11💌

Thành viên ẩn danh đã đăng tải một bài viết

Dạo này tần xuất tôi và C gặp nhau bỗng nhiên nhiều  hơn dự kiến, tôi nghi ngờ là do một tay mẹ tôi sắp đặt cả.

Có một lần tôi về thăm bố mẹ, do sơ ý mà để quên tài liệu quan trọng ở nhà. Đến tận gần trưa hôm sau mới nhớ ra, tôi liền gọi điện về nhà nhờ mẹ gửi đến. Đầu giây bên kia sảng khoái bảo tôi đừng lo lắng, tí nữa là có người mang đến.

Kết quả là trưa hôm đó C mang đến cho tôi. Tôi đã qua cái thời ngạc nhiên khi nhìn thấy đối phương rồi, bây giờ chuyển sang giai đoạn không biết phải đối diện làm sao. C đưa đồ xong cũng không đi ngay, nấn ná ở lại hỏi tôi tính cảm ơn cậu ta như thế nào.

Tôi biết thừa cậu ta chỉ đang viện cớ thôi, nhưng không hiểu sao lại vô thức hỏi cậu ta đã ăn cơm chưa. C bảo là chưa, còn xoa xoa bụng trông có vẻ rất đói, thế là tôi mời cậu ta đi ăn coi như đền đáp việc cậu ta đã cất công chạy một chuyến đến đây.

Dù sao thì, ăn một bữa cũng không mất miếng thịt nào của tôi.

Mang danh nghĩa là tôi mời thôi, C lại là người giành trả tiền. Nghe mẹ tôi suốt ngày bảo đứa nhỏ nhà hàng xóm giỏi giang lắm, vừa ra trường đã kiếm được việc ở một công ty top đầu, lương một tháng vài chục củ. Giờ nhìn cách cậu ta hào phóng vung tiền thì có vẻ tin đồn là thật.

Chẳng biết là do vô tình hay cố ý, cậu ta còn gọi toàn những món mà tôi thích nữa chứ, tôi vẫn nhớ hương vị bữa ăn đó, nó ngon hơn ngày bình thường một chút.

Từ lúc biết được tình cảm thầm kín của C dành cho mình, mọi hành động của cậu ta trong mắt tôi tựa như được khoác thêm một lăng kính mang màu sắc đặc biệt, nó khiến tôi bất giác cảm thấy ... cậu ta cũng không đến nỗi nào. C rất quan tâm đến tôi, không phải cái kiểu quan tâm thái quá vì muốn tán tỉnh đối phương đâu, cậu ta vẫn luôn như thế, dịu dàng theo một cách rất riêng, chẳng qua lúc trước tôi bị mấy ký ức xấu xa làm mờ mắt nên mới không nhận ra sớm hơn mà thôi.

C lấy danh nghĩa là được mẹ tôi nhờ vả đến gặp tôi thường xuyên hơn. Lúc thì đem bánh ngọt mà cậu ta tự mua và giả vờ là mẹ tôi gửi. C khờ thật đấy, tưởng là tôi không biết chắc? Tôi chỉ cần nhìn qua là biết ngay. Có những lúc thì đồ được mang đến thật sự là kimchi mẹ tôi làm. Dần dà cũng tự đặt mình vào thế được người ta lo cho từng li từng tí, những hôm mà cậu ta bận không đến được, tôi vậy mà lại thấy có chút hụt hẫng.

Tôi tự phỉ nhổ mình. Đúng là ngày càng chẳng ra làm sao!

Một ngày nọ khi C đến trường tìm tôi như thường lệ, tôi bắt gặp cậu ta đang đứng nói chuyện với một nữ sinh. Cô bé ấy khá là nổi tiếng ở trường tôi, không chỉ vì ngoại hình xinh đẹp mà còn vì năng lực học tập cũng rất xuất sắc, người xếp hàng theo đuổi có thể kéo dài đến tận cổng.

Tôi nhìn mà chướng mắt.

Các ông biết mà đúng không, cảm giác khi một ai đó luôn đặt sự chú ý tuyệt đối lên người mình nay bỗng san sẻ nó cho một người khác.

Tôi thừa nhận, lòng tôi khi ấy như bị tạt một gáo nước lạnh, khó chịu vcl.

Càng khó chịu hơn khi mà khung cảnh khi hai người họ đứng cạnh nhau rất hoà hợp và bầu không khí trông thân thiết hơn tôi tưởng. C hình như chưa bao giờ cười như thế với tôi, cũng chưa bao giờ thoải mái như vậy khi ở cạnh tôi.

Tôi lạnh mặt quay về phòng, đeo tai nghe vào tiếp tục ra vẻ đang làm việc dù đã đến giờ nghỉ trưa.

Tận một lúc lâu sau cửa phòng mới vang lên tiếng gõ quen thuộc. C bước đến, nhẹ nhàng gỡ một bên tai nghe của tôi, bảo sao nay anh chăm thế, bình thường anh chỉ trông đến giờ nghỉ trưa để đi ăn thôi mà.

Hừ, nói cái gì vậy không biết, tôi như vậy lúc nào chứ, chẳng phải do cậu ta suốt ngày đến phiền giờ nghỉ của tôi hay sao?

Tôi không phản ứng gì quá lớn, chỉ bảo hôm nay không muốn đi ăn, cậu ta muốn ăn thì đi một mình đi.

C có vẻ sốc lắm, nhìn tôi ngơ ngác mất một lúc.

Rồi cậu ta bỗng nắm lấy góc tay áo sơ mi của tôi lay lay, hỏi tôi làm sao thế. Tôi vẫn tiếp tục dán mắt vào màn hình máy tính, chỉ bảo tôi mệt, không muốn đi đâu cả.

Có lẽ C cảm thấy giờ có hỏi bao nhiêu cũng không tìm được chút biểu hiện gì từ tôi, nên cậu ta chỉ lấy ghế lại ngồi cạnh tôi cho đến hết giờ nghỉ trưa, sau đấy quay trở lại công ty tiếp tục công việc.

Trước khi đi cậu ta còn bảo khi nào tôi hết mệt thì bọn tôi lại đi ăn nha, tôi nhìn nhìn mà không đồng ý ngay, chỉ bảo là để tính sau.

Tôi dõi theo bóng lưng C rời đi, cảm giác bực bội không thuyên giảm đi chút nào cả.

Có rất nhiều điều lý giải cho cách cư xử khó hiểu của tôi, ví dụ như là tôi chợt nhận ra cảm xúc mình dành cho C không đơn giản chỉ là trông thuận mắt hơn bình thường, đó là sự rung động mà tôi phải vất vả lắm mới dám thừa nhận. Thậm chí nó đã vượt quá giới hạn mà mình có thể kiểm soát, chính vì thế nên tôi trở nên bất an chỉ vì bóng hình trong đáy mắt kia không còn chứa đựng mỗi một mình tôi nữa.

Tối đó C nhắn tin cho tôi hỏi đã ổn hơn chưa, tôi chỉ trả lời ngắn gọn là tôi ổn, cậu ta không cần bận tâm quá. Sau đó C cũng thật sự không hỏi nữa. Từ hôm đó đến nay cũng đã mấy ngày rồi, cứ như tôi đang đơn phương chiến tranh lạnh vậy.

Buồn cười nhỉ, nhưng giờ phút này tôi không cười nổi nữa rồi.

Hôm qua tôi dẫn đứa cháu họ đi trung tâm thương mại chơi, các ông biết tôi nhìn thấy gì không? C cùng bạn nữ sinh đó đi mua sắm cùng nhau, hai người đang lựa quần áo.

Đương nhiên là C không thấy tôi, cháu tôi thì cứ ríu rít chạy hết chỗ này đến chỗ khác, rất vui vẻ, tôi thì tâm tình ủ dột suốt cả ngày hôm qua. Đáng lẽ tôi nên vui mừng vì C quay đầu đi trên con đường đúng đắn, không làm phiền tôi nữa mới đúng, nhưng không được.

Tôi ngày càng khó chịu hơn, các ông nói xem có phải tôi đang làm mình làm mẩy và đề cao mình quá không?

Đến khi tôi nhận ra tình cảm của bản thân, thì người ta đã không còn đủ kiên nhẫn với tôi nữa. Hình như tôi nếm trải được một chút rồi, cảm giác thất tình đến não lòng mà mọi người hay nói với nhau ấy.

===========

10235 người đã bày tỏ cảm xúc với bài viết này

L1: Wtf??? Cái tôi đợi là một câu chuyện iu đương nhắn nhít chứ không phải cảm giác suy vãi đạn này đâu huhu

L2: Thớt ơi bình tĩnh, chuyện đâu còn có đó mà hic

L3: Trời ơi chiếc bè lá này còn chưa ra khơi hông lẽ lại lật ngay lúc này :((((

L4: Tôi không nghĩ C lại là người như thế đấy, quá thất vọng

L5: Ôi, không biết phải nói gì, chỉ muốn gửi lời động viên đến ông thôi.

L6: Thớt ơi, hay ông hỏi thẳng C xem ý cậu ta rốt cuộc là sao đi, mịa nó khó chịu quãi

L7: Hỏi cái gì hả lầu trên? Người ta có đối tượng mới rồi, hỏi ra chỉ xấu hổ thêm thôi ông ơi.

L8: Gì mà bi quan vậy chài, tôi vẫn cảm thấy C không phải là người như thế đâu

L9: Má!!! Ai cíu tui khỏi cái cảm giác thất tình online này với

L10: Tôi cần những cánh tay mất ngủ sau khi đọc xong bài này :(((

L11: Nếu là thật thì thớt cũng đừng buồn quá mà huhu

L12: Haizz do ông cứ chần chừ mãi đó, cơ hội nhiều khi không chờ đợi mình đâu

....

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip