07

"Anh ơi?"

Giọng nói khiến anh hoàn hồn.

Trước mắt anh bây giờ là cậu trai nọ với nụ cười vẫn còn treo trên môi, tóc tai tùy tiện vuốt cái cái nhưng lại toát lên vẻ phóng khoáng.

"Hửm?" Anh đáp.

"Mình ra đằng kia ngồi nhé?"

Không đợi Kim Hyukkyu trả lời cậu đã kèo anh đi phăng phăng.

Kim Hyukkyu lúc này như một chú mèo nhỏ ngoan ngoãn, mặc cho chủ nhân của nó thích đưa đi đâu thì đi.

Đến tận lúc đã ngồi đối mặt với người nọ Kim Hyukkyu vẫn còn hơi mơ hồ.

"Anh đã ăn sáng chưa?" Jeong Jihoon hỏi

"Tôi chưa ăn, cũng không có thói quen ăn sáng."

Nói hết câu thì anh nhận lại được cái bĩu môi từ cậu. Jeong Jihoon cất giọng phàn nàn.

"Hôm qua anh uống không ít rượu, không ăn sáng đã liền đi tìm cà phê, như vậy thì bụng dạ nào mà chịu anh cho nổi."

Kim Hyukkyu có hơi ngạc nhiên, lí nhí trả lời.

"Ồ, nhưng tôi không ăn nổi, không có hứng ăn."

Sao cứ như đang chịu tội vì làm sai thế này?

"Cậu đừng quan tâm tôi làm gì, chút thói quen nhỏ mà thôi."

Jeong Jihoon nghe thế thì mặt mày liền bí xị, lập tức đứng dậy tiến đền quầy thanh toán.

Kim Hyukkyu: ?

Cái thằng nhóc này lại làm sao thế kia? Đã ai làm gì đâu ơ?

Nhưng rất nhanh Hyukkyu đã có cho mình câu trả lời.

Cậu đứng ở quầy thanh toán hơn năm phút, lúc trở về còn mang theo chiến lợi phẩm.

Jihoon đặt hai chiếc đĩa lên bàn nơi hai người đang ngồi.

Một đĩa là ổ bánh mì thịt đầy ắp được cắt làm đôi. Đĩa còn lại là miếng bánh tiramisu được điểm trên đó một trái dâu nhỏ.

Kim Hyukkyu được Jihoon dắt đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác.

Anh cứ ngồi im bất động, hai mắt mở to hết cỡ mà chẳng thốt được lời nào. Thấy vậy cậu đành lên tiếng.

"Chưa ăn sáng mà đã uống cà phê thì không tốt đâu ạ. Anh chọn một trong hai cái đi, phần còn lại sẽ là của em."

"Bánh mì không có cà rốt ngâm, không có rau thơm đâu ạ."

"Anh cũng rất thích tiramisu mà."

"Nhưng, nhưng mà,..."

"Em cũng chưa ăn sáng, nhân tiện mua cho anh thôi, anh đừng ngại."

Kim Hyukkyu muốn phản bác lắm lắm, nhưng suy nghĩ một lúc lại chẳng biết nên phản bác ở đâu.

Mọi điều mà cậu nhóc trước mặt cậu nói ra đều quá kì lạ, nhưng lại vô cùng hợp lý.

Người phục vụ mang đến hai ly cà phê nóng hổi đến làm đứt mạch suy nghĩ của anh.

Lúc này Jeong Jihoon đang nhận một cuộc điện thoại. Cậu mang theo dáng vẻ phỏng khoáng, thong thả dựa vào ghế.

Kim Hyukkyu không nghe rõ và cũng không có ý định nghe cuộc điện thoại ấy, anh chỉ biết là dáng vẻ này của Jeong Jihoon bây giờ có hơi đẹp trai.

Suy nghĩ vô tình ấy lại khiến vành tai anh đỏ rực. Anh luống cuống xua đi suy nghĩ ấy.

Mụ mị đầu óc mất rồi, anh thà đi lựa đồ ăn còn hơn. Người ta có lòng tốt thì anh có lòng nhận!

Quả thật Kim Hyukkyu không hay ăn sáng.

Những ngày đầu đi làm thì anh vẫn chăm chút cho bữa sáng của mình, nào bánh nào sữa rất đầy đủ.

Nhưng rồi lâu dần anh lại không còn sức để chuẩn bị chu đáo như thế nữa.

Rảnh rỗi tí thời gian thì anh sẽ ngủ, hoặc là soạn giáo án. Những bữa ăn lại trở nên lỡ dở hơn, nhiều lúc ăn sáng một nửa thì anh đã để lại để cấp tốc đi làm.

Dần dà Hyukkyu rất ít có một bữa sáng hoàn chỉnh, hầu hết là nhịn đến trưa.

Sáng nay cũng không là ngoại lệ. Không có khẩu vị nên anh trực tiếp chọn một ly cà phê thay vì bữa sáng.

Kim Hyukkyu đã kén ăn lại còn ăn uống theo tâm trạng, vì thế nên anh gầy ơi là gầy.

Ví dụ như bây giờ, vì bánh mì sẽ khô khan nên anh đã chọn miếng bánh tiramisu, nhường cho Jihoon ổ bánh mì.

Dù ổ bánh mì không cà rốt ngâm, không có rau thơm nhưng vì không có tâm trạng, Kim Hyukkyu sẽ không ăn.

Vả lại tiramisu cũng là loại bánh anh thích nhất, tội gì mà không chọn.

Lấy muỗng xắn một miếng bánh, anh liền khựng lại.

Không cà rốt ngâm, không rau thơm?

Lại còn tiramisu?

Cà rốt thì thôi không nói, sao Jeong Jihoon lại biết anh thích tiramisu và không thích rau thơm?

Kim Hyukkyu ngẩng phắt lên.

Jeong Jihoon lúc này đã cúp điện thoại, tay cầm ly cà phê mà nhâm nhi.

"Jeong Jihoon." Kim Hyukkyu gằn giọng gọi tên người nọ.

Tiếng động không nhỏ kèm theo đột nhiên bị gọi cả họ lẫn tên, Jihoon có chút giật mình.

Cậu đặt ly cà phê xuống bàn, nhìn anh đầy thắc mắc.

"Có chuyện gì sao anh?"

"Làm sao cậu biết thôi không thích ăn rau thơm?"

Jihoon khựng lại, trong ánh mắt thoáng vẻ bối rối.

"Ồ, là em đoán mò thôi."

"Đoán mò cả chuyện tôi thích tiramisu?"

Kim Hyukkyu cảm giác mình lúc này như thám tử lừng danh Conan đang tra hỏi tội phạm.

Jihoon im bật không nói một lời.

Kim Hyukkyu định tiếp lời, nhưng rồi lại không biết hỏi gì tiếp.

Một khoảng không yên lặng xuất hiện, không ai chịu lên tiếng trước.

Kim Hyukkyu thấy người nọ không chịu nói gì liền bực dọc.

"Sao cậu không trả lời tôi?"

Jihoon thở dài, đáp.

"Quả thật là anh không nhớ ra em."

Kim Hyukkyu: ?

"Cái đồ ăn cơm căn tin trường cứ thấy rau thơm, cà rốt là chừa ra."

"Cái gì..?"

"Cái đồ cứ thấy tiramisu ở căn tin là mắt sáng rỡ như sao."

Anh có nghe nhầm không? Sao thằng nhóc này lại biết nhiều đến thế.

"Làm sao cậu biết? Cậu theo dõi tôi đấy à?" Kim Hyukkyu bình tĩnh hỏi.

"Từng chung trường đại học, thậm chí là câu lạc bộ thế mà anh lại chẳng nhớ em."

Jihoon bĩu môi, tiếp tục cất lời.

"Và tiền bối Kim, biết những điều cơ bản về người mình thích, thì đó có lẽ là quan tâm chứ không đến mức là theo dõi đâu."

Đầu óc Kim Hyukkyu lập tức trắng xóa.

Mọi người ơi, Hyukkyu không làm Conan được nữa rồi..

_______________________________

fic đã lên đến 1k lượt đọc, cảm ơn cả nhà vì đã ủng hộ sốp 🫶🏻

sốp thích số 7 lắm, nên nhân dịp chap 7 thì làm một talkshow nho nhỏ ha!

mọi người có góp ý, hoặc suy nghĩ, cảm nhận gì trong quá trình theo dõi fic của sốp hong ạ? hãy cmt cho tui biết nhaaaa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip