1. Một tin trông, hai ba bốn tin đợi

Bài thơ thứ nhất:

"Người đi một nửa hồn tôi mất,

Một nửa hồn tôi bỗng dại khờ."

(Những giọt lệ nổi tiếng - Hàn Mạc Tử)

...

Jeong Jihoon ngồi trên sân thượng, ngắm nhìn sao sáng treo lơ lửng trên không trung. Tập trung nhìn quá lâu, đến nỗi những viên đá nhỏ cách mấy ngàn năm ánh sáng cũng trở nên rung động, lắc lư. Vũ trụ đang chuyển động, thế giới đang chuyển động, loài người đang chuyển động, nhưng dường như chỉ có mình Jeong Jihoon vẫn cứ mãi đứng yên chốn cũ, gặm nhấm những hồi ức xa xưa.

Trăng lên rồi.

Vầng trăng tròn vén rèm mây tỏa ra ánh sáng dịu dàng, mềm mại, nhưng lại dễ dàng làm người ta phớt lờ đi hết thảy tinh không.

Cũng giống như Kim Hyukkyu. Khi người ấy xuất hiện, cả thế gian bỗng chốc bị lu mờ.

Jeong Jihoon nhớ Kim Hyukkyu rồi.

Jeong Jihoon không biết đây là ngày thứ mấy, tháng thứ mấy, năm thứ mấy mình nhớ Kim Hyukkyu. Thật ra, không phải lúc nào Jeong Jihoon cũng nhớ anh. Những bộn bề xoay vần trong sinh hoạt của một tuyển thủ chuyên nghiệp và một người đội trưởng không cho phép cậu có nhiều thời gian nghĩ về điều gì khác ngoài công việc. Chỉ là, thi thoảng, khi cậu nhìn qua phía tay phải, khi cậu uống nước bằng chiếc cốc chân mèo yêu quý, khi cậu phân vân đứng trước tủ quần áo không ít không nhiều, khi cậu vươn vai kết thúc một ván game,... cậu bỗng nhớ, có một bóng hình đã từng lấp đầy cuộc sống tẻ nhạt của chàng thiếu niên năm ấy.

Jeong Jihoon 17 tuổi ngây ngô bước vào sàn đấu Liên Minh Huyền Thoại, Jeong Jihoon 18 tuổi khắc ghi cái tên mình vào dòng lịch sử, Jeong Jihoon 19 tuổi học cách vượt qua cơn đau tuổi dậy thì, Jeong Jihoon 20 tuổi trở thành người khổng lồ bé nhỏ, Jeong Jihoon 21 tuổi đạt được chiếc cúp vô địch đầu tiên, Jeong Jihoon 22 tuổi đứng nơi bục trao giải nhìn lá cờ Thái Cực nâng cao trên miền đất khách,...

Nhiều năm qua đi, mỗi ngày là một thử thách mới, một thành công mới. Tuyển thủ Jeong Jihoon bước qua năm thi đấu chuyên nghiệp thứ mười, đạt được vô số thành tựu mà thế hệ sau chỉ có thể ngửa đầu ngưỡng vọng. Cuộc đời dài đằng đẵng, người đến người đi. Hai năm chỉ là một con số nhỏ bé trong suốt quãng đường mà họ đã đi qua, với Jeong Jihoon và với cả Kim Hyukkyu.

Chàng trai Jeong Jihoon năm đó chưa bao giờ nghĩ tới, Kim Hyukkyu chỉ ở bên cậu hai năm, nhưng nỗi nhớ anh sẽ đi theo cậu cả một đời.

Đôi khi, Jeong Jihoon mường tượng, nếu như ngày xưa mình kiềm chế sự tò mò của tuổi thiếu niên một chút, không đến gần con người Deft chân thật ấy và coi Deft chỉ là một trong vô số đồng nghiệp bình thường khác, có lẽ giờ phút này cậu chẳng cần phải ngồi trên sân thượng đếm từng vì sao tự hỏi anh giờ đang nơi đâu.

Rồi Jeong Jihoon xùy cười, phủ định giả thuyết ấy ngay lập tức. Bởi vì người là ánh trăng sáng vô thức gieo tương tư qua cửa sổ. Dẫu cố tình né tránh hay không, thì khoảnh khắc ID Deft gắn liền với ID Chovy, số mệnh đã phán định cõi hồn cậu trao cho người một nửa.

"Người đi một nửa hồn tôi mất..."

Họ đến bên nhau như một lẽ tự nhiên và cũng rời xa nhau như một lẽ tự nhiên. Thể thao điện tử là thế, không ai có thể mãi đồng hành cùng ai. Thế giới của người trưởng thành xoay quanh những cuộc gặp mặt và chia ly. Bao mập mờ không tên giữa họ chẳng là gì trên con đường này, Jeong Jihoon không giữ được anh và Kim Hyukkyu cũng chẳng muốn níu tay cậu lại.

Jeong Jihoon từng hận Kim Hyukkyu chứ, hận anh vô tình, hận anh cố chấp, hận anh buông tay một cách dễ dàng. Nhưng sau tất cả, cuối cùng chỉ còn sự đau đớn và thương yêu vô bờ, bởi vì, Jeong Jihoon hiểu Kim Hyukkyu hơn bất kỳ ai.

Sau ngày Kim Hyukkyu giải nghệ, họ đã cùng nhau ăn tối, chỉ có hai người. Vỏ bia rải rác trên mặt đất, hai người nằm sõng soài bên nhau trên nền chiếu Nhật. Đầu Kim Hyukkyu tựa trên cánh tay Jeong Jihoon, quay người đối mặt với lồng ngực cậu. Nắng sớm rọi qua cửa kính, nhỏ giọt trên đôi vai gầy và hàng mi cong vút của anh. Ánh trăng mong manh và yếu ớt dưới sắc vàng của nắng, như thể trong suốt, như thể một giây sau anh sẽ tan biến vào hư vô.

Tâm trí hiện lên giọng nói ngà ngà say của anh đêm qua:

"Jihoonie biết không, anh mệt rồi, anh muốn tìm lại những thứ mình đã bỏ lỡ trong mấy năm qua."

"Anh muốn đi đến một nơi thật xa, không ai tìm thấy anh nữa."

"Chắc anh sẽ đến thăm những quốc gia mình từng thi đấu, hoặc đi đến thánh địa bóng đá chẳng hạn."

"Anh đã tìm thấy kho báu One Piece, có lẽ anh sẽ đặt ra một mục tiêu mới và đi tìm nó."

Cậu nghe thấy mình nói: "Em đi cùng anh được không?"

Và anh lắc đầu: "Jihoonie phải tiếp tục chinh phục chức vô địch chứ."

Cậu nhớ rõ giọng mình run run: "Vậy làm sao em tìm được anh?"

Đôi mắt anh lấp lánh ý cười: "Giờ mình chơi một trò chơi nhé. Jihoonie hãy lần theo dấu vết của anh, rồi một ngày nào đó em sẽ tìm thấy anh."

Để tránh làm anh cảm thấy lúng túng sau khi thức dậy, Jeong Jihoon khẽ nâng đầu anh lên, vớ chiếc gối gần đó và kê dưới đầu anh. Cậu ngồi dậy, dọn dẹp tàn cuộc buổi chè chén tối qua.

..

Vài hôm sau, Kim Hyukkyu hoàn toàn biến mất, như bốc hơi khỏi thế gian này. Mọi người chỉ có thể chực chờ nghe tin tức về anh từ mẹ Kim, nghe mẹ thi thoảng báo anh vẫn ổn, anh đang sống rất hạnh phúc.

Người ta xì xào anh ích kỷ, nói anh vô tình, không quan tâm tới cảm xúc của người khác. Jeong Jihoon xù lông như một chú mèo hoang dữ tợn bảo vệ lãnh thổ, không ai được phép đụng vào ba tấc đất mà cậu nâng niu giữ gìn. Anh ấy có quyền sống cuộc đời mà anh mong muốn, chẳng cần làm hài lòng bất kỳ ai.

Jeong Jihoon bỏ ngoài tai lời người ta cười nhạo, cười bản thân như một đứa ngốc cứ nhớ nhung kẻ ích kỷ không quan tâm mình. Cậu còn đang bận lần theo dấu vết, như chú mèo nhỏ vui vẻ bước theo dấu chân của chủ nhân đang trốn ở một phương trời nào đó.

Em sẽ tìm được anh.

..

Trăng đã ngả ngang đầu, một mình treo lững lờ cô độc suốt đêm thâu. Chúng sao lui màn sau những áng mây đêm, để vầng trăng tỏa sáng. Đêm khuya tĩnh mịch là lúc lòng người yếu ớt nhất. Hoài niệm và nhớ nhung bỗng chốc nhấn chìm cậu xuống lòng bóng đêm vô biên.

"Một nửa hồn tôi bỗng dại khờ..."

Nhớ anh, nhớ anh đến dại khờ. Dường như nhớ anh đã trở thành một thói quen, một bản năng khắc sâu vào tâm khảm. Lắm lúc, Jeong Jihoon cũng cảm thấy mình thật ngốc, chẳng biết mình đang mỏi mòn đợi trông vì điều gì, chỉ vì một câu nói "ngày nào đó em sẽ tìm thấy anh" hay sao?

Nhưng, cậu sẵn sàng chờ, chờ tới khi anh quay đầu lại, chờ đến khi cậu tìm thấy anh.

Jeong Jihoon đứng dậy, rời khỏi sân thượng và đi vào phòng mình. Cậu bật máy tính lên, mở bài đăng trên twitter được đăng cách đây ba tiếng trước, chụp màn hình, sao chép và in ra. Sau đó, cậu cẩn thận ghim trang giấy lên chiếc bảng ghi chú lớn đặt đối diện giường ngủ và dùng bút dạ đánh dấu cẩn thận.

Dòng chữ "Tôi may mắn gặp được tuyển thủ Deft ở Madrid bốn ngày trước..." trên dòng tweet được phóng to, nổi bần bật.

Đứng trước chiếc bảng chi chít dấu vết ghi chú thời gian, địa điểm và hình ảnh, cậu nhoẻn môi lẩm bẩm:

"Bắt được anh rồi, anh Hyukkyu..."

(Hết)

(Minh họa bảng ghi chú)

.

.

.

Phần Bonus:

Chuông điện thoại vang lên, trên màn hình hiển thị một dãy số mà cậu thuộc nằm lòng từ lâu.

Jeong Jihoon sững sờ, hoảng hốt bắt máy ngay lập tức. Giọng nói mềm nhũn quen thuộc xuất hiện trong mỗi cơn mơ của cậu truyền qua đầu dây:

"Jihoonie, xuống lầu."

"Anh Hyukkyu?! Anh về khi nào?"

"Vừa xuống máy bay 30 phút trước."

"Anh làm gì ở dưới nhà em vào giờ này?"

"Bắt em, Jihoonie."

__________

Ps: Không biết wattpad bị lỗi gì nhưng truyện này không thông báo cho các bạn follower các phần mới mình update trừ phần 1. Trên thực tế series này đã viết tới phần 5, các bạn có thể xem thêm ở mục lục

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip