7. Người đó rốt cuộc là ai?

Lee Sanghyeok từng thỉnh thoảng nghe báo đài nhắc đến những phát hiện lạ trong vũ trụ bao la, trên đời còn rất nhiều điều bí ẩn mà con người chưa thể lý giải được.

Dường như có một thế giới cũng đang tồn tại ở một chiều không gian khác. Và có vẻ như vòng xoáy màu đen đêm hôm đó đã vô tình đưa anh đến thế giới của Jeong Jihoon vào một nghìn năm trước. Jeong Jihoon bị thương ở lưng chừng núi nhà anh là Jeong Jihoon của một nghìn năm sau, vô tình đi lạc đến thế giới của anh.

Lee Sanghyeok đã bị kẹt ở đây khá lâu, giống như đang xem một bộ phim tua chậm, ngày ngày nhìn Jeong Jihoon "một nghìn năm trước" mà không thể bắt chuyện, bỗng thấy nhớ da diết khoảng thời gian ở ngọn núi nhà mình.

Tuy hầu hết thời gian khi ấy Jeong Jihoon khá lạnh nhạt với anh, nhưng chung quy vẫn có thể giao tiếp với nhau. Còn ở đây không có ai bầu bạn, anh cảm thấy mình giống như một linh hồn vất vưởng, chứng kiến từng sự đổi thay trong im lặng mà thôi.

Lee Sanghyeok nằm dài ra sàn, vắt chân ngẫm nghĩ xem rốt cuộc Jeong Jihoon, cái người vì cứu anh mà để mình bị thương đã đi đâu rồi, có phải cũng bị vòng xoáy đen kia đẩy đến nơi nào xa lạ rồi hay không?

Giờ đây Jeong Jihoon "trẻ hơn" đang ngồi trong đại điện, xem một chồng sách vở hay tấu chương gì đó, rất giống nhiệm vụ mấy vị vua hay làm thời xưa.

Bỗng một tiểu tiên từ bên ngoài chạy vào, quỳ gối cung kính bảo với hắn tiểu điện phía tây xảy ra chuyện, mong hắn mau chóng đến xem.

Người đang nhập tâm nghe đến đây liền nhíu hai đầu mày, hắn không chần chừ đứng lên ngay lập tức. Lee Sanghyeok đang buồn chán cũng hóng hớt mà vội vàng chạy theo sau.

Tiểu điện phía tây, chẳng phải là điện nơi cửu vĩ hồ mà Jeong Jihoon đem về đang sống hay sao?

Trôi dạt đến đây một thời gian đủ lâu, Lee Sanghyeok đã nhận thức được không ít việc.

Sau khi đem người về, Jeong Jihoon không những không bị mấy lời của Ryu Minseok làm lung lay, ngược lại còn hào phóng ban cho người đó một tiểu điện cạnh thần điện của mình, để y tự do nghiên cứu y thuật và điều chế thuốc.

Lần đầu tiên Lee Sanghyeok nhìn thấy người đó là một ngày sau khi anh bám theo Jeong Jihoon đi săn ở khu rừng gần biên cương. Khi hắn trở về thần điện của mình, lúc sắp bước chân vào cửa, chẳng biết hắn nghĩ gì mà lại khựng người một lát, sau đó xoay người đi về hướng tây.

Jeong Jihoon lúc ấy chỉ đứng bên ngoài, lén nhìn người phía trong vẫn đang cặm cụi với mớ chai lọ đầy màu sắc sặc sỡ, xung quanh được bao phủ bởi một mùi hương thoang thoảng, rất lạ, nhưng lại rất thơm.

Lee Sanghyeok dưới dạng linh hồn nép sau lưng Jeong Jihoon, tò mò nhìn xem rốt cuộc là ai mà lại khiến một bậc quân vương như hắn phải ngậm ngùi đứng nhìn từ xa.

Qua khung cửa sổ, thấp thoáng một hình bóng nhỏ bé, một đôi mắt sáng hơn cả ngàn vì sao, một vẻ ngoài kiều diễm. Chín cái đuôi nhỏ màu trắng ngà tung tăng theo mỗi cái nhấc tay của y, từng cử chỉ như hoạ từ trong tranh, xinh đẹp đến mức rung động lòng người.

Trong nháy mắt, Lee Sanghyeok chết lặng. Cửu vĩ hồ đó có ngoại hình như một khuôn đúc ra với anh, nhưng lại không phải là anh.

Hơn nữa không lâu sau, trong một lần tình cờ nhìn thấy cửu vĩ hồ đang đi dạo trong khuôn viên thần điện, anh trông thấy Jeong Jihoon "trẻ hơn" không khống chế nổi tâm tình, dáng vẻ ẩn nhẫn và kiềm nén nhìn theo bóng lưng nhỏ bé ấy.

Hắn cứ vậy mà nhìn cho đến khi y đi khuất, mãi mới cất được một câu. Giọng hắn vang lên chứa đựng sự khắc khoải khiến người khác bồi hồi, tất cả gói gọi trong tên gọi của y.

Anh nghe thấy Jeong Jihoon gọi người đó là Lee Sanghyeok.

***

Lúc đến nơi, tiểu điện của cửu vĩ hồ đã tập trung đông đúc người. Ngoài những tiểu tiên trong thần điện, những vị thần thân cận với Jeong Jihoon như Lee Minhyeong, Moon Hyeonjun, ngay cả Ryu Minseok cũng có mặt.

Lee Sanghyeok trông thấy người giống hệt mình đang bị trói quỳ rệp dưới đất, y đã giấu chín cái đuôi của mình đi.

Hồ ly nhỏ chỉ để lộ đuôi những lúc y cảm thấy thoải mái, phần lớn những lần để lộ đuôi đó là khi y ở trong tiểu điện phía tây của mình nghiên cứu y thuật. Một khi gặp gỡ những người bên ngoài, y rất thận trọng mà giấu nhẹm chúng đi.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Jeong Jihoon nhìn một vòng đám người bát nháo, sau đó ánh mắt dừng lại nơi thân ảnh nhỏ bé đang bị trói chặt.

Lee Sanghyeok hết quan sát hắn lại nhìn về phía hồ ly nhỏ, nhận ra trong mắt hắn chất chứa sự quan tâm kín đáo.

Lee Sanghyeok bỗng thất thần, rõ ràng là hắn đau lòng vì người trước mặt.

"Một tiểu tiên sau khi uống thuốc từ chỗ hắn thì đang trong cơn nguy kịch. Tiểu tiên đó xuất thân không tầm thường, người nhà đang náo loạn ở sảnh điện."

Lee Minhyeong bên cạnh nhanh chóng giải thích tình hình.

Jeong Jihoon chỉ nghe đến đây liền hiểu mọi chuyện. Hắn bỗng bước về phía cửu vĩ hồ, sau đó khuỵu một chân để tầm nhìn của mình vừa vẹn với y.

Trước sự kinh ngạc của tất cả mọi người, hắn cất giọng nhẹ nhàng hỏi y.

"Chuyện có đúng là như vậy không?"

Hồ ly yếu ớt ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt là sự rối rắm không biết bắt đầu giải thích từ đâu. Y hiểu rõ mình đang trong tình cảnh gì, tất cả mọi người ở đây đều không có ý tốt, sẽ không có ai đứng ra bênh vực y.

"Ngươi chỉ cần nói là ngươi có làm hay không thôi?"

Hồ ly nhỏ nhìn hắn trân trân, trong mắt là nước đã tích tụ, y khẽ lắc đầu.

"Không phải ta."

Jeong Jihoon dường như chỉ đợi một cái lắc đầu này thôi. Sau đó hắn đứng dậy, tay phải của hắn nắm rồi lại mở ra, một viên thuốc cỡ hạt đậu, được bao phủ trong thứ ánh sáng xanh lam kỳ diệu liền xuất hiện.

"Không được, Jeong Jihoon, đây là thần dược của tổ tiên để lại, chỉ có ngươi mới được phép sử dụng thôi."

Ryu Minseok với dáng vẻ bất ngờ, nhanh chóng lên tiếng ngăn cản.

"Cứu người quan trọng hơn."

Hắn nói xong thì phất tay một cái, thần dược như nhận được mệnh lệnh mà ngay lập tức bay đến chỗ Moon Hyeonjun.

Moon Hyeonjun đưa tay đón lấy, không cần hắn dặn dò gì cũng thức thời quay đầu đi xử lý các bước tiếp theo.

"Tạm thời cứ như vậy đi, chuyện này ta nhất định sẽ điều tra rõ."

Sau đó hắn lại tiếp tục phất tay, sợi dây trói cửu vĩ hồ lập tức biến mất, hắn vội vàng đỡ lấy thân thể cứng đờ vì bị trói quá lâu.

Ryu Minseok trơ mắt nhìn quân vương nhà mình lo lắng cho cửu vĩ hồ kia, tức tối quay đầu rời đi.

Lee Minhyeong nhìn Jeong Jihoon và người trong lòng hắn một chút, không để lộ biểu tình gì quá lớn, cũng rời đi ngay sau Ryu Minseok.

Các tiểu tiên còn lại cũng bị khí thế của quân vương đẩy lùi, nhanh chóng giải tán.

Jeong Jihoon điều tra rất nhanh, thật sự là không phải lỗi của cửu vĩ hồ.

Có một tiểu tiên vì chướng mắt y nên đã lén tráo thuốc của y trong lúc người không có ở tiểu điện phía tây, cố ý vu oan cho y.

Ryu Minseok sau khi biết tin thì không còn tỏ thái độ quá gay gắt nữa, nhưng cũng không hoàn toàn chấp nhận người này.

Jeong Jihoon minh oan được cho cửu vĩ hồ, bất giác thở phào như trút được gánh nặng. Nhưng trong thâm tâm vẫn luôn hiểu rõ một điều: Chính hắn đã chọn giữ y lại, chuyện tương tự như thế này sẽ còn tiếp diễn trong tương lai.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip