Gió Lặng Trong Tim
Seoul vào những ngày cuối xuân, trời trong xanh và không khí nhẹ nhàng đến nao lòng. Những cánh hoa anh đào cuối cùng vẫn còn rơi lả tả trên các con phố, như lưu luyến điều gì đó chưa muốn rời xa.
Faker bước chậm rãi trên con đường quen thuộc, đôi bàn tay đút sâu vào túi áo khoác. Anh vừa rời khỏi buổi tập luyện cùng đội tuyển, nhưng tâm trí anh không đặt vào những trận đấu, mà dường như đang trôi dạt về một nơi xa hơn – nơi có Chovy.
Kể từ ngày họ chia tay, Faker không còn cảm giác thời gian trôi đi một cách rõ ràng nữa. Mỗi ngày đều giống như ngày hôm trước, đều có ánh nắng dịu dàng, cơn gió nhẹ thoảng qua, và khoảng trống âm ỉ trong lòng anh.
---
Hai Tháng Trước
“Anh nghĩ chúng ta cần một chút thời gian riêng.”
Câu nói của Faker vang lên trong căn phòng nhỏ nơi họ thường cùng nhau ngồi, chia sẻ những khoảnh khắc yên bình. Chovy ngồi đối diện anh, đôi mắt cậu thoáng hiện lên sự bất ngờ, nhưng rồi nhanh chóng chuyển thành một nụ cười nhẹ.
“Thời gian riêng sao?” Chovy nhắc lại, như để chắc chắn rằng mình không nghe lầm.
Faker gật đầu, ánh mắt anh dịu dàng nhưng đầy do dự. “Anh nghĩ… chúng ta đều đang mệt mỏi. Có lẽ cả hai cần một chút không gian để suy nghĩ.”
Chovy nhìn anh, ánh mắt cậu như đang tìm kiếm điều gì đó trong lời nói của Faker. Nhưng cậu không hỏi thêm, chỉ khẽ gật đầu. “Nếu đó là điều anh muốn, em sẽ tôn trọng.”
Faker cảm nhận được sự chấp nhận nhẹ nhàng trong lời nói của Chovy, và điều đó khiến anh thấy lòng mình như nặng thêm. Anh không chắc liệu mình đang đưa ra quyết định đúng hay sai, chỉ biết rằng giữa họ, có điều gì đó đang dần thay đổi mà cả hai đều không thể kiểm soát.
---
Hiện Tại
Faker dừng lại trước quán cà phê quen thuộc – nơi anh và Chovy từng đến rất nhiều lần. Anh đứng lặng người trước cửa, đôi mắt nhìn vào bên trong như thể đang tìm kiếm một hình bóng quen thuộc, dù biết rằng điều đó là vô ích.
Cánh cửa kính phản chiếu hình ảnh anh – một chàng trai cao lớn, nhưng đôi mắt lại chất chứa nỗi buồn nhẹ nhàng mà chỉ có bản thân anh mới hiểu. Faker không bước vào, anh chỉ đứng đó một lúc lâu rồi quay đi, để mặc những ký ức ùa về trong tâm trí.
---
Một Tuần Sau Khi Chia Tay
Faker nhận ra rằng cuộc sống của anh vẫn diễn ra bình thường, nhưng mọi thứ dường như thiếu đi một điều gì đó. Những buổi sáng thức dậy mà không nhận được tin nhắn từ Chovy, những buổi tối không còn giọng nói dịu dàng bên tai. Tất cả trở nên lặng lẽ hơn, dù xung quanh anh vẫn là đồng đội, là ánh đèn sân khấu và những tiếng hò reo của người hâm mộ.
Anh không buồn bã đến mức không thể tiếp tục. Thay vào đó, anh cảm thấy một sự trống trải âm thầm len lỏi trong từng khoảnh khắc. Một cảm giác không hẳn là đau đớn, mà là sự thiếu vắng dịu dàng – như cơn gió nhẹ đã ngừng thổi qua những ngày tháng quen thuộc.
---
Một Buổi Chiều Khác
Hôm đó, Faker nhận được một tin nhắn từ Chovy. Không phải là lời hỏi thăm, cũng không phải là một sự níu kéo. Chỉ là một bức ảnh chụp hoàng hôn từ góc ban công căn hộ cũ của cậu – nơi họ từng đứng cùng nhau, ngắm nhìn ánh nắng cuối ngày dần tắt.
Faker nhìn bức ảnh thật lâu, đôi mắt anh thoáng qua một chút hoài niệm. Không có lời nhắn nào đi kèm, nhưng anh hiểu ý nghĩa của nó. Chovy vẫn đang sống cuộc sống của mình, và cậu muốn anh biết rằng mọi thứ đều ổn – hoặc ít nhất là cậu đang cố gắng để ổn.
Faker không trả lời ngay. Anh lưu bức ảnh lại, để rồi mỗi khi mở điện thoại, nó như một lời nhắc nhở nhẹ nhàng rằng có những điều đã qua nhưng chưa bao giờ hoàn toàn biến mất.
---
Gặp Lại
Một ngày nọ, Faker tình cờ gặp lại Chovy ở một góc phố nhỏ. Cậu đang đứng trước một tiệm sách, tay cầm một cuốn tiểu thuyết mà cả hai từng cùng nhau đọc. Cơn gió thổi qua, khiến mái tóc mềm mại của Chovy khẽ bay lên, và trong khoảnh khắc ấy, trái tim Faker chợt lặng đi.
Chovy ngước lên và bắt gặp ánh mắt anh. Cả hai đứng đó, không ai nói gì trong giây lát. Faker bước đến gần hơn, và Chovy mỉm cười – một nụ cười dịu dàng, không còn sự ngượng ngùng hay buồn bã như lần cuối họ gặp nhau.
“Dạo này em thế nào?” Faker hỏi, giọng anh nhẹ nhàng như gió.
“Em ổn.” Chovy trả lời, ánh mắt cậu vẫn giữ được sự bình yên. “Còn anh?”
Faker khẽ gật đầu. “Anh cũng vậy.”
Họ đứng đó, nói với nhau vài câu chuyện ngắn ngủi về công việc, về cuộc sống. Không có lời nào nhắc đến những ngày tháng cũ, nhưng cả hai đều biết rằng quá khứ vẫn hiện diện đâu đó giữa những lời nói giản dị này.
Khi cuộc trò chuyện kết thúc, Chovy khẽ nói: “Em phải đi rồi. Giữ gìn sức khỏe nhé, Sang-hyeok.”
Faker mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhưng chân thành. “Em cũng vậy. Hẹn gặp lại.”
Chovy bước đi, và Faker đứng nhìn theo bóng cậu khuất dần giữa dòng người tấp nập. Anh không chạy theo, không níu kéo, vì anh biết rằng đôi khi, việc để người mình yêu ra đi cũng là một cách để yêu thương.
---
Kết Thúc Nhưng Không Kết Thúc
Seoul vẫn đẹp như ngày đầu tiên họ gặp nhau. Gió vẫn thổi qua những con phố, mang theo hương hoa anh đào cuối mùa. Faker biết rằng cuộc sống sẽ tiếp tục, và những ký ức về Chovy sẽ mãi là một phần trong anh – không phải là nỗi đau, mà là một ký ức dịu dàng, một cơn gió nhẹ nhàng lặng lẽ trong tim.
Anh bước tiếp, không còn ngoái lại phía sau, nhưng trong lòng vẫn giữ lại một chút gì đó thuộc về Chovy – một tình yêu không cần níu kéo, nhưng cũng chưa bao giờ hoàn toàn rời xa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip