66 - 70

[66]

Đêm đó, Lee Sanghyeok không đợi được Jeong Jihoon trả lời, cảm xúc nhiệt liệt cũng dần nguội lạnh, anh không nhịn được gọi cho Jeong Jihoon, mới biết mình bị chặn rồi.

Jeong Jihoon cũng đang gọi cho Lee Sanghyeok, không gọi được.

Cậu chỉ có thể gọi cho Park Jaehyuk, hơn nửa đêm, Park Jaehyuk đắng lòng nhận điện thoại.

Jeong Jihoon: Cậu nói em ấy thật sự không còn hiểu lầm sao? Sao lại không nhận điện thoại của tôi? Hay cậu đi tìm ẻm đi.

Park Jaehyuk: Anh, anh hai, hơn mười hai giờ rồi. Tôi là một A độc thân khí chất tuyệt đỉnh, đi gõ cửa phòng chị dâu, thấy ổn không? Đã nói mấy lần rồi hả, chị dâu thật sự yêu cậu lắm, còn tôi thì khóc liền tại đây.

Jeong Jihoon: À - vậy cũng được. Tôi biết mà, Lee Sanghyeok yêu tôi lắm.

Sáng sớm hôm sau, Park Jaehyuk phải trở về, hắn chờ Lee Sanghyeok thu dọn đồ đạc.

Lee Sanghyeok lại đợi hắn từ trước: Tôi, tôi chắc là tạm thời không về đâu.

Park Jaehyuk: ?

Lee Sanghyeok dịu dàng nói: Anh dắt theo tôi cũng không tiện lắm, tôi muốn ở cạnh ba mẹ thêm mấy ngày, sau đó tự trở về.

Park Jaehyuk thấy có chỗ sai sai: Chờ đã chị dâu, tôi ăn sáng xong lại tới một chuyến. Nếu cậu vẫn quyết định không đi, mọi người bàn bạc xong đi rồi nói cho tôi biết.

Park Jaehyuk ăn xong âm thầm quay lại, nghe thấy Lee Sanghyeok đang nói chuyện với ba mẹ: Alpha cũng phải đối diện với áp lực từ bên ngoài, hiện tại là tình cảnh bị người ta đàm tiếu, cho dù em ấy không ưng con nữa, cũng sẽ không đi kể ra ngoài. Con, con cảm thấy vẫn để cho em ấy quyết định thôi, em ấy không lên tiếng, con cũng không cần hiểu lầm mà tự trở lại.

Park Jaehyuk không chịu được nữa, lao ra: Chị dâu, tôi đây phải nói rõ với cậu.

[67]

Park Jaehyuk: Chị dâu, tôi thấy giả thuyết của cậu có vấn đề. Tuy rằng tôi chưa yêu đương, nhưng có nhiều lý luận lắm, để tôi nói cậu nghe.

Lee Sanghyeok: 00

Park Jaehyuk: Chị dâu à, cậu nên có tự tin lên, phải giả thuyết là Jeong Jihoon thích cậu! Đừng nên mới đầu đã chọn sai phương hướng, cho dù nó làm gì, cậu cũng đang dùng góc độ nó không thích cậu để phân tích vấn đề, cậu hiểu ý tôi không?

Lee Sanghyeok: (?ω? )

Nội tâm Park Jaehyuk: Đáng yêu vãi, hay cứ để hai đứa nó hiểu lầm nhau, mình đào góc tường.

Park Jaehyuk: Cậu biết tại sao tôi hiểu rõ không? Vì lúc đó trên chiến trường nó đã cứu tôi , dưới tình huống cực đoan nhất, rất dễ để nhìn rõ một người. Tôi biết nó là người tốt, sau đó dù nó có vài hành động không được sáng suốt, tôi cũng sẽ nghĩ cho kỹ, không cứ thế mà hiểu lầm nó.

Hai người chưa bao giờ gặp phải những thử thách nghiêm trọng, nên đối với những chuyện nó làm cậu mới luôn nghĩ là thế nào cũng được, giải thích theo ý cậu cũng được, lại giải thích khác cũng được. Nhưng thật ra là cậu đang phiến diện, nếu không phải yêu cậu, nó cần gì liều mạng để đi đến hôm nay? Nó chỉ là muốn bảo vệ cậu và người nhà mà thôi!

Nội tâm Park Jaehyuk: Ồ? Mình vừa nói gì thế, sao bao nhiêu điểm tốt đều kể ra rồi, còn đào tường kiểu gì nữa?

Lee Sanghyeok: Tôi về cùng anh.

[68]

Jeong Jihoon rất kích động, rốt cuộc đã giải trừ được hiểu lầm, cậu muốn gặp vợ, muốn hôn vợ!

Park Jaehyuk sống không còn gì luyến tiếc, là một cẩu độc thân, hắn lại có rất nhiều lý luận tri thức, nhưng cho dù hiểu tình yêu hơn nữa, cũng là công toi.

Nhưng đây là lần đầu hắn nghĩ, muốn có kiến thức thực tiễn.

Park Jaehyuk: Cậu mang bó hoa đến đón người ta, lúc đó kêu theo mấy người bạn làm nhiếp ảnh, phải chụp cho kỹ cảnh này.

Vì vậy, Jeong Jihoon và Lee Sanghyeok cuối cùng đã gặp lại!

Jeong Jihoon đưa hoa, Lee Sanghyeok ngửi thấy hương hoa: ọe...

Jeong Jihoon muốn nhanh chóng ôm lấy Lee Sanghyeok, nhưng còn bó hoa trên tay bị phun đầy không biết làm sao, dưới tình thế cấp bách cậu nhét hoa vào ngực Park Jaehyuk.

Park Jaehyuk mơ màng, ngây ngốc nhận lấy.

Ống kính cũng trung thực ghi lại cảnh này, trở thành lịch sử đen nhiều năm sau của Park Jaehyuk.

Lee Sanghyeok lúc này đã hoãn lại, yếu ớt nói: Xin, xin lỗi...Là tôi thất lễ.

Jeong Jihoon: Người anh em, tôi cũng không ngờ người yêu tôi lại...

Park Jaehyuk bi phẫn: Hai người đừng nói nữa, để tôi yên tĩnh đưa hai người về.

[69]

Park Jaehyuk biết hai người này vừa thấu hiểu lòng nhau, chắc chắn có rất nhiều lời muốn nói, nhiều chuyện muốn làm.

Hắn đàng hoàng trịnh trọng ngồi ở hàng trước, nỗ lực để bản thân không chú ý đến những tiếng động phát ra phía sau.

Nhưng do từng được huấn luyện đặc thù khiến các giác quan của hắn rất nhạy cảm, nên là cái gì cũng cảm nhận được.

Lúc này, Jeong Jihoon đang sờ bụng Lee Sanghyeok. Còn nhỏ giọng hỏi anh, con bao lớn rồi, lúc nào thì cậu biết được.

Park Jaehyuk nghe thấy mà dái tai đỏ chót.

Sau đó, Jeong Jihoon và Lee Sanghyeok bắt đầu sờ tay nhỏ.

Park Jaehyuk điều chỉnh gương chiếu hậu một chút, nhắm mắt làm ngơ.

Park Jaehyuk nhắm mắt tựa vào lưng ghế, tài xế cho rằng hắn gặp vấn đề gì, nhanh chóng hỏi han, Park Jaehyuk chỉ có thể nói không có gì, ngồi xe lâu quá, muốn nghỉ ngơi một chút.

Nhắm mắt lại, thính giác lại rõ ràng hơn, hắn nghe thấy tiếng nước hôn môi, được lắm!

[70]

Cuối cùng, khi chỉ còn hai người, Jeong Jihoon ôm Lee Sanghyeok lên giường, hôn nhẹ.

Lee Sanghyeok giương mắt nhìn cậu, gọi một tiếng: Jihoonie.

Jeong Jihoon ôm chặt anh vào lòng, giọng nói hơi run rẩy: Xin lỗi hyung, là em trước đây ngu ngốc. Em không biết làm sao để nói với anh...Cũng may, cũng may anh đã quay về. Nếu không em sẽ không thể nào tha thứ cho bản thân.

Lee Sanghyeok nhẹ nhàng xoa lưng cậu: Không cần như vậy, anh cũng chưa từng nói với em mà, là anh quá tự ti, luôn thấy không xứng với em.

Jeong Jihoon: Không thể nào? Trên thế giới này em chỉ thích mình Lee Sanghyeok thôi.

Họ đối diện nhau, sau đó quấn cùng một chỗ.

Quấn quýt một hồi lâu, Jeong Jihoon do dự, Lee Sanghyeok hiểu rõ cậu đang nghĩ gì, nhỏ giọng nói: Không sao đâu, bé con đã, đã ổn định rồi, có thể, có thể...

Jeong Jihoon run tay, cẩn thận sờ bụng anh.

Lee Sanghyeok đỏ mặt: Em làm gì đó?

Jeong Jihoon thẳng thắng: Em, em muốn dỗ nó ngủ trước, em sợ nó nghe được.

Lee Sanghyeok ngại muốn chết, giơ chân đá văng cậu đi, quay lưng qua làm bộ muốn ngủ: Hôm nay không cho nữa.

Jeong Jihoon: Chờ, chờ chút!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: