Chap 20: sự thật

Những ngày tiếp theo Kim Hyuk Gyu được sống trong sự bảo bọc che chở của Điền Dã, từng miếng ăn giấc ngủ đều không phải lo nghĩ đến.

Những thứ mà anh mong muốn ở người yêu đều được cậu đáp ứng đủ. Điền Dã cũng không ép buộc Kim Hyuk Gyu phải làm những chuyện trái luân thường đạo lý như hắn.

Như có như không anh cảm thấy cậu thật sự đọc được nội tâm của bản thân, từng chút mong mỏi đều được đáp ứng rất nhanh.

"Iko... a-anh cảm thấy mình đang trở thành gánh nặng cho em"

Điền Dã gắp một miếng thịt đặt vào bát anh, khóe miệng tươi cười nói- "không có gì đâu, đó là việc nên làm cơ mà".

"Nếu anh cảm thấy áy náy, chỉ cần sống thật tốt và quên đi hắn là được"

Kim Hyuk Gyu khó hiểu nhìn đối phương, quên đi hắn? Người mà cậu đang nói đến là ai, tại sao anh phải quên đi.

"Iko, ý em là gì..."

Cậu lắc đầu, bàn tay vẫn như cũ gắp thức ăn cho anh.

"Không có gì, anh nghĩ nhiều rồi"

Màn hình ti vi truyền đến âm thanh quen thuộc của người dẫn chương trình, bên trong là hình ảnh đội tuyển vô địch mùa xuân thuộc khu vực LCK đang có kỳ tập luyện đặc biệt tại Trung Quốc. Người hâm mộ vui lòng không làm phiền đến đời sống cá nhân của tuyển thủ.

Những bóng hình quen thuộc dần hiện ra trước mắt, thế nhưng đối với Kim Hyuk Gyu bọn họ vẫn có chút gì đó lạ lẫm.

"Bọn họ... là đồng nghiệp của mình, tại sao lại cảm thấy khác lạ đến thế"

"Hyuk Gyu, anh sao vậy"

Anh nhìn về hướng Điền Dã không chút phòng bị nói- "lạ thật, dù biết rõ về họ, nhưng... càng lúc anh càng thấy bản thân đang dần quên đi điều gì đó, anh không rõ...".

Điền Dã không cười nữa, đôi mắt tinh ranh dần lộ rõ, nhìn đăm chiêu về hướng người đối diện.

"Sớm thôi, anh sẽ không phải nghĩ nhiều nữa đâu"

______

Kim Hyuk Gyu cuộn tròn trong chăn ấm, mỗi tối đều được cậu đều đặn đốt nến thơm để dễ vào giấc hơn. Điều này khiến anh thư giãn không phòng bị mà thầm biết ơn Điền Dã.

"Nhưng... tại sao mình luôn cảm thấy bản thân đang dần quên đi ai đó"

Suy nghĩ được một lát Kim Hyuk Gyu đã chìm vào giấc ngủ, hơi thở đều đặn được cậu kỹ càng ghi nhớ. Ngón tay lành lạnh vuốt ve gò má mềm mại của alpaca, anh bắt đầu có chút da chút thịt khiến Điền Dã mỉm cười yêu chiều không thôi.

"Người của ai mà đáng yêu thế này"

Cậu hôn nhẹ lên trán người đối diện, tự kìm hãm dục vọng của chính mình. Không thể vì một phút nông nổi mà làm tan hoang cả quá trình gần mười năm được.

"Em yêu anh lắm đó, Kim Hyuk Gyu"

Tiếng cửa gỗ đóng lại rất khẽ, Kim Hyuk Gyu mới dám cựa quậy. Anh không vội mở mắt mà chui rúc vào sâu trong chăn, ánh sáng lờ mờ từ màn hình điện thoại sáng lên. Kim Hyuk Gyu đã cố chống lại cơn buồn ngủ để xác thực suy đoán của bản thân.

Ngón tay lướt đến thư mục của một tarot reader quen thuộc, anh muốn xem kết quả mà cô đã trải cho mình.

Thế nhưng đáp án đáng lẽ phải gửi đến từ hai tiếng trước, bây giờ vẫn liên tục thông báo.

-chạy đi.

Điều này làm cho anh kinh hãi không thôi, rốt cuộc cô đã nhìn thấy gì?

Kim Hyuk Gyu cảm thấy sườn vai nóng đến khó tả, vội trườn người ra khỏi chăn. Đôi mắt lập lòe nhìn vào khoảng không bên cạnh giường, nhưng rất nhanh đã phải giật thót mình.

"Anh chưa ngủ hả"

Bóng đen đó là Điền Dã, cậu vẫn chưa rời đi, âm thanh đóng cửa ban nãy chỉ là thử lòng.

Đôi mắt sâu hun hút nhìn thẳng vào Kim Hyuk Gyu như dò xét.

"Em... anh..."

"Chắc là em làm anh tỉnh rồi nhỉ"

Kim Hyuk Gyu như tìm thấy chiếc phao cứu sinh của mình, vội vàng gật đầu thật nhanh như gà mổ thóc.

Cậu bật cười xoa đầu con alpaca bé nhỏ dưới lớp chăn mềm.

"Em muốn chơi với anh, nhưng đáng tiếc đoàn đội phải có mặt để đấu tập cùng GENG rồi, Hyuk Gyu ở nhà ngoan nhé. Em sẽ mang quà về cho anh"

Nhìn bóng lưng Điền Dã đang từng bước rời đi, anh mới dám thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Chờ cho tiếng động cơ của xe đã đi xa, Kim Hyuk Gyu chán chường ngồi trên ghế. Thế nhưng rảnh rỗi quá cũng sinh nhàm, anh quyết định tham quan một vòng ngôi nhà này.

"Iko đúng là đỉnh thật đó, mua được căn biệt thự lớn thế này"

Kim Hyuk Gyu đi dọc hành lanh rộng lớn ở tầng hai, ngắm nhìn những bức tranh bóng loáng vô cùng đặc biệt được treo hai bên dãy đường dài.

"Gu thẩm mỹ của em ấy cũng đặc biệt quá nhỉ, mấy bức bàn tay máu này... mình chưa từng thấy trên thị trường bao giờ, chắc là hàng đấu giá"

Anh mỉm cười nhìn những khung ảnh xa hoa tráng lệ, không khỏi cảm thán cậu nhóc năm đó chính tay mình lựa chọn bây giờ đã trưởng thành đến thế.

"Suy nghĩ này... sao lại quen thuộc đến thế"

Phải chăng tâm tư này đã từng được anh đặt lên một ai khác, nhưng Kim Hyuk Gyu không biết từ lúc nào bản thân đã chẳng còn nhớ ra nữa rồi.

Bước chân như bị thôi miên mà bước tới cánh cửa phòng của Điền Dã.

"Đây là phòng của em ấy... mình chưa từng vào, nếu vào thì có phải quá bất lịch sự không"

Kim Hyuk Gyu vốn muốn quay đi, nhưng sự tò mò đã làm cho anh mất kiên định vặn tay nắm cửa.

Bên trong được trang trí gọn gàng sạch sẽ không khác với những gì cậu đã thể hiện. Kim Hyuk Gyu không khỏi cảm thán bao nhiêu năm độc thân mà Điền Dã vẫn sống tốt như thế.

Nhưng những băng dán đỏ nhoe nhoét ở góc tường đã thu hút sự chú ý của anh.

Ma xui quỷ khiến thế nào Kim Hyuk Gyu lại lật tấm vải đỏ đó lên, cảnh tượng trước mặt làm cho anh sợ hãi ngồi quỳ xuống đất.

Trước mắt là những bài báo về vụ tai nạn cách đây rất lâu, đi kèm là khung ảnh của một cô gái đang mỉm cười rất tươi, người đó... vừa hay chính là nốt chu sa của Jeong Ji Hoon.

Nhưng xung quanh lại đầy rẫy thứ nội dung tà giáo về những bài cúng hiến xác quỷ dị, lần mò theo đống đồ vật đó lại là một xấp ảnh của Kim Hyuk Gyu từ rất lâu rất lâu về trước cho đến hiện tại.

Anh nhớ lại những lời âu yếm cậu từng nói- "Mọi khoảnh khắc của anh đều được em khắc sâu trong tâm trí, mỗi giây mỗi phút đều không tách rời. Em sẽ luôn dõi theo anh".

Kim Hyuk Gyu chết đứng tại chỗ, hóa ra tất cả đều là giả tạo. Hô hấp ngày một trở nên khó khăn dưới cú sốc đó, anh cố gắng đứng lên loạng choạng chạy khỏi nơi này.

Nhưng đầu óc trống rỗng, mọi thứ trước mắt đang nhảy múa loạn xạ trong não bộ Kim Hyuk Gyu.

"Đây là đâu... tại sao mình..."

"Cứu tôi với... tôi không muốn chết..."

Cơn buồn ngủ và chóng mặt liên tục kéo đến quấy rầy chủ nhân cơ thể khỏi công cuộc trốn thoát cái chết. Kim Hyuk Gyu biết cơ hội sống sót chẳng đến nhiều lần, không do dự cầm lấy cây kéo sắc nhọn cứa vào cơ ngực một đường mỏng.

Cơn đau nhói ập thẳng đến não bộ khiến anh ít nhiều bừng tỉnh chút ít. Kim Hyuk Gyu cố gắng nhớ lại ký ức lúc trước, tìm đường tẩu thoát.

Thế nhưng dường như não bộ của anh đã kiệt quệ từ lâu, căn bản chẳng nhớ ra điều gì cả.

"Không... mình không thể quên hết... không..."

Nắm được tay cầm cửa, thế nhưng đứng trước thứ mật mã này, Kim Hyuk Gyu chết lặng.

"Làm sao đây... hức... làm sao bây giờ"

Cảm giác bất lực cùng sự hối thúc khiến anh gần như phát điên, hoảng sợ la hét thất thanh như cầu xin thần linh hãy bảo hộ cho mình.

Bàn tay dính máu cố nhấn hai lần mật mã nhưng đều thất bại, cảnh tượng này thật quen thuộc. Cứ như thể Kim Hyuk Gyu từng trải qua rồi, từng cơn nhói ở tim khiến anh càng thêm bất lực.

Anh cố bình tĩnh nhớ đến những thứ thân thuộc với Điền Dã, mà một trong số đó làm sao lại bỏ qua cô ấy cơ chứ. Người đó...

"Nốt chu sa... Jeong Ji Hoon..."

Ngón tay ấn lên dãy số một cách vô giác, như thể có ai đang cố gắng điều khiển ngón tay mất lực của anh. Phải, có lẽ ma quỷ cũng không nhẫn tâm nhìn người vô tội phải chết?

Khuôn mặt nhợt nhạt cùng đôi chân trần lê lết dọc đường cố gắng cầu xin sự giúp đỡ của người khác.

"Cứu..."

Cuối cùng trong đôi mắt mờ mờ của anh cũng có một bóng người xuất hiện, một, rồi lại hai.

"Điền Dã... Jeong Ji H..."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip