Chương 4: Ban thưởng

- Huân nhi! Con mau tỉnh lại cho ta. Người đâu!!! Mau, mau gọi thái y tới đây!

Là tiếng của mẫu thân, thật lâu rồi hắn không được nghe thấy. Nhưng mà sao người lại khóc? Sao lại gọi thái y? Không phải con đã chết rồi sao?

Nhưng mà mẫu thân ơi, con đau quá.

Vai con, chân con, từng khúc như muốn đứt lìa, rời bỏ con.

Con có thể không là nam nhân mạnh mẽ trong thơ ca không? Con có thể mãi mãi là đứa trẻ của người không?

Mẫu thân ơi...

Mí mắt hắn khẽ động, Trịnh Chí Huân dần khôi phục được tri giác, hắn choàng tỉnh, nắng trưa hắt lên mặt hắn từng chút ấm áp lan tỏa tới từng tế bào trong cơ thể.

Hắn? Còn sống?

- Vương... Vương gia đã tỉnh, người đâu! Mau triệu thái y!

Chưa kịp định thần mình đang ở đâu, cửa phòng bị mở ra, Trúc Ảnh đang khệ nệ bưng một thau nước đi vào, thấy hắn thì kinh hỉ hô lên, suýt thì đánh rơi thau đồng xuống đất.

Trúc Ảnh? Tiểu tư thân cận duy nhất của hắn trong phủ, người đã chết vì đỡ cho hắn một tên độc khi hắn bị đuổi giết vì tội dùng binh quyền nổi loạn, bây giờ lại đang đứng trước mặt hắn, tay chân run rẩy, giọng nói nghẹn ngào đỡ hắn ngồi dậy.

- Vương gia, người tỉnh rồi thật tốt quá, người đã hôn mê hơn một tuần rồi.

Hắn lờ mờ chưa hiểu được chuyện gì đã xảy ra, cơn đau đáng lẽ xuất hiện ở bụng giờ đã không còn, hắn đang định vươn tay sờ xuống thì cơn đau ở bả vai khiến hắn hít một hơi lạnh.

- Chí Huânnnnn

Ôi chao, sự náo loạn đã được Trịnh Thi Vương mang tới rồi đó. Cửa phòng được mở tung, ca ca hắn nước mắt nước mũi thi nhau chảy trông cực kì mất thẩm mỹ. Theo sau y là Trịnh Cơ Nhân, tam ca hắn chắc là vừa hạ triều nghe tin liền lập tức chạy tới, sắc mặt có chút thất kinh.

Trịnh Chí Huân cau mày nhưng có chút không nỡ cản ca ca hắn ồn ào một phen. Hắn vẫn nhớ gương mặt tiều tụy của nhị ca, người yêu thương hắn có lẽ là nhất trên đời.

- Cơ Nhân ca ca, hôm nay là ngày mấy?

Trịnh Cơ Nhân ngẩn ra, nhưng vẫn trả lời

- Hôm nay là mười ba tháng hai. Đệ đệ vừa định Bắc Thành, hồi kinh đã được ba tuần.
- Đúng đúng, đệ về chưa được một tháng mà sốt cao hôn mê hơn một tuần nay rồi. Ta lo lắm có biết không?

Hai ca ca hắn thi nhau nói, cực kì náo nhiệt.

Hắn bình định Bắc Thành năm mười tám tuổi, năm hắn được phong tước vị Hồ Vương, là Vương gia trẻ tuổi nhất tham gia nhiều chiến sự nhất.

- Đúng rồi, đệ đệ tỉnh lại, ta đã cho người báo với Mẫu hậu. Chắc là bây giờ người cũng sắp tới rồi.

Mẫu hậu? Trịnh Chí Huân sửng sốt. Mẫu thân hắn, không phải sau khi hắn chết được một tuần đã bị Tần Quí phi ban cho một dải lụa trắng sao?

- Vương gia, người bị thương trở về, nương nương đã khóc tới mức ngất đi nhưng ngày ngày vẫn tới Hòa Lạc Các để chép kinh niệm Phật tích đức cho người.

Trúc Ảnh chỉnh lại chiếc gối tựa, hai tay dâng chén thuốc đã hơi nguội cho hắn.

- Đệ đệ phải mau khỏe để tới gặp Phụ Hoàng, Phụ Hoàng mong ngươi lắm đó.
- Phụ Hoàng lo lắng đệ ở trong phủ sẽ không thể chăm sóc chu toàn nên đã trực tiếp đưa đệ đệ tiến cung để dễ chiếu cố. Đệ lập công lớn, người nói phải trọng thưởng, chỉ chờ đệ khỏe lại.

Uống cạn chén thuốc, Trịnh Chí Huân cũng tỉnh táo hơn đôi chút, hắn vậy mà sống lại rồi, sống lại năm mình mười tám tuổi. Nhìn hai vị ca ca đang chí chóe trước mặt mình, hắn bỗng cảm thấy có lẽ ông trời cũng muốn cho hắn một cơ hội làm lại.

Từng cử chỉ dáng vẻ của người ấy lại ùa vào tâm trí hắn. Dáng vẻ lộng lẫy mà đau thương trước khi chết của y từng chút một khắc sâu và trong tiềm thức hắn. Trịnh Chí Huân không thể quên, chắc chắn sẽ không quên.

Không quan tâm liệu đó là mộng hay là hồi luân chuyển kiếp, bây giờ ông trời đã cho hắn biết và cho hắn cơ hội làm lại không có lý do gì mà giẫm lên vết xe đổ.

- Huân nhi, Huân nhi.

Tiếng gọi thất thanh, tiếng bước chân dồn dập truyền vào trong phòng. Hoàng hậu mang theo thái y cùng người hầu chạy vào.

- Hoàng nương.

Hắn mừng rỡ ngẩng đầu nhìn mẹ của mình, Hoàng hậu chạy nhanh tới, ngồi ở bên giường cầm tay hắn xoa nhẹ

- Huân nhỉ, con tỉnh rồi, có đau chỗ nào không, ta mang thái y tới cho con rồi đây, rất nhanh sẽ khỏi.

Mẹ hắn vẫn nuông chiều và yêu thương hắn như thế, trong lòng hắn lại dâng lên một cảm giác chua xót.


- Huân nhi, muốn nghỉ ngơi thêm một chút không?

- Nhi thần ổn, vẫn là tối rồi nghỉ ngơi sau.

Hoàng hậu hơi cụp mi mắt, thở dài nói

- Con còn nhớ năm đó ta đã nhờ đại sư xem quẻ cho con, nói con phải kết nam thê mới có thể bình an, Thành quốc thái hòa. Lý Tương Hách được chọn, nhưng con vẫn không chịu. Hách nhi có tâm chờ con, nhưng cứ như vậy cũng không nên.

Im lặng một chút, Hoàng hậu tiếp lời

- Con năm nay cũng đã mười tám tuổi, Phụ hoàng nói với ta, nếu con không thích nam tử thì trưởng nữ của Xuân Thần Bá cũng không tồi, Lý Ước Di, năm nay tròn mưới bảy tuổi.

Hoàng hậu cười gượng, có chút buồn rầu nói

- Còn về phần Hách nhi, Phụ hoàng con chuẩn bị hạ chỉ liên hôn với Thập tứ Hoàng tử Mãn quốc là Quách Phổ Thành. Hắn si mê Hách nhi, chắc chắn sẽ không bạc đãi Hách nhi.

Cái gì cơ?!

Nghe được tin Phụ hoàng hắn muốn đưa Lý Tương Hách đi liên hôn, hắn ngồi thẳng dậy khẽ động vào miệng vết thương trên vai làm hắn cau mày rên rỉ.

- Bình tĩnh, đệ đệ kích động như vậy làm gì?

Trịnh Thi Vương hốt hoảng sai người lấy thêm gối kê cho hắn

- Đệ đệ cũng tệ thật đấy, không thích người ta cũng không cho người ta gả đi à?

Trịnh Cơ Nhân đứng gần bật cười, chỉnh lại góc chăn bị hắn kéo lên, y là người ít khi nói đùa nhưng mà một khi nói thật sự rất nặng sát thương.

- Nếu đệ đệ bằng lòng, thì giờ cũng chưa muộn đâu. Cái tên Quách Phổ Thành đó mới chỉ tới Thành quốc đàm phán thôi, Phụ hoàng cũng chưa đồng ý.

Hắn quay cuồng trong mơ hồ, tại sao lại thành ra thế này?

- Hoàng thượng giá đáo.

Ngoài cửa, chợt nghe người hầu cao giọng. Đương kim Thánh Thượng Tuệ Linh đế một thân long bào sáng chói đi vào, xua tay cho hắn miễn lễ.

- Huân nhi mới tỉnh, phải nghỉ ngơi cho tốt.

Tuệ Linh đế nhìn đứa con trai đang nắm chặt chăn trên giường cũng muốn trêu chọc hắn một chút. Ông đi tới, ngồi xuống bên giường

- Con lập công lớn trở về, trẫm muốn ban hôn trưởng nữ Lý Ước Di nhà Xuân Thần Bá cho con. Ý con sao?

Nếu là trước đây, bị trêu chọc như vậy chắc chắn hắn sẽ nổi đoá. Nhưng bây giờ hắn chỉ trầm mặc không nói gì, một lát sau, hắn nhịn đau, vén chăn xuống giường, quỳ trên đất hành lễ. Trịnh Thi Vương muốn cản nhưng Hoàng hậu ra hiệu, y liền đứng khựng lại. Như hiểu ra ý tứ của Trịnh Chí Huân, cả Hoàng Thượng và Hoàng Hậu đều mặc hắn.

- Phụ hoàng, nhi thần đa tạ Phụ hoàng long ân, người vì con mà phân ưu, nhi thần rất cảm kích nhưng nhi thần không cầu ban thưởng, cũng không mong danh vị.

- Ta thưởng phạt phân minh, con lập công, trẫm ban thưởng.

Hoàng đế cười một nụ cười khiến Trịnh Cơ Nhân và Trịnh Thi Vương đều khó hiểu.

- Nếu Phụ hoàng phải ban thưởng, vậy xin hãy chấp thuận một thỉnh cầu của nhi thần.

- Nói ta nghe thử

Trịnh Chí Huân ánh mắt sáng ngời nhìn Hoàng Thượng.

- Nhi thần khẩn cầu Phụ hoàng, nhi thần muốn lấy Lý Tương Hách làm chính phi!

Nói xong hắn cung kính khấu đầu bày tỏ dáng vẻ trịnh trọng, kiên định.

Trịnh Thi Vương kinh ngạc, Trịnh Cơ Nhân bất giờ, Hoàng hậu nương nương cười tủm tỉm còn vị hoàng đế kia có lẽ cũng đã chờ đợi câu nói này từ rất lâu. Ngay khi nghe được câu chắc chắn từ Trịnh Chí Huân, Tuệ Linh đế cười đến là vui vẻ

- Trước đây người ta muốn gả cho con, con không chịu. Làm hắn khổ sở ba năm qua. Sao bây giờ lại đột ngột?

Hoàng Hậu thu lại vẻ vui sướng của mình, nhìn hài tử của mình hỏi. Trịnh Chi Huân chưa bao giờ nguyện ý làm điều gì ngoài ra chiến trường.

- Nhi thần những năm qua luôn chăm chỉ tu luyện, tất cả chỉ vì muốn cống hiến cho đất nước, bảo vệ yên bình bờ cõi Thành quốc. Ba năm qua, nhi thần cùng Lý Tương Hách gặp nhau vỏn vẹn vài lần, mỗi lần đều không nói năng gì, nhi thần lại luôn ra biên cương, khó khăn nguy hiểm khôn cùng, thật sự lo lắng nếu bản thân xảy ra chuyện, y sẽ không thể chịu được. Nay nhi thần đã về cầu Phụ hoàng ban ân, nhi thần có tâm bù đắp cho y. Ban Lý Tương Hách thưởng cho nhi thần.

Trịnh Chí Huân thẳng lưng ngẩng cao đầu, nghiêm túc nói, ánh mắt hiện rõ vẻ quyết tâm muốn lấy bằng được Lý Tương Hách.

- Được! Con đã có tâm, trẫm ắt thành toàn cho con.

Hoàng Thượng cười khoái chí, phất tay áo.

Cũng may tên Quách Phổ Thành kia chỉ mới ngỏ ý, chưa thật sự cầu hôn. Nếu như hắn làm thật thì Trịnh Chí Huân chắc chắn sẽ đi cướp dâu!

Hai ngày sau, tại Xuân Thần Bá phủ

- Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Lý Tương Hách, con trai Xuân Thần Bá, xuất thân danh môn, tài đức vẹn toàn, khiêm tốn đoan trang, nhân phẩm xuất chúng. Tuy là thứ tử nhưng luôn hiếu thuận, phụng dưỡng cha mẹ. Đặc biệt ban chỉ cho Hồ Vương Trịnh Chí Huân làm chính phi, ngày năm tháng sau thành hôn. Khâm thử!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip