Chương 17.

Quán bar chìm trong ánh sáng lờ mờ và tiếng nhạc ầm ĩ, tạo nên bầu không khí ngột ngạt. Sanghyeok ngồi ở một góc khuất, khuôn mặt lạc lõng như chìm sâu vào bóng tối. Ánh đèn neon nhấp nháy liên tục hắt lên khuôn mặt lạnh lùng, nhưng trong đôi mắt anh là một nỗi đau không thể che giấu. Ly rượu trên tay đã cạn, nhưng anh vẫn tiếp tục rót, từng ngụm lớn trôi xuống cổ họng, mang theo cơn giận dữ và nỗi u uất

Bên cạnh anh, Wooje và Minseok đứng lo lắng. Mọi cố gắng để ngăn cản Sanghyeok uống thêm chỉ như gió thoảng qua tai. Sanghyeok không còn là chính mình nữa, mọi thứ như đang chìm trong cơn say hỗn loạn. Đôi mắt anh đỏ ngầu, bàn tay run rẩy nâng ly rượu, thỉnh thoảng lại đưa lên môi điếu thuốc, nhả ra những làn khói xám mờ mịt

Wooje thì thầm với Minseok, ánh mắt lo lắng

" Em sợ anh ấy không thể tự dừng lại được, Minseokie à... Anh ấy chưa bao giờ uống đến mức này"

Minseok bối rối, nhìn Sanghyeok với ánh mắt lo âu

" Chúng ta phải làm gì đó trước khi mọi chuyện tệ hơn. Anh ấy có thể tự làm hại mình mất"

Bàn tay Sanghyeok run lên, vô tình làm đổ chai rượu xuống bàn. Tiếng vỡ vang lên khô khốc, những mảnh thủy tinh vỡ nát rơi đầy sàn nhà. Vết cắt từ mảnh chai làm chảy máu trên tay anh, nhưng Sanghyeok không hề để ý. Máu rỉ ra, thấm ướt ngón tay anh, nhưng anh chỉ lặng lẽ nhìn dòng máu chảy xuống, rồi tiếp tục cầm ly rượu lên, đổ thêm vào miệng

Minseok sốc đến mức hoảng loạn, cố gắng ngăn anh lại

" Sanghyeokie , anh đang tự làm đau mình! Dừng lại đi, làm ơn!"

Sanghyeok nhìn thẳng vào Minseok, ánh mắt mờ đục trong men rượu, nhưng ẩn sâu trong đó là nỗi đau không thể diễn tả. Anh gạt Minseok ra, giọng trầm đục như vang lên từ đáy sâu của nỗi tuyệt vọng

Sanghyeok buồn bã dơ tay lên nhìn vết máu đang nhỏ xuống mà bất chợt cười đau lòng

" Anh không sao... chỉ là một vết thương nhỏ thôi mà. Chẳng là gì cả"

Trong khi đó, Wooje, người đã chứng kiến tất cả, không còn cách nào khác. Cậu nhìn vào điện thoại trong tay, đôi mắt run rẩy. Đây không còn là vấn đề có thể giải quyết bằng lời nói. Cậu phải gọi cho Jihoon, người duy nhất có thể giúp Sanghyeok vượt qua cơn khủng hoảng này

Vừa cầm điện thoại lên, Wooje cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng cậu run rẩy khi gọi Jihoon. Ở đầu dây bên kia, Jihoon đang tìm kiếm Sanghyeok ở khắp nơi từ khi ra khỏi bar lại không tìm thấy anh ở đâu nữa . Điện thoại Jihoon đổ chuông, và khi thấy tên Wooje trên màn hình, cảm giác lo lắng không thể giấu kín dâng lên

Jihoon kiềm nén lo lắng và nghe máy

" Wooje? Có chuyện gì sao?"

Wooje nuốt nước bọt, cố gắng bình tĩnh để trả lời, nhưng lời nói của cậu không giấu nổi nỗi hoảng loạn

" anh Jihoon... anh Sanghyeok... anh ấy đang mất kiểm soát. Anh ấy uống rất nhiều rượu, còn hút thuốc nữa. Anh còn bị thương, nhưng... nhưng anh ấy không chịu dừng lại"

Jihoon cảm thấy tim mình như bị ai đó bóp nghẹt. Cậu đã lo lắng cả buổi tối, cố gắng tìm kiếm Sanghyeok trong vô vọng. Sau khi rời khỏi buổi gặp với Hyunjin, Jihoon đã cố gắng gọi cho Sanghyeok nhiều lần, nhưng không có câu trả lời. Cảm giác bất an không ngừng dâng lên trong lòng cậu, nhưng bây giờ nghe giọng Wooje đầy hoảng hốt, Jihoon biết rằng tình hình đã trở nên nghiêm trọng hơn

Jihoon giọng căng thẳng, vội vàng

" Em đang ở đâu? Anh sẽ đến ngay lập tức"

Wooje hối hả gấp gáp giọng run run sợ hãi

" Chúng tôi ở quán bar Eclipse, trong khu phố đông người. Anh đến nhanh đi, em sợ không kịp nữa..."

Không đợi Wooje nói thêm, Jihoon lập tức cúp máy. Cậu không kịp nghĩ ngợi thêm điều gì, chỉ biết một điều duy nhất phải tìm thấy Sanghyeok. Tim cậu đập loạn nhịp, từng bước chân trên đường như không thể đủ nhanh. Jihoon lao ra ngoài gặp Minhyung và Hyeonjoon báo tình trạng của Sanghyeok, cả ba lấy xe và nhanh chóng lái thẳng đến quán bar mà Wooje đã nói

Trên đường đi, đầu óc Jihoon tràn ngập những hình ảnh của Sanghyeok, những lo lắng về việc anh ấy đang tự làm hại bản thân. Từng câu nói, từng khoảnh khắc giữa cậu và Hyunjin cứ như đổ thêm dầu vào lửa, khiến Jihoon càng thêm cảm thấy tội lỗi và bất lực.

Khi xe dừng trước quán bar, Jihoon bước xuống, không chần chừ thêm một giây nào, nhanh chóng lao vào bên trong. Cậu đưa mắt tìm kiếm khắp nơi, cho đến khi thấy Wooje và Minseok đứng ở một góc khuất. Và khi ánh mắt Jihoon chạm vào hình dáng của Sanghyeok, trái tim cậu như chững lại trong một khoảnh khắc.

Sanghyeok ở một góc khuất của quán, ngồi dựa vào ghế với điếu thuốc trên tay, lại sáng rõ hơn bao giờ hết, mái tóc rối bù, mắt đỏ ngầu, tay cầm chặt ly rượu. Trước mặt anh là những chai rượu đã cạn, và trên bàn còn vài mảnh thủy tinh vỡ. Ánh đèn mờ hắt lên khuôn mặt anh, cùng với làn khói thuốc bao phủ quanh người. Sanghyeok hút một hơi dài, ánh mắt lạc lõng như không còn nhận thức được gì xung quanh. Anh trông lạnh lùng và cô độc, chẳng khác nào một con sói lạc đàn giữa đám đông xa lạ.

Điếu thuốc cháy dở nằm giữa những ngón tay thon dài, làn khói nhẹ nhàng lượn lờ trong không khí trước khi tan vào không gian hỗn loạn. Một tay Sanghyeok nắm chặt ly rượu đã cạn, như thể đó là sợi dây cuối cùng giúp anh bám víu vào hiện thực. Đôi mắt anh nhìn thẳng về phía Jihoon, nhưng trong ánh nhìn đó không còn sự ấm áp, chỉ còn lại sự xa cách và băng giá.

" Tưởng mày sẽ không đến chứ, Jihoon"

Sanghyeok cất giọng, trầm đục và khàn đặc vì rượu và thuốc

" Đến đây để làm gì? Thương hại tao à!"

Giọng điệu cay nghiệt của Sanghyeok khiến Minhyung và Hyeonjoon đứng phía sau Jihoon hơi sững lại. Không khí trong quán bar chợt chùng xuống, như mọi sự ồn ào xung quanh bỗng trở nên mờ nhạt

Minhyung thử mở lời, bước lên một bước

" Sanghyeokie hyung, dừng lại được rồi. Đừng uống quá mà không tốt cho sức khỏe đâu mà"

Nhưng Sanghyeok chỉ cười nhạt, nụ cười chua chát và đầy giễu cợt. Anh không nhìn Minhyung, chỉ dán mắt vào Jihoon, người đang đứng đối diện mình

" Dừng lại? Để làm gì? Để về nghe những lời dối trá ngọt ngào của nó sao? Cậu không hiểu sao, Minhyung? Trong cái thế giới này, chẳng có gì thật sự tồn tại mà không có điều kiện. Kể cả tình yêu"

Câu nói của Sanghyeok khiến Jihoon cảm thấy đau lòng. Cậu không nghĩ mọi chuyện xảy đến đột ngột như vậy lại có thể khiến Sanghyeok tổn thương đến mức này. Nhưng Jihoon cũng hiểu rằng với quá khứ và những gì họ phải đối mặt hàng ngày trong thế giới ngầm, niềm tin giữa họ luôn là thứ dễ dàng bị tổn thương

" Sanghyeokie, chuyện không phải như anh nghĩ đâu. Gặp lại Hyunjin chỉ là công việc. Không có gì khác đâu mà anh"

Sanghyeok gục xuống ghế, mái tóc rối bù che đi đôi mắt đầy u uất. Những ngón tay anh khẽ run, nhưng vẫn cố chấp với lấy ly rượu trên bàn. Bất chấp Jihoon đã ngăn anh lại bao lần, Sanghyeok vẫn không thể kiềm chế được cơn cuồng loạn đang bùng lên trong lòng. Mọi cảm xúc như bị đốt cháy bởi men rượu và khói thuốc, đẩy anh đến bờ vực của sự tàn phá

Ly rượu trong tay bị anh siết chặt đến mức vỡ tan tành. Những mảnh vụn thủy tinh đâm sâu vào lòng bàn tay, máu đỏ thẫm chảy xuống, rơi thành từng giọt lên sàn nhà. Nhưng Sanghyeok không cảm nhận được cơn đau thể xác. Mọi thứ đối với anh lúc này chỉ là một cơn ác mộng kéo dài. Một nỗi tuyệt vọng sâu sắc đã cắm rễ trong lòng anh, khiến anh chỉ biết đắm chìm trong sự tăm tối

Sanghyeok cười nhạt, giọng khản đặc như thể bị bóp nghẹt

" Mày thấy không, Jihoon? Để tao... đừng ngăn tao nữa... tao chỉ muốn được tự do"

Giọng anh như vang lên từ đáy vực sâu, chất chứa sự cay đắng và đau khổ không cách nào xoa dịu. Sanghyeok nhìn thẳng vào mắt Jihoon, nhưng ánh mắt ấy giờ đây trống rỗng, vô hồn, như thể anh đã đánh mất bản thân mình. Một luồng gió lạnh buốt lùa qua, càng làm không khí trở nên ngột ngạt hơn

Jihoon lo lắng có chút run rẩy

" Anh... dừng lại đi. Anh đang tự làm mình đau, Sanghyeokie à. Đừng... đừng làm vậy nữa"

Nhưng Jihoon biết lời nói của mình chẳng thể lay động được Sanghyeok lúc này. Anh tiếp tục với lấy những ly rượu khác trên bàn, đôi mắt mờ mịt vì men say. Những cử chỉ của anh ngày càng lạc lối, không còn kiểm soát được hành động của mình. Bỗng nhiên, Sanghyeok đứng dậy, mất thăng bằng và ngã xuống, khuỷu tay đập mạnh vào góc bàn khiến một vết thương dài xuất hiện trên da

Máu bắt đầu chảy ra nhiều hơn, từng giọt đỏ rực rơi xuống sàn. Jihoon vội lao đến, ôm chặt lấy anh, giọng cậu nghẹn lại trong sự hốt hoảng và lo lắng

" Sanghyeok! Anh làm sao thế này! Đừng như vậy nữa, em xin anh... anh không cần phải tự làm đau mình"

Mọi thứ như quay cuồng quanh Jihoon. Cậu không biết phải làm gì ngoài việc ôm chặt Sanghyeok vào lòng, giữ chặt tay anh để ngăn không cho anh làm bản thân bị thương thêm lần nữa. Cậu đã từng đối mặt với nhiều nguy hiểm trong thế giới ngầm, nhưng chưa bao giờ cảm thấy bất lực đến vậy trước nỗi đau của người mình yêu

Sanghyeok mắt nhòa đi, giọng lạc trong men rượu

" Tao không... xứng đáng... Jihoon... Tao chỉ là gánh nặng, là một kẻ vô dụng... Tao chỉ muốn thoát khỏi tất cả... Tao mệt lắm rồi. Chỉ là một cuộc đời.."

Giọng anh yếu ớt, như thể anh đã mất hết sức lực. Những giọt nước mắt chảy dài trên gò má tái nhợt của anh, hòa lẫn với vết máu loang lổ trên làn da. Jihoon cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt khi nghe những lời đó. Không còn là người đàn ông mạnh mẽ, quyết đoán trước mặt đồng nghiệp và bạn bè nữa, Sanghyeok giờ đây chỉ là một người đầy thương tổn, cần được bảo vệ hơn bao giờ hết

Jihoon giọng trầm và dịu dàng, như muốn ôm lấy cả tâm hồn đang vỡ vụn của Sanghyeok

" Anh đừng nói vậy. Anh không bao giờ là gánh nặng đối với em... Em không bao giờ nghĩ vậy, Sanghyeok. Anh quý giá với em hơn bất cứ thứ gì. Làm ơn... đừng tự dằn vặt mình như thế nữa"

Jihoon siết chặt vòng tay quanh Sanghyeok, cố gắng giữ anh lại trước khi mọi thứ trở nên tồi tệ hơn. Trong khoảnh khắc này, cậu chỉ có thể hy vọng rằng tình yêu của mình có thể cứu rỗi được anh, kéo anh ra khỏi bóng tối

Sanghyeok giãy giụa yếu ớt, nhưng đôi mắt dần dịu lại trong vòng tay của Jihoon. Sự lạnh lùng dần tan biến, để lại một cảm giác mệt mỏi và trống rỗng. Hơi thở anh dần trở nên nặng nề, những vết thương trên tay vẫn tiếp tục chảy máu, nhưng nỗi đau trong tim dường như đã bắt đầu lắng xuống

_______________________________________________________

Có thể cảm xúc hơi thái quá. Nma cảm giác nhìn người mình thương vậy dù cố ý hay vô ý cũng là một loại cảm giác thật sự rất khó chịu.

Định ghi là giận dỗi xíu thôi nma nhìn lại chap 17 nên drama kịch tính dô dự kiến 50 chap. Lúc viết chap này đang là phim tài liệu của T1 lên sóng nè

Boo muốn chia sẻ nhiều hơn về quá trình viết fic nữa nên phần cuối sẽ nói nhiều xíu kkk

Kamsamitaaaaaa 🫶 🫰

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip