09. Bước tiến mới

"Chúng ta có thể gọi nhau bằng tên thật không anh?"

Trông cậu trai cao gần mét chín sừng sững đứng đó, nhìn thì khí thế phừng phừng, nhưng lời nói ra lại nhỏ nhẹ mà dịu dàng đến khó tin, dù anh không biết miêu tả thế có đúng không. Anh nhìn Jihoon, đôi mắt phượng khẽ chớp. Một giây, hai giây, rồi một nụ cười nhẹ nhàng hiện lên trên môi.

"Chovy-ssi, điều em muốn nói chỉ có vậy thôi sao?"

Bị vặn ngược bất ngờ, Chovy trở nên căng thẳng, tim đập ngày càng nhanh.

"Dạ?"

"Em nghĩ... nếu chúng ta đã ở chung một phòng, còn là đồng đội trong đội tuyển quốc gia, thì mình có thể gần gũi hơn một chút."

Chỉ là đồng đội thôi sao?

Sanghyeok không nói gì ngay. Dưới ánh đèn mờ của hầm để xe, đôi mắt đen láy của anh dường như càng trở nên sâu thẳm hơn, y như một hố đen không đáy muốn hút cả linh hồn lẫn thể xác của Jihoon vào trong. 

Đối diện với ánh nhìn kiên định của Jihoon, anh không khỏi nhớ lại từng khoảnh khắc nhỏ nhặt giữa họ trong suốt những ngày vừa qua.

Bất giác, anh khẽ cười.

"Vậy... Jihoon?"

Cậu beta ngay lập tức đỏ bừng mặt. Dù chính mình là người đề nghị trước, nhưng khi nghe tên mình thốt ra từ môi anh, cậu vẫn không khỏi cảm thấy như có một dòng điện chạy dọc sống lưng.

Cậu siết nhẹ tay, lấy hết can đảm.

"Em đây ạ! Từ giờ em cũng sẽ gọi anh là Sanghyeok hyung!"

Sanghyeok chớp mắt, có chút bất ngờ trước phản ứng mạnh mẽ này. Nhưng rồi, như thể không thể nhịn được, anh bật cười. Một tiếng cười hiếm hoi, nhẹ như gió thoảng.

"Được thôi, Jihoon à."

Thang máy vừa lúc kêu "ting" một tiếng. Cánh cửa trượt mở, nhưng Jihoon vẫn còn ngây người. Không phải vì thang máy đến, mà vì cái cách Sanghyeok gọi tên cậu.

Giọng anh thật dịu dàng.

Cứ như thể, hai người thực sự đã thân quen từ rất lâu rồi vậy.

Và có một chuyện mà có lẽ Jihoon sẽ không bao giờ biết, ấy là cái khoảnh khắc cậu níu Sanghyeok lại, bày tỏ có điều muốn nói với anh, một làn pheromone kín đáo nhưng đầy chiếm hữu đã lặng lẽ bao quanh lấy bọn họ, khép lại thành một thế giới của riêng hai người. 

Nếu có một alpha hoặc omega ở đó, họ sẽ cảm nhận rõ được sự phấn khích rộn ràng ban đầu, chuyển thành chút hụt hẫng, buồn bã, rồi lại nhẹ nhõm, hạnh phúc như chấp nhận một bước tiến chậm hơn, mà chắc hơn trong mối quan hệ nào đó mà chủ nhân của luồng pheromone ấy vô cùng trân trọng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip