Chương 27: Chiến trường trong bệnh viện tâm thần
Rời khỏi nhà Nghiêm Hồng, Trần Dĩnh Xuyên liền đến thăm Tống Cực.
Tống Cực vẫn vậy, anh hoàn toàn thờ ơ với cô. Bất luận Trần Dĩnh Xuyên gợi lại những kỷ niệm đẹp thế nào, anh vẫn lặng lẽ bó gối ngồi trên giường, nghển cổ hướng mắt ra ngoài cửa sổ nhìn những cánh hoa lác đác rơi.
"Hoa nở rồi tàn, tàn rồi lại nở, luẩn quẩn mãi không thấy chán à?" Anh tự lẩm bẩm và đung đưa người.
Trần Dĩnh Xuyên thở dài, cuối cùng cô cũng nản chí. Cô không thể tưởng tượng nổi Tống Cực lại kéo dài tình trạng này mãi, chẳng biết bản thân cô còn tiếp tục giữ lửa nhiệt tình được mấy hồi. Kiểu gì cũng không thể để tình hình này đình trệ tại đây, cuộc sống của cô không thể mệt mỏi và bất lực thế này. Nếu từ nay về sau cô đều phải đối diện với người ngây ngây dại dại trước mặt, thì có lẽ một ngày nào đó cô sẽ chán ngán cuộc sống ấy, và như thế sẽ chẳng một ai hạnh phúc cả!
Lần này cô không nói gì hết, lặng lẽ xách ba lô lên và rời đi.
Từ đầu chí cuối, Tống Cực không hề ngoảnh đầu lại, anh chầm chậm bóc viên kẹo mà y tá đưa cho, nhai rôm rốp. Bao nhiêu ngày bị giam lỏng thế này, ngay đến bản thân anh cũng bắt đầu hoài nghi liệu mình có điên thật rồi không. Ban đầu anh thề sống thề chết phải kháng cự đến cùng, dần dần ý chí cũng bị bào mòn, đến nay thì anh hoàn toàn chấp nhận số phận.
Biết rõ Trần Dĩnh Xuyên vô cùng đau khổ nhưng anh không thể gieo hy vọng cho cô. Ban đầu anh cho rằng mình làm vậy để bảo vệ cô, nhưng giờ anh bắt đầu nghĩ ngược lại: Phải chăng vì anh không đủ tin tưởng cô? Càng ngày anh càng thấu hiểu cảm giác của Bạch Thần Dật trước đây khi bị giam lỏng trong tòa thành không lối thoát này. Mọi cảm xúc dần trở nên tê liệt và vô tình khi từng ngày nối đuôi nhau trôi qua trong tuyệt vọng và phẫn nộ.
Nhưng Bao Tiểu Na đến khiến Tống Cực đột nhiên lên tinh thần một chút.
Ánh mắt của Bao Tiểu Na không còn vẻ thương xót và day dứt như lúc đầu, ngược lại nó bắt đầu để lộ ý đồ của cô. Tình cảm giữa người với người luôn phức tạp vậy đấy, những lời không thể nói với người yêu lại có thể dễ dàng thổ lộ với người nửa quen nửa lạ mà không cần phòng bị. Tống Cực luôn cảm thấy anh và Bao Tiểu Na là chiến hữu đứng cùng một phía chiến tuyến.
"Bây giờ những lời tôi nói, anh nghe hiểu bao nhiêu tốt bấy nhiêu, không nhất thiết phải trả lời. Việc anh cần làm là nghe cho kỹ." Bao Tiểu Na giở cuốn sổ tay mà cô ghi chép lại các manh mối, bao gồm cả hôm đến thẩm vấn Nghiêm Hồng, cùng chuyện cô chạm mặt người đàn ông áo đen giống hệt người đàn ông trong ảnh mà Trần Dĩnh Xuyên chụp ở thư viện. Cô kể hết cho Tống Cực nghe, không giữ lại chút bí mật nào.
Tống Cực vẫn nhìn trái ngó phải mông lung như trước, dường như anh không hề để ý đến lời cô nói, nhưng Bao Tiểu Na vẫn kiên trì nói hết những phát hiện và cách nhìn nhận của mình. Trước khi rời đi, cô còn căn dặn một câu: "Anh còn nhớ ông lão thích đọc báo tiếng Anh trong viện tâm thần không? Ông ấy đã tiết lộ cho tôi biết mảnh giấy mà Bạch Thần Dật để lại, nhờ đó tôi phát hiện ra trò chơi xếp chữ của anh ấy. Tôi tìm thấy bức ảnh chụp Diệp Hân Ngô và ông Lý, người làm công trong nhà tang lễ mới chết cách đây không lâu. Khi đó họ đang tiến hành giao dịch gì đó. Anh đoán ai là người chụp bức ảnh này? Hy vọng anh có cách nhìn khác lạ một chút!"
Bao Tiểu Na tin rằng Tống Cực lắng tai nghe không bỏ sót chữ nào; lúc sắp đi, cô như trút bỏ được gánh nặng. Cô và anh vẫn rất hiểu ý nhau như trước đây.
Đến giờ sinh hoạt buổi tối, Tống Cực tìm thấy ông lão từng có duyên gặp mặt trước đây trong phòng đọc sách. Trong tiếng cười đùa ngô nghê của đám người điên, ông lão ngồi ở vị trí gần ánh sáng nhất, trong tay cầm quyển báo tiếng Anh. Đọc đến những mẩu tin hoặc bài viết không hay, ông lại nhấp nước bọt vào đầu ngón tay trỏ, nhanh chóng giở sang trang sau, rồi hướng miệng về phía cây bút ghi âm và đọc rành rọt cả đoạn. Đôi lúc bị gã người điên nào đó quấy nhiễu, ông lão lại nghiêm mặt nói: "Fuck off!" Đương nhiên câu nói đó cũng lọt vào máy ghi âm.
Tống Cực để ý thấy ông lão rất thích đọc các mẩu tin chuyện lạ bốn phương. Vì muốn thu hút sự chú ý của ông lão mà không khiến ông phản cảm, anh lấy một cuốn tạp chí địa lý và ngồi rất gần ông. Hiển nhiên đã rất lâu rồi ông lão không gặp ai muốn xem sách cùng mình, ông bắt đầu liếc qua tờ báo dò xét Tống Cực, bọng mắt nặng trĩu không thể che nổi ánh mắt sáng quắc của ông, hồ như rất lâu rồi ông không thấy hiếu kỳ thế này.
"Cậu không thích dãy Himalaya sao?" Ông lão không nhịn được cất tiếng hỏi.
"Không thích!"
"Thế vì sao cậu lại xem bài giới thiệu về dãy Himalaya?"
"Vì chưa bao giờ đến đó nên muốn tìm hiểu. Ông đến đó bao giờ chưa?" Tống Cực ném câu hỏi về phía ông lão.
Đề tài này làm ông lão hoan hỉ hẳn lên, thậm chí còn buông quyển báo trong tay xuống. "Đó là nơi vô cùng thần kỳ, nếu chưa đặt chân đến mà chỉ xem mấy bức ảnh ở trình độ thường thường bậc trung này thì cậu không thể tưởng tượng nổi đâu."
"Nhưng ảnh chụp rất đẹp mà!"
"Nhìn thoáng qua đã biết bức ảnh được chỉnh sửa rất nhiều để đạt được hiệu quả nghệ thuật, trong khi thứ chúng ta muốn thấy là những gì tự nhiên nhất. Nếu một cô gái sau khi trang điểm xong lại khiến cậu không thể nhận ra thì còn có thể coi đó là trang điểm nữa không?"
"Không gọi là trang điểm thì gọi là gì?"
"Gọi là phẫu thuật thẩm mỹ." Ông lão móm mém đáp, rồi nhắc lại đề tài khi nãy. "Thứ chúng ta muốn nhìn thấy là những thứ tự nhiên nhất, còn mấy bức ảnh trong tạp chí cậu cầm chẳng khác nào vẽ chân cho rắn."
Tống Cực bật cười, anh thấy ông lão này rất hài hước. Anh bắt đầu biến mình thành vị thính giả ham hiểu biết, khiêm tốn lĩnh hội những kiến giải đọc đáo của bậc tiền bối, dẫu những gì ông lão kể hết sức vặt vãnh. Ấn tượng của ông lão về Tống Cực khá tốt, thậm chí ngay cả "bảo bối" của ông cũng mang ra chia sẻ cùng Tống Cực.
Tống Cực chỉ vào cây bút ghi âm đã tróc sơn khá nhiều chỗ, anh hỏi: "Đây là bảo bối của ông sao?"
"Đương nhiên!" Ông lão kiêu hãnh giơ cây bút ghi âm lên, rồi lập tức làm bộ thần bí. "Vì nó ghi âm lại rất nhiều bí mật. Vô cùng nhiều đấy!"
"Bí mật ư? Trong chốn địa ngục trần gian này làm gì còn bí mật nào nữa?" Tống Cực tuyệt vọng tột độ.
Giống như bị chạm nọc, ông lão ưỡn thẳng lưng ngạo nghễ. "Chẳng chuyện gì ở đây mà tôi không biết. Thậm chí nếu muốn, tôi có thể ung dung rời khỏi nơi này!"
"Thế sao ông không trốn đi? Giống như ai đó bỗng dưng biến mất vào mấy năm trước ấy? Tất nhiên nếu ông biết chuyện này."
"Đương nhiên là tôi biết!"
"Suỵt!!!" Tống Cực giơ ngón tay trỏ lên cảnh báo. "Cẩn thận kẻo ma nghe lén đấy!"
"Chẳng có gì đáng sợ cả! Những kẻ nghe trộm câu chuyện của người khác cũng chẳng thể thoát khỏi số phận." Ông lão điềm nhiên như không. Ông lấy chiếc đồng hồ quả quýt trong túi áo ra một cách hết sức nho nhã, trên bề mặt đồng hồ có chiếc gương nhỏ, ông liếc mắt xem giờ rồi hất cằm bảo: "Ngày mai gặp sau nhé!"
Trước khi đi, ông lão để lại cây bút ghi âm cho Tống Cực mượn.
Tống Cực trở về phòng bệnh, đưa mắt kín đáo quan sát động tĩnh xung quanh. Anh biết trong khu vực này chẳng có ai ra mặt đề phòng anh, nhưng lại có rất nhiều người âm thầm giám sát anh từng giờ từng khắc, bởi vậy khi Bao Tiểu Na thuật lại tình hình, anh cố tình ngồi trên giường vỗ tay. Còn Bao Tiểu Na, sau lần đầu tiên đến gặp và nhận được ám hiệu của anh, cô cố ý đứng ở góc chết nơi người khác không thể nghe lén.
Đó là bí mật của riêng anh và Bao Tiểu Na.
Anh nằm trở lại giường, đeo tai nghe, nghe những tiếng lẹt xẹt rất dài trong cây bút ghi âm. Không lâu sau, trong máy vọng ra lời giới thiệu của ông lão. Tất cả đều được nói bằng tiếng Anh. Tống Cực tự nhận khả năng tiếng Anh của mình chưa đạt đến trình độ dịch đuổi, anh đành nhấn nút tua nhanh cho đến khi nghe thấy giọng của Bạch Thần Dật .
Đoạn ghi âm này trước đây anh đã nghe rồi, đó là đoạn ghi âm mà bác sĩ cung cấp cho anh, không hiểu sao ông lão lại có.
"...Có người đã yểm bùa vào mắt tôi, từ đó khiến tôi không thể nhìn rõ người đứng trước mặt mình là bạn hay thù. Như thế họ mới dễ hạ thủ tôi và loại bỏ kẻ luôn ngáng chân họ đoạt được những điều họ muốn như tôi đây."
"Ông biết cảm giác côn trùng bò lổm ngổm trên da thế nào không? Những con bọ màu đen xấu xí đến kinh người đang ký sinh trong xương tủy, máu huyết của tôi, ngày nào chúng cũng men theo huyết quản bò về phía tim rồi bò trở lại, giống như những con đỉa luôn lao về con mồi một cách mất kiên nhẫn. Chúng cần đủ lượng máu tươi, cũng như cần mạng sống của tôi. Rốt cuộc đó chính là mục tiêu hàng đầu của chúng. Ban đầu tôi còn kháng cự lũ côn trùng ký sinh này, nhưng dần dà tôi không thấy ghét việc mỗi tháng chúng lại quậy phá một lần trong cơ thể tôi nữa. Xa quê hương, chúng không thể không chấp nhận thân xác xa lạ này của tôi; vì muốn sống tiếp, chúng buộc phải phụ thuộc vào tôi. Một kẻ chịu đủ bài xích, nghi kỵ và đã quá chán chường với sự phản bội, tranh giành như tôi đây, chỉ có chúng mới hiểu được. Ở mức độ nào đó, chúng tôi lại giống những người bạn đồng sinh cộng tử hơn."
"Kẻ yểm bùa tôi nói rằng tôi cần một kẻ thay thế mới có thể giải trừ được lời nguyền, nhưng tôi không muốn làm vậy. Vì chúng, tôi bắt đầu yêu thích những thời điểm cô độc một mình. Tôi thường chuyển nhiều tuyến xe buýt với lộ trình khác nhau, ngồi tàu điện ngầm từ điểm xuất phát đến điểm cuối cùng rồi lộn trở lại, nhìn lướt qua những gương mặt khác nhau. Sau đó lặng lẽ ngồi bên đường ngắm dòng người qua lại, cảm thấy thế giới này thật bé nhỏ. Mọi trạng thái của cõi nhân sinh đang ở trước mắt tôi, không cần bấm phím lặp lại mà tất cả cảm xúc hỉ nộ ái ố đều tái diễn trên khuôn mặt những người khác nhau . Có lần tôi nghe thấy một cô y tá nói tôi đáng thương, ánh mắt cô ta nhìn tôi toát ra vẻ thương xót vô hạn. Tôi biết cô ta chỉ thấy tiếc tôi trông thế này mà lại là thằng điên. Cũng giống như tôi trước đây, thường bị miếng độn ngực của những cô gái có bộ ngực ngồn ngộn đánh lừa. Nhưng cô ta sai rồi, kẻ đáng thương chính là họ - những người bị nhốt trong lồng sắt. Còn tôi, chí ít trái tim tôi được tự do, tự do hơn bất cứ ai. Nhưng càng ngày tôi càng cảm thấy bất an, rất nhiều chuyện vừa mới xảy ra mà chỉ chớp mắt sau tôi đã quên mất, hễ tôi nhớ lại quá khứ là chúng bắt đầu nổi giận, thậm chí chúng còn muốn khống chế cả bộ não của tôi. Ông nói chỉ cần uống thuốc là bệnh sẽ khỏi, nhưng sao càng ngày tôi lại càng ngửi thấy mùi của thần chết nồng nặc hơn thế? Hay bọn chúng đang chuẩn bị bỏ rơi tôi để đi tìm cơ thể ký sinh hoàn hảo hơn? Nhưng kẻ trúng tà tiếp theo sẽ là ai? Sẽ là ai đây?"
Tống Cực tắt bút ghi âm, tua lại nghe thêm lần nữa. Cứ thế anh nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lượt...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip