15.

Khi em bé Poby được 18 tháng tuổi, Lê Sang Hách lại có thai. Trịnh Chí Huân vừa mừng vừa lo, nỗi kinh hoàng khi chứng kiến Sang Hách đau đẻ vẫn ám ảnh hắn mỗi đêm đến tận nửa năm sau mới nguôi ngoai. Tuy rằng đã cẩn thận không bắn vào trong mỗi lúc làm, nhưng mà cũng có lúc chơi đến cao hứng nên quên béng đi.
Sang Hách thì vui vẻ, thật ra em muốn có đứa thứ 2 từ lâu rồi, nhưng Trịnh Chí Huân sợ em đau, nên mãi không đồng ý.
Khi mang thai Poby, hay đến khi mang thai bé thứ 2, cả 2 đứa đều rất ngoan. Em thích ăn thì ăn, thích ngủ thì ngủ, cả người béo lên một vòng.
Đến khi Sang Hách mang thai được 3 tháng thì Trịnh Chí Huân phải đi lên tỉnh thi Cao đẳng tiểu học, bắt buộc phải xa vợ con cả tháng làm cậu út chẳng muốn tí nào, Sang Hách phải cam đoan đi đâu cũng sẽ gọi người theo mãi hắn mới miễn cưỡng rời đi.
Mới vắng bóng Trịnh Chí Huân có ba ngày đã khiến em chán nản hẳn, cũng may em bé Poby rất ngoan, lúc nào cũng làm vui lòng em.

Cách lúc Trịnh Chí Huân đi thi đã gần một tháng, ngày mai là hắn sẽ về. Chồng sắp về nên tâm trạng Sang Hách tốt lắm, em đi ngủ cũng ngon hơn rất nhiều.
- Babi ơi, hum nay mình đi chợ đi.
Sáng sớm, Poby đã tràn đầy tinh thần mà xông vào phòng. Em bé đến gần giường, nhìn babi của em vùi đầu vào chăn ngủ say thì nhỏ giọng lại.
Sang Hách trở mình, nắm tay kéo lấy con trai cưng lên giường
- Poby ngoan, lên ngủ với babi một tí đi, lát mình rủ cả chú Hách Khuê đi chợ nhé?
- Dạ, rủ thêm em Lạc Đà nữa nha ba. - Poby gật đầu, ngoan ngoãn leo lên giường nằm vào lòng babi mình ngủ say.
Hơn một giờ sau, Sang Hách mới lờ mờ tỉnh giấc, nhìn em bé gấu trắng nằm ngủ ngoan trong lòng không khỏi mềm nhũn cả tim. Em nhéo cái mũi cao, trông y hệt Trịnh Chí Huân của em bé:
- Bé gấu ơi, dậy đi chợ nè
- Dạ...babi đợi bé mụt chíu.
Tính cách Poby rất giống Sang Hách, ngoan ngoãn lễ phép lại rất kỉ luật. Nghe em gọi liền tỉnh giấc, bò xuống giường bỏ chạy ra ngoài gọi người mang nước vào cho babi rửa mặt.
Trước khi đi, ba lớn đã dặn em bé , với tư cách là anh cả, Poby nhớ phải chăm sóc cho babi và em trai nhỏ trong bụng. Poby rất thông minh, cơ bản những việc ba lớn làm cho babi em đều nhớ. Chẳng hạn như việc hành lang dẫn từ phòng ngủ ra phòng khách có một bậc cầu thang, dù chỉ là tam cấp thôi nhưng mỗi khi đi ngang, Trịnh Chí Huân đều sẽ cẩn thận nắm lấy tay em dắt xuống.
Em bé Poby cũng bắt chước, em bước xuống dưới bậc thang, chìa tay ra trước mặt Sang Hách
- Babi nắm tay bé nè, bé dắt babi đi.
- Em bé Poby ngoan quá. Ba cảm ơn em bé nhé.
Sang Hách cẩn thận cảm ơn con trai, sau đó cúi người định bế Poby lên ghế thì em bé lắc người tránh thoát
- Babi đừng bế bé, ba lớn bảo babi đang có em trai, không được làm việc nặng.
- Con trai ngoan quá. - Sang Hách cười ngọt ngào, ôm mặt em bé đáng yêu hôn tới tấp, Poby được Babi xinh đẹp thơm ngát mùi hoa hồng hôn thì cười tít mắt.

Ông Trịnh định dùng xe hơi chở con dâu và cháu nội đi ra chợ, nhưng Sang Hách ngại phiền phức xua tay từ chối. Từ nhà họ Trịnh đến chợ làng Tây cũng gần, em định đi bộ, dù sao đi bộ ngắn cũng tốt cho việc sinh sản, hết cách ông Trịnh chỉ đành cho hai tên lính đi theo và hẹn sau hai giờ nữa sẽ phái người đến đón.

Hai ba con nắm tay nhau đi dọc theo đường làng, phía sau là hai tên lính duy trì khoảng cách. Em bé Poby được thằng Định cõng trên vai, thằng Tý bị Sang Hách phái theo Trịnh Chí Huân lên tỉnh. nắm tay babi, đưa lên mũi
- Babi ơi, sao lúc nào người babi cũng thơm thơm mùi trà vậy ạ?
- Bởi vì babi thích uống trà đó. - Sang Hách cười khúc khích nhìn con trai.

Cả hai ba con đi dạo chợ vui vẻ, sau đó cùng nhau ra chỗ mấy bụi tre ngoài cổng chợ, ung dung uống trà đợi ông Trịnh đến đón.
Xe ông Trịnh vừa đến, Poby đã vui vẻ trèo lên đùi ông, líu lo kể mấy câu chuyện hay ho mà bé vừa chứng kiến ở chợ. Sang Hách đưa đồ đạc cho người hầu, vừa định leo lên xe thì sực nhớ đến mấy sấp vải lụa vẫn còn gửi ở hàng may. Em bảo ông Trịnh chờ một chút, rồi mang thằng Định đi vào trong chợ.
Lát lâu sau, đợi mãi mà không thấy Sang Hách quay lại, ông Trịnh bắt đầu sốt ruột, nhưng nghĩ có lẽ Sang Hách đang lựa thêm đồ nên ngồi xuống. Bé Poby lúc này ngáp dài, giọng dinh dính vì buồn ngủ:
- Ông nội ơi, babi con đâu rồi ạ?
- Ba nhỏ đi lấy đồ, tí ba nhỏ quay lại. Poby ngoan, đợi một tí nhé?
- Dạ. - Bé đưa tay dụi mắt, ngoan ngoãn tựa vào lòng ông nội đợi ba nhỏ.
Mặt trời lên càng lúc càng cao, cách lúc Sang Hách vào chợ lấy lụa đã hơn một canh giờ, vẫn chưa thấy người quay lại.
Ông Trịnh bắt đầu hoang mang, ôm lấy em bé Poby đã ngủ từ lúc nào, ông vẫy tay bảo lính vào chợ tìm người.
Năm sáu binh lính lật tung cả chợ lên vẫn không thấy mợ út nhà họ Trịnh. Một tá điền làng Tây thấy vậy thì bảo rằng họ thấy thằng Định kéo mợ út lên xe hơi ở sau chợ, họ tưởng đấy là xe nhà họ Trịnh nên không ai để ý lắm, vì mấy ai ở cái xứ này có xe hơi ngoài nhà họ Trịnh với nhà họ Kim đâu?
Nói về thằng Định, sau khi nghe được cuộc trò chuyện của hai ba con Sang Hách, nhân lúc mợ út đang mua sắm, hắn nói muốn đi vệ sinh, lẩn ra sau chợ, gặp một người quấn khăn trùm kín đầu đã chờ sẵn ở đó từ lâu. Sau khi nói vài ba câu, hắn quay lại chỗ Sang Hách làm như chưa có chuyện gì.
.
.
- Mợ út đâu? Cậu nhỏ đâu?
Trịnh Chí Huân vừa về đến nhà đã hỏi ngay vợ con, người hầu bảo hai người đi chợ từ sáng sớm vẫn chưa về thì nhíu mày:
- Không thể nào, Sang Hách biết nắng lên sẽ làm Poby cảm nắng, không lý nào anh lại ở lâu thế.
Hắn quyết định đi tìm người.
Vừa ra đến cổng đã thấy xe ông Trịnh về đến, xe dừng lại trước mặt hắn, cửa xe bật mở, ông Trịnh ôm Poby đã ngủ say trong tay, sắc mặt nghiêm trọng:
- Chí Huân về rồi à con, vào đây nhanh.
Trịnh Chí Huân nối gót theo cha hắn, nhìn ông Trịnh giao Poby cho bà Trịnh mang vào phòng rồi ngồi xuống sofa
- Sao thế cha? Mà Poby đây thì Sang Hách đâu?
- Ta cũng muốn nói với con đây, Sang Hách mất tích rồi!
- CÁI GÌ CƠ? - Trịnh Chí Huân run rẩy làm rơi cốc trà, nước trà vãi đầy sàn.
- CHA NÓI SAO!?
- Có tá điền thấy thằng Định lôi Sang Hách lên một chiếc xe hơi.
Ông thở dài
- Ngàn phòng vạn phòng, thế mà lại bị giặc nhà đâm cho một nhát.
Trịnh Chí Huân hoang mang rối loạn đứng dậy
- Con phải đi tìm anh ấy!
- Bình tĩnh đi, bắt cóc Sang Hách hẳn chỉ muốn đòi tiền chuộc. Con kiên nhẫn đợi đi, nó sẽ gửi thư tống tiền thôi.
Trịnh Chí Huân vò đầu, như phát điên mà đi qua đi lại, mỗi một giây trôi qua đối với hắn như là địa ngục vậy.
- BÁO!!!
Lính gác vội vã chạy vào
- Có một bức thư được ném vào sân
- Có bắt được người ném không?
- Dạ thưa, Không ạ. Có vẻ chúng dùng ná bắn đá kẹp lá thư vào ạ.
Trịnh Chí Huân chộp lấy lá thư, mở ra, bên trong là một bức thư được gõ bằng máy đánh chữ
[Ngày Mai, mang 1000 đồng đông dương, đặt ở bãi đất trống phía bên kia đồi. Tụi tao sẽ thả Lê Sang Hách. Nhớ hoàn thành yêu cầu, nếu không tao sẽ hủy dung vợ mày]
- Khốn nạn. - Trịnh Chí Huân đỏ ngầu đôi mắt, vò nát lá thư.
Ông Trịnh sai người chuẩn bị tiền bạc, sẵn sàng đi đổi con dâu.
Trong đêm, bầu trời sấm chớp đùng đùng như sắp mưa to, người hầu đi đóng cửa lớn thì phát hiện một bóng người nằm trên đất, hoảng sợ hét lớn:
- AHHHHHH
Cả nhà họ Trịnh vội mở đèn ùa ra, có gia đinh nam gan dạ, đi đến lật thân mình người nằm đó lên, rồi giật mình:
- L-là mợ út! Mau đi mời cậu út xuống, sang nhà họ Kim mời cậu Hách Khuê nữa!
Trịnh Chí Huân nghe vội tông cửa bay ra ôm lấy người vào nhà. Thế nhưng cảm giác ôm lấy em có chút sai biệt. Bình thường eo Sang Hách rất nhỏ, mông lại cong nhưng không mang cảm giác gầy yếu như thế này, bàn tay của em rất đẹp chứ không phải gầy gò như bàn tay đang nắm vạt áo hắn.
.
- Sao rồi anh?
Kim Hách Khuê bỏ ống nghe xuống, dạo gần đây anh chuyển sang học tây y nên hay dùng ống nghe và kim tiêm, Trịnh Chí Huân liền nhào đến hỏi dồn dập.
- Không sao, chỉ là bị viêm phổi. Má trái bị cắt sâu, chân trái....hmm chân trái đã từng gãy nhưng được điều trị rất tốt. Bụng...trống rỗng.
Trịnh Chí Huân nhíu chặt mày nhìn người nằm trên giường.
Lúc này người nằm trên giường tỉnh dậy, đưa tay ra với Trịnh Chí Huân, nũng nịu:
- Huân, ôm.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip