Chap 10 : Chịu Trách Nhiệm
Nắng đã chiếu rọi khắp gian phòng, tiếng xe cộ tấp nập qua lại. Hiện tại hai con người đang ngồi trên giường, bốn mắt nhìn nhau. Jeong Jihoon đưa mắt nhìn lên người anh, toàn dấu hôn đỏ chói, thầm đánh giá một lượt rồi nhanh chóng cụp mắt xuống.
Sanghyeok mím môi, nhìn những dấu răng hằn sâu trên bả vai người nọ cùng những vết cào cấu khiến anh im bặt. Tối hôm qua sao mà nồng nhiệt quá.
"E-em sẽ chịu trách nhiệm!" Jeong Jihoon cất giọng, còn lén đưa mắt nhìn biểu cảm người nọ. Tự biết bản thân mình sai khi lao vào con người ta mà không có sự cho phép.
Sanghyeok vẫn mím môi, mắt chăm chăm nhìn cậu. Lâu lâu lại híp mắt thăm dò. Mặt anh có vẻ nhăn lại, hai hàng lông màu nhíu chặt vào nhau.
"A-anh sao thế? Khó chịu hay không hài lòng gì sao..?" Nhìn biểu cảm của người trước mặt, Jeong Jihoon có chút căng thẳng, cậu đã chuẩn bị sẵn tinh thần nếu anh tức giận mà lao vào đánh đấm cậu rồi.
"Tìm cho tôi cái kính." Nãy giờ híp mắt là do mắt anh quá mờ, chẳng thế nhìn rõ biểu cảm của cậu nên không biết trả lời thế nào. Khổ nỗi, mắt cận nặng không có kính coi như mù luôn.
Jeong Jihoon cũng biết điều, vơ vội đầu tủ tìm kính cho anh. Sau khi đã nhìn rõ người trước mặt, anh mới ngập ngừng.
"Chịu trách nhiệm gì chứ.."
"Phải chịu, nhất định em phải chịu." Jeong Jihoon vội vàng phản bác, cậu thấy có lỗi lắm. Cậu đã quyết là phải chịu trách nhiệm.
"C-chuyện này cậu cũng không cố tình mà.. v-với cậu còn trẻ, còn cả tương lai phía trước. Không nhất thiết là phải chịu trách nhiệm đâu, tôi là đàn ông mà, không mang thai được đâu."
Giọng Sanghyeok lí nhí, hai tay bấu chặt vào nhau. Anh nói nãy giờ chỉ cúi mặt, không dám liếc mắt nhìn Jihoon đang ngây người trước mắt.
"Tiền em kiếm tiêu ba đời không hết, nuôi thêm anh nữa cũng chẳng sao." ... " Lee Sanghyeok, em..em thật sự rất thích..à không rất yêu anh. Em nói thật, em rất muốn chịu trách nhiệm với anh. C-cho em một cơ hội được không?"
Jeong Jihoon loạn đến cuống cả người, ngôn từ mất kiểm soát. Khi nói còn khua tay múa chân, chỉ mong anh hiểu là cậu rất-siêu thích anh.
"Em thích anh nhanh đến vậy sao? Thậm chí anh còn chẳng có gì nổi trội.."
"Lần đầu tiên gặp anh, em đã thấy thích anh rồi, thích cái cách anh cười, cái cách anh nhìn thằng bé Boyang và cả cái cách anh nói chuyện. Tất cả,.. tất cả mọi hành động đó đều chạm tới trái tim em.."
"Thế nên là.. anh đồng ý cho em làm bố Soojang nhé?" Ánh mắt Jihoon long lanh óng ánh nước, rất mong chờ câu trả lời của anh.
"..ừm.." Sanghyeok ngại đến đỏ cả tai. Suy nghĩ đủ thứ cuối cùng cũng chỉ nói được đúng một từ.
Jeong Jihoon vui sướng cưới rộ lên, lộ ra cả hai cái bánh bao. Còn ôm Sanghyeok xoay vòng vòng, đến khi anh khó chịu đấm thùm thụp vào ngực cậu mới buông ra.
Tinh dịch do hôm qua chưa kịp vệ sinh sạch sẽ nhờ tác động ban nãy của Jeong Jihoon khiến nó men theo hậu huyệt chảy ra. Khiến anh và cậu chỉ biết đỏ mặt nhìn xuống. Jeong Jihoon bế anh lên, tiến vào nhà tắm để tắm rửa.
Sau khi đã xong xuôi, cậu trả phòng và đưa anh về. Lúc này anh mới lục điện thoại, thấy 30 cuộc gọi nhỡ đến từ Ryu Minseok và 25 cuộc gọi nhỡ đến từ Choi Wooje và 100 tin nhắn chưa seen. Sanghyeok có hơi bất ngờ, vội vàng gọi lại cho Ryu Minseok, vừa bắt máy đầu dây bên kia đã hét
"SANGHYEOK, ANH ĐANG Ở ĐÂU? ANH ỔN KHÔNG? SAO CẢ ĐÊM QUA ANH KHÔNG VỀ?" Thanh âm quá lớn khiến anh phải nhích điện thoại ra xa, chờ Minseok nói hết anh mới trả lời.
"Ơ-ờm.. Hôm qua.. hôm qua anh đi ăn với bạn. Mệt quá nên ngủ nhờ lại nhà bạn luôn.."
"Bạn gì cơ? bạn tình hả?" Jeong Jihoon nghe anh nói thì bật cười, còn cố trêu chọc anh khiến anh quay sang liếc xéo. Thằng Ryu Minseok nó thính lắm đó, nó mà nghe thấy thì con chem của cậu không ổn đâu.
"Làm em lo lắng muốn chết. Soojang nó thiếu hơi ba nên cũng trằn trọc mãi mới chịu ngủ. Mà anh về chưa?"
"Anh đang về, chắc cũng sắp tới rồi. Thế nhé, anh cúp đây!"
Tút, tút.
Jeong Jihoon theo lời đề nghị của anh chỉ dám thả anh ở trước con ngõ nhỏ, không dám đưa đến tận cửa nhà sau khi nghe anh kể về sự hung dự của Ryu Minseok và khủng bố đến từ Choi Wooje.
Vừa bước vào cửa, cả hai thằng đã chạy vội ra nhìn anh. Ngắm nghía một hồi, thấy anh không bị gì mới để anh vào nhà. Sanghyeok ngồi phịch xuống dưới ghế sofa, giọng mệt mỏi
"Hai đứa đưa Soojang đi học rồi à?"
"Ừm, em đứa đi từ sáng. Bé nó cứ hỏi ba nó mãi thôi." Choi Wooje trả lời, việc đưa một đứa bé đi học đã mệt đã thế còn thêm một cái mồm líu lo hỏi đi hỏi lại một câu khiến cậu đau hết cả đầu.
Sanghyeok gật đầu, rồi cũng đứng dậy tìm đồ ăn sáng. Choi Wooje cũng đi làm nốt bài nhóm, chỉ có Ryu Minseok là trầm ngâm đứng nhìn anh.
Thứ cậu chú ý nãy giờ chính là cổ, chính xác là cổ của anh Sanghyeok. Có vệt đỏ? như muỗi đốt và cũng giống hệt như hickey. Cậu nghi ngờ nhưng không nói, vì nghĩ cứ im lặng thì vẫn hơn.
•••
Đúng 4h30 chiều, Jeong Jihoon đến tiệm hoa đón anh và cùng nhau đến trường mầm non để đón bé. Vừa bước vào lớp, Soojang đã chạy ồ ra ôm lấy chân anh, còn bật khóc nức nở hỏi anh sao tối qua không về. Khiến anh bối rối, vội bế bé lên dỗ dành.
Còn về phía thằng bé Boyang, nó đã hớn hở lấy cặp sách và thay dép, ánh nhìn long lanh của nó dành cho người chú.
"Chú đến đón cháu sao?"
"Không, tao đến đón con tao." Jihoon nhếch mép, thấy thằng cháu nãy giờ vẫn chưa xử lý xong thông tin. Boyang đứng ngẩn người một lúc, cuối cùng vẫn nhìn chú nó với nụ cười chẳng mấy vui vẻ.
"Chú có con từ bao giờ đấy? Con rơi con vãi ở đâu à, để cháu về mách bà.."
"Ấy mày cứ khéo đùa, chú đến đón mày. Được chưa?"
Chỉ chờ có thế, thằng bé liền chạy tót ra khỏi cửa lớp. Lúc ra xe, nó và Soojang chạy trước còn anh và cậu thì đi theo sau. Jeong Jihoon len lén nắm lấy bàn tay anh, miệng cười khúc khích.
"Nào, nhỡ có ai nhìn thấy. Người ta lại cười cho." Sanghyeok ngại đỏ chín mặt, cố rút tay ra những đã bị cậu nắm chặt.
"Em nắm tay chồng bé của mình thì có gì đáng cười đâu ạ."
..
"Phía cổng trường đằng kia, nhìn đi mày." Ryu Minseok chỉ tay về hướng cổng trường. Choi Wooje ngước nhìn theo. Chỉ thấy Sanghyeok tay trong tay với một người đàn ông lạ mặt, chán nản quay sang nói với Minseok.
"Chỉ vì cái này mà anh rủ em cúp tiết giảng viên khó nhất trường đó hả. Môn tín chỉ nhiều nhất, học lại có mà ngu người. Mà anh Sanghyeok có người quan tâm, yêu thương thì có làm sao đâu. Lâu lắm em mới thấy anh ấy vui như vậy đó?"
Ryu Minseok cốc đầu Wooje một cái.
"Không phải cái đó, đồ ngốc. Vấn đề ở đây chính là người đàn ông kia là Jeong Jihoon- chủ tịch tập đoàn nước hoa JJH đấy!"
"H-hả?" Choi Wooje vừa ôm đầu vừa mở to mắt nhìn anh nó.
"Tao chưa biết thằng kia có mục đích xấu gì với anh Sanghyeok không nhưng nhìn nó như vậy chắc chắn gia thế không tầm thường được."
-
Tui bị lười gõ phím điện thoại, mt thì không vào được W nên đâm ra lâu không ra chap 😭
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip