Chương 22
Ánh nắng buổi sớm nhẹ nhàng xuyên qua rèm cửa, chiếu xuống giường ngủ rộng lớn của đôi tình nhân. Không khí yên bình của buổi sáng dường như hoàn toàn trái ngược với những gì họ đã trải qua vào đêm hôm trước. Sanghyeok khẽ cựa mình, đầu vẫn còn đau âm ỉ từ trận chiến căng thẳng và những vết thương từ lần ngã. Nhưng điều duy nhất khiến anh thấy thoải mái lúc này chính là hơi ấm của Jihoon người đang nằm sát bên cạnh, vòng tay rắn rỏi của anh ấy vẫn ôm trọn Sanghyeok
Sanghyeok khẽ mở mắt, cảm nhận được nhịp thở đều đều của Jihoon. Anh mỉm cười nhẹ, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp kỳ lạ. Nhưng cũng chẳng được bao lâu, anh bắt đầu cảm thấy bực bội với chính vết thương của mình. Đau, nhưng lại không dám nói ra. Anh không muốn Jihoon phải lo lắng thêm, nhất là khi cả hai vừa mới trải qua một trận ác chiến đầy căng thẳng
" Jihoonie..."
Sanghyeok thầm gọi, giọng khẽ như gió, nhưng đủ để khiến người bên cạnh khẽ cử động
Jihoon vốn là người có giác quan nhạy bén, ngay lập tức mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt Sanghyeok đang gần sát mình
" Sanghyeokie, anh dậy rồi à?"
Jihoon hỏi, giọng vẫn còn ngái ngủ nhưng đầy sự quan tâm
Sanghyeok hơi xoay người, vòng tay ôm lấy Jihoon từ phía sau
" Ừm, nhưng mà... anh vẫn còn hơi mệt"
Jihoon bật cười nhẹ, quay sang nhìn Sanghyeok với ánh mắt đầy yêu thương
" Mệt thì anh nghỉ ngơi thêm đi. Đêm qua em đã bảo là anh phải nói với em nếu cảm thấy không khỏe mà"
Sanghyeok không đáp, chỉ nũng nịu dụi mặt vào ngực Jihoon, đôi mắt nhắm hờ
" Em cứ nói mãi thôi. Anh ổn mà, đâu có sao đâu. Chỉ là hơi đau một chút thôi"
Jihoon khẽ xoa đầu Sanghyeok, giọng trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết
" Anh thật là bướng, cứng đầu quá mà. Lúc nào cũng giấu, cứ phải để em lo lắng mãi"
Sanghyeok không trả lời, chỉ nhắm mắt, tay kéo Jihoon lại gần hơn. Cảm giác yên bình bao trùm lấy cả hai, nhưng Jihoon vẫn không thể nào bỏ qua việc Sanghyeok đang cố giấu đau đớn. Dù cho người trong lòng anh có thể mạnh mẽ đến đâu, Jihoon vẫn luôn lo lắng. Vì với anh, Sanghyeok là tất cả
Một lúc sau, Jihoon khẽ lên tiếng
" Được rồi, em sẽ không nói nữa. Nhưng nếu yêu cảm thấy không chịu nổi, phải báo cho em biết đấy. Giờ thì nằm thêm chút nữa, rồi chúng ta cùng xuống ăn sáng. Minseok và Wooje chắc đang chờ dưới nhà rồi"
Sanghyeok hơi gật đầu, rồi dựa hẳn vào ngực Jihoon thêm vài phút nữa trước khi cả hai cùng rời giường. Vết thương ở tay của anh và vết thương trên vai của Jihoon cũng dần hồi phục dịu bớt đi nhiều phần rồi
Cả hai quấn quýt lấy nhau xíu nữa rồi cũng xuống giường vệ sinh cá nhân để chuẩn bị cho một ngày mới chắc hẳn sẽ rất nhộn nhịp đây
Tại phòng ăn sáng của biệt thự
Khi Sanghyeok và Jihoon bước xuống, tiếng trò chuyện rôm rả của mọi người đã vang vọng khắp căn bếp. Minseok đang ngồi dựa vào ghế, tay chiếc điện thoại nhưng rõ ràng không tập trung, đôi mắt sáng rực lên khi thấy cặp đôi bước vào. Wooje và Hyeonjoon đang đứng bên cạnh, pha trò gì đó với Minhyung, khiến cả nhóm phá lên cười
" Ôi, anh Jihoon với anh Sanghyeok thức rồi kìa!"
Wooje vui vẻ reo lên, đôi mắt lém lỉnh nhìn Sanghyeok từ đầu đến chân
" Anh Sanghyeok ơi, đêm qua chắc được anh Jihoon chăm kỹ lắm, đúng không? Trông anh có vẻ hồng hào, tươi tỉnh ghê đấy!"
Minseok không bỏ lỡ cơ hội, liền tiếp lời ngay lập tức
" Nhóc Wooje nói đúng đấy. Em nhìn anh Sanghyeok thế này mà xem, có khi đêm qua được bù đắp quá nhiều luôn. Mà chắc là cũng nhờ có anh Jihoon ôm suốt cả đêm, đúng không?"
Sanghyeok đỏ mặt lúng túng, định nói gì đó nhưng lại chỉ lặng lẽ ngồi xuống ghế. Jihoon chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, kéo ghế cho Sanghyeok ngồi trước, sau đó ngồi xuống bên cạnh, tay nhẹ nhàng đặt lên vai anh
" Thôi nào, mấy đứa"
Jihoon vừa nhấp một ngụm cà phê vừa cười
" Mới sáng ra đã trêu Sanghyeokie thế à? Để yên cho anh ấy nghỉ ngơi một chút chứ"
" Nhưng mà tụi em có nói sai đâu!"
Minhyung đứng sau bếp phụ họa, mắt vẫn chăm chăm vào con dao cắt trái cây, nhưng giọng điệu đầy ẩn ý
" Cả đêm qua chắc chắn là anh Sanghyeok không được ngủ ngon. Nhìn anh ấy kìa, vẫn còn chút bơ phờ đây này"
Sanghyeok nghe thấy, cúi mặt tránh ánh nhìn của mọi người, cố giấu đi nụ cười ngượng ngùng. Nhưng không dừng lại ở đó, Wooje lại tiếp tục, giọng điệu tinh nghịch
" Anh Sanghyeok có vẻ ít nói nhỉ? Chắc mệt quá rồi. Hay là anh bị anh Jihoon làm kiệt sức thế?"
" Yêu ơi, sao không trả lời mấy đứa đi?"
Jihoon cười, xoay đầu nhìn Sanghyeok đầy trìu mến
" Mọi người hỏi mà im lặng thế này, chắc là một xíu nữa ảnh xiên tụi mình đem nướng luôn ấy"
Sanghyeok lúc này chỉ lắc đầu, thở dài nhẹ
" Các em cứ trêu anh mãi thế à? Anh chẳng muốn nói gì cả, chỉ muốn ăn sáng thôi"
Nhưng Minseok đâu dễ bỏ qua, cậu vừa nhướng mày vừa nheo mắt nhìn Jihoon
" Anh Sanghyeok mà không muốn nói thì chắc là có chuyện rồi đấy. Anh Jihoon, anh có làm gì anh ấy không? Hay là sáng nay làm anh ấy giận?"
Hyeonjoon liền nhanh chóng tiếp lời
" Chắc anh Sanghyeok giận thật rồi. Em nhìn anh ấy im lặng thế kia là biết liền. Chắc do đêm qua anh Jihoon chăm kỹ quá, không để anh ấy nghỉ ngơi gì cả"
Cả nhóm phá lên cười, tiếng cười giòn giã vang lên khắp căn phòng. Sanghyeok chỉ biết ngồi cúi mặt, mặt càng đỏ hơn, còn Jihoon thì cười nhẹ, vòng tay kéo Sanghyeok vào sát hơn
" Được rồi, các em. Anh Sanghyeok không giận đâu, chỉ là sáng nay mệt một chút thôi. Để yên cho anh ấy ăn sáng nào"
Jihoon dịu dàng đáp, nhưng giọng điệu rõ ràng có chút đùa cợt. Anh quay sang nhìn Sanghyeok, ánh mắt đầy yêu thương
" Yêu ơi, anh thấy chưa, mấy đứa này không chịu tha cho anh em mình đâu"
Sanghyeok thở dài, cuối cùng cũng nở một nụ cười nhỏ
" Thôi, các em ăn sáng đi. Anh chẳng sao cả. Nói nữa là anh cho cả đám nhịn hết bây giờ"
Nhưng Minhyung vẫn chưa dừng lại, cậu quay đầu nhìn Sanghyeok, tay đưa đĩa trái cây ra trước mặt
" Anh Sanghyeokie ăn miếng trái cây này đi cho tươi tắn lại. Tối qua chắc anh chịu khổ nhiều lắm, chắc là đau lắm đúng không?"
Wooje hùa theo các anh
" Đúng rồi đó. Anh ăn nhiều vào nhé, để còn lấy lại sức chứ. Anh ốm như thế gió thổi anh đi mất tụi em với anh Jihoon biết tính sao đây"
Sanghyeok khẽ cười, nhưng lần này không từ chối nữa, anh nhận lấy miếng trái cây từ tay Minhyung, nhẹ nhàng nhai rồi đáp
" Cảm ơn em, Minhyung. Nhưng mà anh ổn mà, mấy đứa đừng lo cho anh quá"
Jihoon khẽ mỉm cười, mắt vẫn dõi theo từng cử chỉ nhỏ của Sanghyeok
" Yêu ơi, em cứ thế này mãi thì làm sao anh không lo cho em được chứ? Để anh chăm em cả đời luôn, chịu không?"
Minseok bật cười lớn, vỗ tay lên bàn
" Ôi trời ơi, ngọt ngào quá rồi. Thôi, tụi em ăn sáng tiếp thôi, chứ để anh Jihoon với anh Sanghyeok ngọt quá thế này thì tụi em không chịu nổi mất. Chắc ăn cơm mèo thay đồ ăn luôn ấy"
Cả phòng lại ngập tràn tiếng cười đùa, tạo nên một không khí vui vẻ, thoải mái sau những ngày căng thẳng. Sanghyeok dù có chút ngại ngùng, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy hạnh phúc khi có Jihoon luôn bên cạnh
Sau khi dùng bữa sáng đầy tiếng cười đùa, cả nhóm kéo nhau ra phòng khách, mỗi người ngồi vào những chiếc ghế sofa lớn, vừa trò chuyện vừa thư giãn. Không khí buổi sáng trong lành, ánh nắng nhẹ nhàng lọt qua những tấm rèm, chiếu sáng rực rỡ khắp căn phòng. Những tách trà thơm ngát và bánh ngọt đã được Minhyung chuẩn bị sẵn sàng, đặt trên bàn trà ở giữa phòng
Jihoon và Sanghyeok ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế sofa dài gần cửa sổ. Jihoon vòng tay ôm lấy Sanghyeok từ phía sau, kéo anh vào lòng một cách đầy âu yếm. Sanghyeok chỉ cười nhẹ, nhưng vẫn không rời ánh mắt ra khỏi tách trà trong tay, để mặc Jihoon làm gì tùy thích. Bên cạnh họ, Minhyung ngồi sát Minseok, đôi tay nhẹ nhàng đặt lên vai Minseok như một thói quen. Wooje và Hyeonjoon ngồi đối diện, Wooje tinh nghịch liên tục vỗ vào tay Hyeonjoon khiến cậu không ngừng bật cười
" Chuyện sáng nay vui quá ha"
Minseok cười khúc khích, tay cầm ly trà nhâm nhi
"Anh Sanghyeok và anh Jihoon ngọt ngào quá mức rồi, nhìn tụi em thấy ganh tị ghê"
Minhyung liếc Minseok, nở nụ cười nhẹ rồi kéo cậu sát lại hơn, giọng trầm trầm đáp
" Ganh tị làm gì. Chúng ta cũng ngọt ngào đấy thôi, chẳng phải vậy sao?"
Minseok đỏ mặt, khẽ liếc xung quanh rồi đáp lại bằng một tiếng hừ nhỏ, làm mọi người bật cười
Wooje tinh nghịch nhảy lên ghế, ngồi khoanh chân đối diện Hyeonjoon, ánh mắt đầy tia lém lỉnh
" Tụi anh thích ngọt ngào thế, chắc em phải học tập thôi. Anh Hyeonjoon, có muốn thử không?"
Hyeonjoon phá lên cười, giả vờ nghiêm túc nhìn Wooje
" Thử gì cơ? Em đừng có mà bày trò linh tinh nhé"
Nhưng Wooje không bỏ cuộc, cậu nghiêng đầu sát vào Hyeonjoon, giọng điệu đầy nghịch ngợm
" Thử làm như anh Jihoon với anh Sanghyeok kìa. Chắc em học được từ anh Sanghyeok nhiều lắm. Hay là anh dạy cho em vài chiêu đi, anh Hyeonjoon?"
Hyeonjoon cười rộ lên, xoa đầu Wooje rồi nói
" Em nghịch quá rồi đấy, ngồi yên nào. Anh chịu không nổi em luôn"
Jihoon ngồi quan sát mọi người, môi khẽ nở nụ cười, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng dõi theo Sanghyeok. Anh ghé sát vào tai Sanghyeok thì thầm
" Yêu ơi, anh thấy không, tụi nó vui quá nhỉ. Nhưng mà em chỉ muốn ở đây, ôm anh thế này thôi"
Sanghyeok mỉm cười nhẹ, không đáp lại ngay mà chỉ dựa đầu vào vai Jihoon, cảm nhận sự ấm áp quen thuộc
" Em lúc nào cũng thế... Không bao giờ chịu rời anh ra"
Jihoon khẽ cười, siết chặt vòng tay ôm Sanghyeok hơn
" Tất nhiên rồi. Em yêu anh mà, làm sao mà rời ra được"
Minhyung lúc này quay đầu nhìn sang, nửa đùa nửa thật
" Hai anh có cần tụi em rời đi để riêng tư không đấy? Cứ như là tụi em đang ngồi thừa ở đây vậy"
Minseok bật cười phụ họa, gật đầu
" Đúng rồi. Anh Jihoon, anh Sanghyeok, nếu cần thì tụi em có thể để hai anh tự nhiên đấy"
Sanghyeok cười khẽ, lắc đầu
" Thôi mà, tụi em cứ làm như có mình tụi anh như dị vậy á tụi em có thua gì hai đứa anh đâu"
Jihoon mỉm cười, nhưng không quên đưa mắt nhìn Minseok rồi Minhyung
" Hai đứa chỉ giỏi trêu anh Sanghyeokie thôi. Ảnh dễ ngại mà mấy đứa này "
Cả phòng bật cười. Wooje lại nhanh nhảu lên tiếng
" Anh Minseok và anh Minhyung cũng một chín một mười với cặp anh Sanghyeok Jihoon rồi còn ở đó trêu ảnh không à xíu ảnh trừ lương hết bây giờ. Phải không anh Hyeonjoon "
Hyeonjoon cười nhẹ, gật đầu
" Phải, phải tốt nhất là cho tụi nó ăn cơm mèo trừ cơm là vừa đẹp"
Không khí trong phòng trở nên ấm cúng và vui vẻ. Tiếng nói cười của cả nhóm như làm căn biệt thự sáng bừng lên. Mặc dù đã trải qua biết bao nhiêu biến cố, những giây phút bên nhau như thế này luôn làm mọi người cảm thấy nhẹ nhõm và hạnh phúc hơn bao giờ hết
_______________________________________________________
Trời ơi cố gắng viết fic xong chứ giờ thấy cũng ấy lắm 🥹🥹
Boo xin cảm ơn vì đã ghé thăm nheeeee🫶🫶
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip