06. Hoàng tử mèo.
Chúng tôi ăn xong là hơn một giờ sáng. Anh ấy nói muốn đi dạo tiêu thực, tôi đồng ý, nhưng ảnh phải đội mũ áo phao lên. Trời đêm mùa đông ở Incheon rất lạnh, gió biển thổi vào đây cũng có thể cuốn anh ấy đi luôn. Ảnh hỏi sáng mai tôi có muốn về thăm ba mẹ và anh trai không, dù sao thì chúng tôi cũng đang ở gần nhà tôi. Tôi hỏi lại ảnh sẽ đi cùng tôi chứ?
"Có được không?" - Anh ấy ngước lên nhìn tôi.
"Mẹ em bảo khi nào chúng mình rảnh thì về ăn cơm với mẹ."
"Nghe như đưa người yêu về ra mắt ấy nhỉ?"
Lee Sanghyeok cười tươi. Ảnh ăn một hạt hạt dẻ ngào bơ đường ban nãy tôi mua ở một hàng rong bán đêm. Tôi cụp mắt.
"Em cũng muốn như thế."
Những chủ đề mập mờ một khi đã diễn ra thì sẽ khó lòng mà dừng lại.
"Anh Sanghyeok, hình mẫu lí tưởng của anh là gì?"
Một câu hỏi bất hủ của phóng viên thời anh ấy mới thi đấu, luôn là câu hỏi canh cánh trong lòng người hâm mộ, là chủ đề bàn tán của fan, của tuyển thủ khác, của báo giới, và hiện tại là sự mong chờ của tôi. Không phải tôi chưa từng tìm hiểu, chỉ là câu trả lời của ảnh lúc đó nó chung chung quá, khái quát quá, tôi ù ù cạc cạc, tôi không hiểu. Vả lại sau hơn mười một năm thi đấu, tôi nghĩ mà cũng có ảo giác rằng ảnh thực sự không thích con người. Tin đồn hẹn hò đầu tiên và duy nhất mà anh ấy dính phải lại là với đường giữa đối thủ đã đối đầu với ảnh hơn một trăm lần, Chovy. Nghe rất oai đó, nhưng không biết từ lúc nào mà tôi bỗng không muốn nó chỉ là tin đồn.
"Cao, anh thích người cao."
Tôi nghe, không dám thở mạnh.
"Thích người biết quan tâm và chăm sóc nữa. Hầu như chỉ thế thôi."
"Thế thôi à?" - Tôi hỏi tiếp. Thật ra tôi đã mong chờ câu trả lời cụ thể hơn, chí ít là có khoảng ba gạch đầu dòng cho một ý ấy.
"Anh thích người có ba nốt ruồi ở trên mặt, tất cả đều nằm dưới mắt."
Tôi đơ luôn. Chúng tôi không hẹn mà cùng dừng bước chân dưới một tán cây nào đó mà tôi không biết tên. Mũi và mặt anh ấy đều đỏ ửng lên, không biết vì ngại hay vì lạnh nữa. Ánh mắt Lee Sanghyeok giả vờ hướng về phía xa xa ngoài biển kia.
"Nói vòng vèo là anh không có hình mẫu lí tưởng cụ thể. Nói thẳng thừng thì là anh thích Jihoon."
Hay rồi, câu trả lời cụ thể đến mức tôi đứng hình luôn. Ba cộng một gạch đầu dòng luôn.
Anh có biết làm thế thì em sẽ rất thích không, Lee Sanghyeok?
Làm thế thì em sẽ càng thích anh.
Tôi cúi người, không có ý xin phép, ôm mặt anh ấy hôn xuống. Lee Sanghyeok dường như cũng chờ đợi điều này, ảnh cười rất tươi, dang hai tay như đợi tôi nhào tới. Mùi hạt dẻ ngào bơ đường trong miệng anh ấy thơm ngọt.
"Buổi sáng chúng mình về gặp mẹ nhé, bạn trai của em."
Chúng tôi hôn nhau dưới tán cây còn đọng tuyết. Sao mai vụt sáng ở khoảng trời của nó. Không ai trong chúng tôi để ý, cũng không buồn để ý. Tình yêu trước mặt là khung cảnh đẹp nhất, đẹp hơn cả trời sao và tuyết khẽ đậu lên vai. Lee Sanghyeok cười rất ngọt ngào.
Chúng tôi lái xe thêm một lúc, sau đó thuê một phòng khách sạn ở gần nhà mẹ tôi. Lee Sanghyeok anh ấy bồn chồn cả đêm, ảnh bảo lần đầu về ra mắt gia đình nhà bạn trai, dù thế nào cũng thấy rất hồi hộp, rất khó tả. Tôi ôm anh ấy trong lòng mà buồn cười đến suýt thì tỉnh ngủ theo. Cuối cùng thì sau hơn một tiếng nằm bồn chồn và tôi thì cứ dỗ dành, ảnh mới ngủ được.
Lee Sanghyeok dậy từ rất sớm. Tôi vừa mở mắt đã thấy mái đầu tròn ủm rúc trong người đang ngẩng đầu nhìn mình. Tôi hỏi sao anh dậy sớm thế, ảnh bảo ảnh hồi hộp, ngủ không ngon.
"Lỡ mà anh lại biến thành mèo nữa thì sao?"
Tôi nhìn ra được sự lo lắng của anh ấy. Cũng phải thôi, nếu đang ở căn hộ của hai đứa thì chúng tôi không phải lo cái gì hết. Nhưng việc anh biến thành mèo trước mặt người nhà tôi nói thế nào cũng không thành lời. Tôi nhìn anh ấy đang đăm đăm suy tư. Cuộc đời của Lee Sanghyeok không phải điều gì cũng thuận lợi, sự nghiệp mơ ước của anh ấy đánh đổi bằng rất nhiều thứ, nhiều điều. Kể cả việc bỗng dưng vì một lời nói vu vơ khi cho mèo ăn mà bị biến thành mèo suốt mấy tháng trời như thế này hoàn toàn không nằm trong dự liệu của bất cứ ai. Tới giờ, thỉnh thoảng chúng tôi vẫn hoài nghi rằng mọi chuyện diễn ra vừa rồi có phải một giấc mơ phi lí hay không. Chỉ tới khi xúc cảm ấm áp của người đang vùi đầu trong lồng ngực dường như sắp tan ra, tôi mới bừng tỉnh mà nhận ra đây là thực tại.
Nhưng thực tại rất tốt. Bởi vì thực tại của tôi có anh ấy.
Tôi giữ cằm Lee Sanghyeok, hôn anh ấy. Tôi thấy tiếng chính mình nói sẽ không sao đâu, vì anh ấy là hoàng tử mèo của tôi, anh có tôi ở đây rồi.
Chúng tôi rời khỏi khách sạn vào khoảng tám giờ sáng, rồi đi loanh quanh Incheon, vừa là để anh ấy nhìn ngắm nơi này nhiều một chút, vừa là để Sanghyeok có thể mua đồ tặng cho người nhà tôi. Thật ra tôi đã nói anh không cần câu nệ như thế, nhưng Lee Sanghyeok lại bảo đó là phép lịch sự, là sự tôn trọng và quý mến mà anh ấy dành cho gia đình bạn trai, thế là tôi nín luôn.
Không hổ danh là ước mơ của tất cả đàn ông lẫn phụ nữ trên đời. Anh ấy vô cùng tốt đẹp, vô cùng chu đáo, vô cùng thấu hiểu, vô cùng giỏi giang. Nhưng xin lỗi mọi người và cảm ơn cuộc đời, cảm ơn Lee Sanghyeok, người tốt đẹp như vậy lại là bạn trai của Jeong Jihoon tôi đây. Tôi thầm cười he he trong đầu.
Lee Sanghyeok chất một đống đồ lên xe tôi, khoé miệng anh ấy cong lên như đã hài lòng, còn tôi dở khóc dở cười không biết làm sao. Tôi nhìn thùng trái cây lớn, mấy chai rượu ngoại, giỏ bánh kẹo cầu kì, lát nữa mẹ tôi chắc chắn sẽ trách tại sao tôi không cản anh ấy lại. Tôi có hoá Smolder cũng không được bênh nữa. Căn bản là tôi không cản được Lee Sanghyeok mua mấy cái đó!
Lúc nãy khi tôi gọi điện báo với mẹ rằng chúng tôi chuẩn bị về nhà, đang ở Incheon rồi, mẹ tôi liền gấp gáp nói rằng sao tôi không báo sớm hơn, rồi sao lại không đưa anh ấy về từ hôm qua mà phải ở bên ngoài cho cực khổ. Tôi nghĩ lại mà buồn cười, rồi quay qua nhìn người bên ghế lái phụ. Trông Lee Sanghyeok rất bình tĩnh, anh ấy ngồi tựa lưng thoải mái vào ghế, mắt nhìn thẳng, môi cong hơi mím lại. Duy chỉ có hai bàn tay đan vào nhau, mấy đầu ngón tay vân vê móng tay liên tục đã bán đứng ảnh. Tôi với tay sang nắm lấy tay Sanghyeok, bảo ảnh đừng căng thẳng quá, tôi ở đây rồi, mẹ tôi cũng rất thích anh ấy. Ảnh nhìn tôi rất lâu, rồi gật đầu. Tôi khen ảnh rất ngoan.
Y như tôi dự đoán, mẹ tôi vừa thấy chúng tôi tay xách nách mang chỗ quà ảnh mua vào nhà là bắt đầu trách tôi sao lại để anh ấy mua nhiều như thế. Lee Sanghyeok thì liên tục xua tay nói là anh ấy tự mua, ảnh thấy không nhiều, chỉ là tấm lòng nhỏ của ảnh mà thôi. Khi Sanghyeok nhìn thấy bàn đồ ăn mẹ tôi chuẩn bị để chào đón anh ấy, ảnh trở thành người ngại ngùng. Anh trai thì đứng một góc âm thầm giơ ngón tay cái với tôi, rồi bảo tôi phải đối xử với tuyển thủ Faker thật tốt. Tôi chỉ cười. Bạn trai của tôi tất nhiên phải được đối xử tốt rồi, không chỉ vì anh ấy là Faker đâu.
Bữa ăn diễn ra rất vui vẻ. Mẹ tôi liên tục gắp thức ăn cho ảnh, bát của Lee Sanghyeok trông như một ngọn cơm không hề nhỏ; tới mức anh ấy phải cầu cứu tôi, còn tôi thì phải chặn thức ăn dồn dập được gắp vào bát ảnh. Không ai trong nhà tôi có ý hỏi han về mối quan hệ của hai đứa, kiểu như mấy câu hỏi rằng chúng tôi đã yêu nhau lâu chưa, tại sao lại phải lòng đối phương, rồi thì tương lai hai đứa tính như thế nào. Thật lòng mà nói thì nếu bị hỏi đến, tìm đại một lí do có lẽ cũng trả lời được, nhưng tốt hơn cả là không bị hỏi; không ai trong chúng tôi muốn trả lời rằng ảnh biến thành mèo, tôi nuôi ảnh, ở chung lâu dài thì phát sinh tình cảm cả. Cũng vì vậy mà Lee Sanghyeok trông thoải mái hơn nhiều. Anh ấy cười suốt, rồi nói cảm ơn mẹ tôi vì sự tốt bụng của mẹ.
Mẹ tôi đẩy anh ấy ra khỏi phòng bếp, nhất quyết không cho ảnh đụng tay vào việc gì. Tôi bảo Sanghyeok cứ ngồi nghỉ ngơi đi, tôi đi phụ mẹ là được rồi. Kết quả là tôi cũng bị đẩy ra luôn, mẹ bảo tôi phải ở cạnh người yêu, nếu không ảnh sẽ ngại.
Trước khi tôi ôm đĩa nho sữa căng mọng ra ngồi với anh ấy, tôi hỏi rằng mẹ không có gì muốn hỏi con sao?
Bà chỉ cười, xua tay.
"Mẹ chỉ mong các con hạnh phúc và khoẻ mạnh."
Mẹ tôi dẫn gia đình nhỏ của chúng tôi đi đến Nhà thờ, chủ yếu là muốn cầu nguyện cho chúng tôi được bình an. Thật ra những địa điểm tôn giáo như này chúng tôi rất ít khi lui tới, nhưng mẹ có ý tốt cầu nguyện cho hai đứa và gia đình, không ai có ý muốn chối từ cả. Tôi ở trong Nhà thờ, nhìn Lee Sanghyeok và mẹ mình đang cắp tay cầu nguyện, rồi chắp tay theo.
Con cầu xin Chúa ban cho những người con yêu thương sự bình an, xin cho Lee Sanghyeok của con được khoẻ mạnh.
Chúng tôi rời khỏi Nhà thờ, rồi tôi và anh ấy tạm biệt mọi người để về lại Seoul. Mẹ bảo chừng nào có thời gian lại đưa Sanghyeok về chơi với mẹ được không, ảnh gật đầu nói sẽ về.
Khi hoàng hôn buông xuống trên bầu trời Seoul, Lee Sanghyeok chỉ cho tôi chỗ mèo hoang tụ tập, nơi mà anh ấy hay cho chúng ăn ở trước cửa trụ sở T1. Không biết hai đứa nghĩ gì, tôi đánh tay lái đi gửi xe, ảnh chạy đi mua đồ ăn cho mèo rồi để chúng ở nơi mèo hay tới tìm ăn nhất. Chỉ như vậy, không làm gì hơn, sau đó chúng tôi đi bộ về lại căn hộ của hai đứa.
Chúng tôi ngoái lại. Có con mèo đủng đỉnh đi ra ngồi cạnh bát thức ăn. Tôi nhìn thấy nó liếm lông, rồi nhìn thẳng vào tôi và anh ấy. Trong một thoáng chốc như ảo giác, bên tai tôi vọng lại âm thanh rất lạ. Âm thanh bảo rằng: "Hết nợ rồi nhé, hoàng tử mèo."
Tôi hỏi Sanghyeok có nghe thấy gì không, anh ấy gật đầu. Cuối cùng thì chúng tôi đều không nói gì thêm, quay bước đi thẳng về nhà.
Có lẽ câu chuyện về hoàng tử mèo thực sự đã đến hồi kết của nó.
Tháng ngày sau này tôi có Lee Sanghyeok đồng hành rồi, những chuyện khác thì không cần gấp. Quãng đường còn dài, tôi sẽ kể từ từ.
Anh ấy đan tay tôi, bước về phía hoàng hôn. Tôi thấy chiều tà phủ ánh cam lên vai hai đứa, còn anh ấy thì mỉm cười.
Tôi yêu Lee Sanghyeok nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip