02

"Về chuyện xảy ra tối qua, thật sự xin lỗi anh..." Có lẽ nên xưng hô trang trọng hơn thì tốt hơn? Trên tàu trở về Seoul, Jeong Jihoon nhìn chằm chằm vào đoạn hội thoại Kakaotalk trống rỗng giữa cậu và Lee Sanghyeok, ngập ngừng sắp xếp lại câu từ tin nhắn." Thật xin lỗi vì đã gây rắc rối cho tuyển thủ Faker. Cảm ơn anh rất nhiều vì đã sẵn lòng giúp đỡ em."

"Chúc anh may mắn ở trận tứ kết hôm nay."

Cậu nhắn thêm câu này ở cuối tin nhắn, hít một hơi thật sâu rồi nhấn gửi, nhắm mắt lại như thể đã làm điều gì đó táo bạo và tạm thời sợ phải đối mặt với hậu quả trong lúc này.

"Tôi tin rằng cậu có thể bắt đầu lại." Đoàn tàu đang rời khỏi bãi biển đêm đó và bãi biển tràn ngập những bảng cổ vũ được vẽ đầy dưới nền cát, Jeong Jihoon dường như nghe thấy Lee Sanghyeok đang ngồi bên cạnh nói chuyện với cậu.

Đặt niềm tin vào lời nói của Lee Sanghyeok đêm đó đã an ủi cậu một cách kỳ diệu. Là hiện diện của một vị thần trong trò chơi này, sức mạnh của sự tin tưởng này chân thực đến mức Jeong Jihoon đã rời khỏi tầng thượng khách sạn và dũng cảm đối mặt với hậu quả của thất bại. Về phần Lee Sanghyeok vì lý do gì lại nói như vậy, lúc này Jeong Jihoon nhất thời không thể nghĩ ra, cũng không dám suy đoán.

Điện thoại đột nhiên rung lên. Cậu chợt mở mắt, lo lắng bật màn hình lên.

"Cảm ơn cậu, không có gì đâu. Tuyển thủ Chovy hiện tại đã khỏe hơn chưa? Xảy ra tình trạng tâm lý như vậy thì tốt nhất nên báo cáo với quản lý của đội. Tôi có thể giúp thông báo cho họ."

Nhịp tim trong phút chốc tăng nhanh, ngón tay gõ trên bàn phím trở nên lạnh ngắt vì mồ hôi. Jeong Jihoon gõ nhanh mà không thèm để tâm đến câu hỏi của anh. "Anh ơi, anh có thể đừng nói chuyện này cho ai biết được không? Em không muốn bất kì ai biết."

Cậu chấp nhận một sự thật ngoài ý muốn rằng Lee Sanghyeok chính là người đã chứng kiến và cùng cậu trải qua thời gian suy sụp, thậm chí còn có một chút cảm giác vui mừng không thể lý giải được. Nhưng có thể là lòng tự tôn tào lao nào đó đang trỗi dậy, cậu không muốn tìm kiếm sự giúp đỡ, cũng không thể chịu được khi để người khác biết cậu có tâm tư như vậy. Làm ơn, tuy rằng em biết yêu cầu này vô lý. Jeong Jihoon đang cầu nguyện trong lòng.

"Anh Sanghyeok, hãy hứa với em, chuyện này sẽ được giữ làm bí mật giữa chúng ta trong thời gian này."

Sau khoảng thời gian dài chờ đợi, câu trả lời của Lee Sanghyeok hiện lên trong hộp thoại.

"Ừm, được rồi."





Cầm một lúc ba túi sưởi tay để làm ấm nhưng vẫn cảm thấy không có vẻ gì hữu ích hơn.

Sau khi nhận được tin nhắn không có chủ đề chính từ Lee Sanghyeok, lúc đầu Jeong Jihoon có vẻ rất bối rối. Cậu tin tưởng rằng đối phương là một người rất kín tiếng, một khi đã hứa thì anh sẽ không bao giờ nói cho ai biết về chuyện xảy ra ở Busan. Cậu đang giữ vững tinh thần để đè nén những ký ức này xuống. Không ngờ, trong khi Lee Sanghyeok còn đang bận rộn với giải Worlds vậy mà anh lại còn có ý định tiếp tục trò chuyện với cậu.

Đối mặt với sự tôn trọng và đồng ý giúp đỡ từ anh, quả là cậu đã nợ tiền bối một ân huệ rất lớn. Đương nhiên, cậu không thể đọc mà không trả lời tin nhắn anh được — hơn nữa, nếu cậu không trả lời, Lee Sanghyeok sẽ cho rằng cậu đã làm điều gì đó ngu ngốc vào ngày hôm sau. Jeong Jihoon thật sự không muốn Lee Sanghyeok phải lo lắng cho cậu bởi vì cậu và chính cái bí mật đó chỉ làm tăng thêm lo lắng cho anh thôi.

"Hình như là vậy. Em đã xem trực tiếp trận đấu ở ký túc xá, chúc mừng anh đã tiến vào bán kết. Busan hiện giờ có lạnh như Seoul không?"

"Trong lúc trận đấu diễn ra, tôi cứ có cảm giác gió từ đâu thổi vào, thật sự rất lạnh."

Lúc đầu, cậu luôn thận trọng xem mỗi câu nói là trạng thái tâm lý nghiêm túc và phần thưởng về sự sống còn, đồng thời là những lời phản hồi nghiêm chỉnh. Dần dần, khi số lượng tin nhắn tăng lên, Jeong Jihoon bắt đầu tìm thấy niềm vui trong những cuộc trò chuyện như vậy. Hơn nữa, Lee Sanghyeok vẫn còn lịch thi đấu, hẳn rất là bận rộn, số lần online không thường xuyên. Nhưng mà trong hộp tin nhắn trò chuyện của họ, Jeong Jihoon tìm thấy được cảm giác an toàn.

"Vừa nãy ở cửa hàng tiện lợi gần ký túc xá của cậu, tôi có nghe thấy bài hát Giáng Sinh, có phải không?"

"Không phải chỉ mới tháng 11 thôi sao?... Tại sao thời gian ở cửa hàng tiện lợi lại trôi qua nhanh quá vậy?"

Cái cảm giác an toàn đó, cho dù có nói gì đi chăng nữa cũng sẽ không bị phán xét gay gắt, khiến cậu cảm thấy như thể mình có thể thoải mái nói bất cứ điều gì.

Có lẽ vì là anh cả của nhóm đã lâu nên Lee Sanghyeok dường như có khả năng tiếp thu những chủ đề bất ngờ của Jeong Jihoon và đưa ra những câu trả lời hài hước hoặc những câu trả lời được suy nghĩ cặn kẽ.

"Hôm nay em mơ thấy cảnh bị loại ở tứ kết, bị dọa sợ nên em tỉnh dậy luôn."

"Ồ, tôi đã trải qua nhiều lần như vậy rồi."

"Vậy anh đã ứng phó với điều đó như thế nào?"

"Hãy thiền và làm một giấc. Nếu như đã ngủ đủ giấc rồi hoặc không ngủ được, hãy ngồi dậy và đánh một trận xếp hạng."

"Cả hai cách đều rất giống với phong cách thực tế của anh nhỉ."

"Tôi đề nghị hãy dùng acc clone, bởi vì cậu khi mới thức dậy nhận thức sẽ mơ màng và sẽ bị mất điểm, và thường sẽ cảm thấy rất bực bội khi đã tỉnh táo hoàn toàn."

"Hahahaha."

Phần lớn chỉ là những cuộc trò chuyện phiếm, thỉnh thoảng Lee Sanghyeok xen vào một vài câu đùa ông chú mà Jeong Jihoon phải thừa nhận rằng nó không hài hước chút nào, khiến cậu không nói nên lời và không biết phải phản ứng thế nào. Mặc dù vậy, cậu vẫn mong chờ mỗi một tin nhắn từ phía bên kia.

Đây có phải là mối quan hệ bạn qua mạng? Jeong Jihoon suy nghĩ một lúc rồi nhanh chóng phủ nhận. Họ đã gặp nhau nhiều lần, thậm chí còn ở cạnh phòng nhau trong thời gian diễn ra Đại hội thể thao châu Á, nên không thể coi họ là bạn qua mạng được. Liệu có phải là câu chuyện về sự quen biết giữa bệnh nhân và bác sĩ? Ví dụ này lạ lùng đến khó tả.

Nhìn vào bề ngoài, giữa họ có rất nhiều tầng lớp quan hệ — người kế thừa thiên tài và người kế nhiệm tiền nhiệm, đồng đội, đối thủ, kẻ thù cũ. Liệu các đối thủ có tin tưởng lẫn nhau không? Cậu nhớ lại những gì mà Lee Sanghyeok đã nói với cậu, điều mà cậu cần nhất khi thiếu tự tin là sự tin tưởng của người khác. Lee Sanghyeok sẽ không che giấu sự tin tưởng của anh trước mặt Jeong Jihoon, anh tin rằng mình có thể làm được điều đó hơn cả bản thân Jeong Jihoon. Chẳng phải đối thủ nên mong đợi đối phương không thể làm được gì sao?

Cậu tất nhiên cũng tin tưởng Lee Sanghyeok, cậu cũng đã quyết định phó thác cho anh nhiệm vụ giữ kín bí mật rồi. Liệu những kẻ thù cũ có giữ bí mật cho nhau không? Jeong Jihoon đoán rằng, có lẽ thông qua bí mật chung và những cuộc trò chuyện phát sinh, họ đã xây dựng nên một tình bạn đặc biệt nào đó. Nhưng người bình thường có ai lại nóng lòng đi chờ đợi tin nhắn từ bạn bè không?

Nhưng sự mong đợi đó rất thực tế. Jeong Jihoon buồn bực nhấn nút nguồn điện thoại, nhìn chằm chằm vào màn hình sáng trưng. Chúng ta bây giờ rốt cuộc là sao vậy? Tuyển thủ Faker, anh thật sự khó hiểu quá đi.







Việc kết thúc sớm hành trình vô địch CKTG tượng trưng cho sự khởi đầu sớm của kỳ nghỉ và thị trường chuyển nhượng đang diễn ra sôi nổi. Tổ đội 5 người này kết thúc ở tứ kết chắc chắn sẽ tan rã, đây không phải là ngày đầu tiên thi đấu tại đấu trường chuyên nghiệp, không cần nói thì đồng đội cũng biết. Khi đang thu dọn hành lý trong ký túc xá, Jeong Jihoon tình cờ gặp Choi Hyeonjoon đang sắp xếp lại đồ đạc trong phòng.

"Hẹn gặp lại vào đầu mùa giải, anh Hyeonjoon." Cậu nói.

Choi Hyeonjoon mỉm cười với anh, đó là một nụ cười mang ý nghĩa tạm biệt. "Chúc em có một kỳ nghỉ vui vẻ Jihoon à, hẹn gặp lại."

Trong khi Jeong Jihoon về nhà nghỉ ngơi và định chuẩn bị xem các trận chung kết còn lại của Worlds ở nhà thì hợp đồng của cậu đang gần đến ngày hết hạn. Một loạt các cuộc điện thoại và email gửi liên tục, lần đầu tiên cậu bày tỏ ý định cá nhân của mình với những người trong gia đình. Họ hơi ngạc nhiên nhưng vẫn thể hiện thái độ tôn trọng.

"Nếu con muốn ở lại LCK, thì bản hợp đồng phác thảo do GenG đề xuất xem ra là tốt nhất rồi." Họ nói.

Sau khi cuộc thảo luận ngắn với gia đình kết thúc, Jeong Jihoon đột nhiên gửi tin nhắn cho Lee Sanghyeok.

"Năm sau đi Trung Quốc có lẽ cũng không tồi."

"Có lẽ sau khi trận đấu tập kết thúc tôi mới có thể xem điện thoại." Lee Sanghyeok trả lời vào sáng sớm.

Không phải Jihoon đang có suy nghĩ đứng lên từ thất bại một lần nữa sao?

Jeong Jihoon viết nửa đùa nửa thật. "Anh Sanghyeok trả lời như vậy, có phải không muốn em rời khỏi LCK?"

"Không muốn đâu."

Câu trả lời thẳng thắn nằm ngoài phạm vi mong đợi khiến cậu đứng hình, não bộ tuyên bố ngừng làm việc và không thể trả lời được. Bên kia liên tục gửi đến những tin nhắn, mong rằng sẽ gặp lại và đối đầu với Jihoon trên bản đồ được sửa đổi tại mùa giải tới.

Jeong Jihoon tạm thời phớt lờ việc hai gò má của mình đang nóng lên một cách bất thường, liền gõ ngay suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu mình vào hộp thoại cuộc trò chuyện. "Nếu như không đến LPL, tôi cảm thấy mình sẽ không bao giờ có thể đánh bại được anh Sanghyeok ở chung kết thế giới."

"Trận chung kết còn chưa đấu, haha, thật khó nói đó."

"Ah, xin lỗi. Em không có ý trù ẻo gì cả. Chủ nhật này em sẽ cổ vũ cho anh!"

Lee Sanghyeok đã gửi ảnh một chú mèo chibi để biểu thị là không sao cả, và nhắn. "Bất luận cuối cùng Jihoon muốn đi đâu, tôi vẫn mong có thể gặp lại Jihoon tại vòng đấu loại trực tiếp của Worlds."

Khi tin nhắn này hiện lên, Jeong Jihoon bỗng cảm thấy tức giận mà không thể lý giải được. Có phải Lee Sanghyeok đối với hậu bối nào cũng như vậy không? Anh ấy cực kỳ lịch sự, luôn nói những lời động viên, luôn khen ngợi mọi người và đối xử bình đẳng với mọi người. Nếu vậy thì tim cậu đập nhanh hơn vì điều này không phải là rất ngu ngốc sao?

Hay chỉ vì bí mật đó mà Jeong Jihoon đã trở thành người mà Lee Sanghyeok có trách nhiệm phải chăm sóc? Tinh thần trách nhiệm phi thường của Lee Sanghyeok sẽ khiến bản thân anh dành cho Jeong Jihoon sự đối đãi đặc biệt. Những lời động viên ấm áp, những cuộc trò chuyện thú vị, và mặc dù lịch trình bận rộn vẫn thường xuyên nhắn tin cho nhau. Đây có phải là một phần trách nhiệm mà anh ấy đảm nhận không?

"Jeong Jihoon, rốt cuộc cậu đang nghĩ gì vậy?"

Cậu nghiến răng và không thể kiểm soát được giọng điệu của mình nữa. Anh ấy vẫn luôn nói những điều tốt đẹp như vậy.

Bên kia chỉ gửi một tin nhắn trả lời ngắn gọn vào buổi trưa. "Đây là lời thật lòng đó."


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip