Chương 15
Song Tử nhấp một ngụm nước, đặt ly xuống bàn, hơi cau mày:
-"Sao anh Kết vừa về đã lại phải ra nước ngoài vậy nhỉ?"
Song Ngư thở dài, lắc đầu:
- "Cũng không rõ nữa... Chỉ biết nó bảo phải xử lý công việc. Còn việc học đợi nó ổn định rồi sẽ tiếp tục."
Song Tử nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ:
- "Bị sao vậy nhỉ...?"
Cự Giải, đang ngồi đọc sách cạnh đó, ngẩng mặt lên, giọng điềm tĩnh:
-"Em nghĩ Ma Kết không cần làm vậy đâu."
Song Ngư mỉm cười, ánh mắt dịu dàng:
- "Em vẫn chưa hiểu đâu , chuyện này liên quan đến tương lai của em , cũng là danh dự của gia tộc, là trách nhiệm mà cả gia đình không thể bỏ qua"
Song ngư không dám nói nếu một người có quá khứ mất trí ra thương trường khốc liệt thì không biết sẽ khó khăn bị soi mói và lợi dụng như thế nào , vì tương lai sau này cũng sẽ là người đứng đầu gia tộc của Cự Giải mà phải giấu kín chuyện này.
-" Với lại nghĩ em cũng cần nghỉ ngơi thêm"
Cự Giải nhíu mày, nhìn xung quanh với ánh mắt hơi bực bội: dù anh biết rõ sức khỏe của mình, nhưng ai cũng coi anh như một bệnh nhân cần chăm sóc, khiến anh cảm thấy khó chịu.
Song Ngư chỉ mỉm cười, còn Song Tử thì hơi e dè, không dám nói gì thêm. Sự im lặng tạm thời bao trùm lên căn phòng, chỉ có tiếng gió bên ngoài vờn qua khe cửa sổ.
.........................
Ma Kết ngồi trong văn phòng rộng lớn của chi nhánh nước ngoài, ánh sáng vàng hắt từ đèn trần chiếu lên mặt bàn ngổn ngang giấy tờ, hợp đồng, báo cáo. Anh cúi đầu chăm chú với từng dòng chữ, từng con số, cố nhồi nhét công việc để không còn thời gian nghĩ về Thiên Bình. Cảm giác thiếu cô như một lỗ hổng trong tim, nhưng anh nhất quyết không cho phép mình dừng lại để nghĩ ngợi.Thỉnh thoảng, Ma Kết ngẩng lên nhìn qua cửa sổ, thấy ánh nắng yếu ớt của buổi chiều chiếu vào, gió thổi vào mang theo mùi hương quen thuộc khiến anh chợt siết chặt nắm tay. Anh biết, dù cố gắng đến đâu, hình bóng Thiên Bình vẫn luôn ở đó – trong từng nhịp tim, trong từng khoảnh khắc yên lặng của anh. Cố gắng quên cô là một cuộc chiến nội tâm khốc liệt; anh bận rộn với công việc, nhưng trái tim anh vẫn không ngừng gọi tên cô.
Dù ở xa, Ma Kết vẫn ghi nhớ mọi khoảnh khắc từng xảy ra với Thiên Bình . Anh cúi đầu xuống, mắt dán vào màn hình, gõ chữ như thể nếu không làm, nếu không lao vào công việc, anh sẽ không thở nổi. Mọi kế hoạch, mọi hợp đồng, mọi con số đều trở thành cách duy nhất để anh né tránh cảm giác yếu mềm mà Thiên Bình đã gieo trong trái tim mình. Nhưng trong sâu thẳm, Ma Kết biết, không có công việc nào đủ sức xóa hình ảnh cô khỏi anh, không có khoảng cách nào đủ xa để dập tắt cảm giác đã chớm nở.
Một mình trong văn phòng rộng, Ma Kết ngồi thẳng lưng, mắt dán vào màn hình, nhưng trong lòng lại là biển cả bão tố. Anh nhắm mắt, thở dài, tự nhủ: "Cố quên cô ấy... nhưng sao hình bóng ấy cứ in sâu vào tâm trí mình...". Mỗi phút trôi qua, công việc tiếp tục, nhưng trái tim anh vẫn đang chiến đấu với chính nó – chiến đấu để quên đi cô, người con gái mà anh đã yêu.
.....................................
Thiên Bình đang ngồi trên ghế, tay cầm bút chăm chú ghi chép, bỗng nghe Sư Tử nói:
— Hình như nghe Song Tử nói Cự Giải sẽ không đi học một thời gian đó.
Câu nói như va phải một sợi dây vô hình, làm Thiên Bình giật mình đánh rơi cả cây bút xuống sàn.
— Sao vậy? — Sư Tử ngẩng lên, hơi lo lắng.
— Không có gì...Không phải Cự Giải quay lại với Bảo Bình à?
Thiên Bình vội nhặt bút, cố giấu đi sự bối rối trong mắt.
Sư Tử nhún vai, cười nhạt:
— Làm gì có chuyện đó. Lần trước tớ còn thấy chị Bảo Bình tay trong tay với Bạch Dương, học kế lớp mình mà. Mọt sách hậu đậu vậy mà lại tán được đàn chị hot girl, thật không ngờ.
Thiên Bình lặng lẽ đặt bút xuống, ánh mắt thoáng buồn nhìn ra ngoài cửa sổ. khi nhận ra mọi chuyện cô tưởng tượng về anh và Bảo Bình hóa ra đều không phải sự thật. Nhưng trái tim vẫn chưa nguôi nghĩ về Ma Kết, nỗi nhớ và rung động vẫn còn vẹn nguyên, lặng lẽ dày vò trong cô.
Thiên Bình khẽ siết chặt tay:
— Tại sao lúc ở bệnh viện Bảo Bình lại tới? — cô thốt lên, giọng còn run run.
Sư Tử nhìn cô, giải thích dịu dàng:
— Chị ấy tới thăm cậu mà... kể cũng lạ, Cự Giải anh ấy chăm sóc cậu mấy ngày liền, không ngủ, rồi lại tự nhiên biến mất. Tớ còn tưởng hai người yêu nhau cơ.
Thiên Bình lặng người, rồi chợt đứng bật dậy, mắt mở to đầy nhận ra. Tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi—ra là mình đã tưởng tượng, đã đoán sai mọi chuyện. Trái tim cô thở phào trào dâng một cảm giác xót xa: mình hiểu lầm anh, và giờ mới nhận ra tình cảm thật sự vẫn thuộc về Ma Kết.
Thiên Bình khẽ nhắm mắt, hình ảnh Ma Kết thoáng hiện trong đầu—khuôn mặt đầy vẻ thất vọng và hụt hẫng khi cô nói "kết thúc". Tim cô nhói lên, tự nhủ mình thật ngốc, sao lại không cho anh cơ hội được nói, được giải thích, được mở lòng. Cô mới nhận ra, chính sự vội vàng của mình đã tạo ra hiểu lầm và khoảng cách giữa họ. Sự hối hận trộn lẫn nỗi nhớ, làm trái tim cô vừa nặng trĩu vừa rối bời.
Thiên Bình gọi điện cho Song Tử, giọng cô vừa sốt ruột vừa lo lắng:
— Cự Giải ở đâu?
Song Tử bắt máy, vẫn còn ngơ ngác:
— Cự Giải à... anh ấy ra công viên rồi...
Nhưng vừa nói xong, Song Tử chợt nhận ra mình quên mất một chi tiết quan trọng: người mà Thiên Bình đang muốn hỏi thực ra là Ma Kết, không phải Cự Giải. Trước giờ Ma Kết vẫn đóng giả Cự Giải nên Song Tử hơi lúng túng. Cậu định mở miệng nói lại, nhưng Thiên Bình đã tắt máy, để lại Song Tử đứng đó chỉ biết cắn môi, lo lắng không biết cô có đang hiểu nhầm điều gì không ?
Song Tử vội gọi cho Sư Tử, giọng sốt ruột:
— Thiên Bình , tớ gọi mà không nghe máy, nói với cô ấy là Cự Giải ra nước ngoài rồi...
Sư Tử chỉ ậm ừm cho qua, không để tâm lắm, nghĩ chắc Thiên Bình sẽ hiểu.
Nhưng Thiên Bình thì không chờ được nữa, cô lao ra ngoài
Thiên Bình bước vội vào công viên nơi Song Tử buột miệng nói, mắt cô dõi theo từng bóng cây và đường đi. Trên một chiếc ghế đá, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang ngồi yên, ngước nhìn bầu trời mênh mông. Bên cạnh anh là một cuốn sách mở, như thể anh đang đắm chìm giữa trang chữ nhưng cũng chẳng rời mắt khỏi cảnh vật xung quanh. Tim cô đập dồn dập — liệu có phải là anh thật không?
Thiên Bình đứng lặng lẽ phía sau, mắt dõi theo Cự Giải đang tiến tới lan can hồ. Lần đầu anh ra công viên một mình sau thời gian dài dưỡng bệnh, muốn thở thật sâu, hít lấy không khí trong lành mà không bị ai nhìn như một "bệnh nhân". Anh đứng thẳng người, hít một hơi thật sâu, gió thổi tung mái tóc, cảnh tượng ấy khiến Thiên Bình chợt hiểu lầm: cô tưởng anh đang đau lòng, đang dại dột, và tim cô nhói lên một nỗi lo lắng vô hình.
Thiên Bình lao tới, giọng hét vang:
— Cự Giải!
Nghe tên mình vang lên anh quay đầu lại, mắt tròn xoe nhìn cô gái đang chạy thẳng tới. Anh hơi lùi người ra sau khi Thiên Bình ôm chầm lấy anh, hơi ngã nhưng nhanh chóng cân bằng lại. Gió thổi tung tóc hai người, ánh mắt chạm nhau đầy bất ngờ . Bàn tay cô siết chặt như sợ buông ra là đánh mất anh .
Cự Giải sững sờ, mắt mở to, hoàn toàn hoang mang khi Thiên Bình ôm chầm lấy anh. Anh không hề quen cô, anh càng bối rối hơn khi nghe cô khóc nức nở, miệng lắp bắp gọi tên mình. Tim anh đập nhanh, cảm giác lạ lùng trộn lẫn hoảng hốt, không biết phải làm gì trong khoảnh khắc hỗn loạn này.
Thiên Bình ngập ngừng trước mắt, giọng run run:
— em xin lỗi Cự Giải... em yêu anh...
Cự Giải giật mình, ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng trong đầu Thiên Bình, hình ảnh Ma Kết hiện lên, nước mắt rơi, tim nhói từng nhịp. Cô không hề biết người mình đang ôm mình là Cự Giải, không phải Ma Kết.
Khoảnh khắc ấy vừa rối ren vừa bi thương: Thiên Bình muốn thổ lộ tình cảm thật, nhưng lại tạo ra hiểu lầm khủng khiếp. Cô chỉ cảm nhận một điều duy nhất: trái tim cô thuộc về Ma Kết, còn giây phút này chỉ là sai lầm của số phận.
Cự Giải hơi ngạc nhiên, đẩy nhẹ Thiên Bình ra, cười trừ:
— Hình như cô nhầm người rồi.
Thiên Bình đôi mắt còn ngấn nước, giọng run run:
— Cự Giải... à... là anh mà...
Cự Giải gật đầu, ánh mắt vừa bối rối vừa khó hiểu:
— Đúng là tôi tên Cự Giải, nhưng mà... tôi đâu biết cô.
Thiên Bình đưa tay lên, run rẩy vuốt nhẹ khuôn mặt anh, mắt vẫn đẫm nước:
— Là... anh mà...
Khoảnh khắc ấy vừa xót xa vừa lẫn lộn: Thiên Bình thổ lộ tình cảm trong nhầm lẫn, còn Cự Giải thì ngơ ngác trước sự dồn dập cảm xúc mà chưa từng trải qua.
Thiên Bình bước tới, giọng run run:
-"Anh giận em sao? Nên anh mới nói vậy đúng không?"
Cự Giải khẽ nhíu mày, vẻ mặt lúng túng:
- "Không... hình như cô nhầm rồi... hay cô nhầm tôi với Ma Kết?"
Thiên Bình sững lại, ánh mắt đầy nghi hoặc:
-"Ma Kết là ai? Em đâu có nhầm anh với ai đâu... là anh mà! Anh là trai của Song Tử, em của chị Song Ngư..."
Cự Giải hoang mang tột độ, mắt mở to, gật đầu:
-"Nhưng... sao cô biết..."
Thiên Bình chỉ im lặng nhìn anh, trái tim như nghẹn lại.
Nhìn thẳng vào Cự Giải, ánh mắt cô đầy nghiêm túc, dường như không còn chút nghi ngờ. Cô nhận ra anh thật sự không nói dối, vẻ hoang mang hiện rõ trên khuôn mặt anh khiến cô càng tin tưởng hơn. Nhẹ nhàng, cô kéo tay anh, đưa gương mặt anh sát gần mặt mình.
Cự Giải đỏ mặt, mắt mở to, không kịp phản ứng trước cử chỉ bất ngờ ấy. Thiên Bình đưa tay chạm trán anh, rồi sờ lên trán mình, thầm nhủ: -"Không sốt..."
Khoảnh khắc trán chạm trán, không gian dường như ngưng lại. Cự Giải cảm thấy tim mình đập loạn xạ, trong đầu hiện lên vô vàn câu hỏi: cô gái này... đang làm gì vậy? Nhưng mặc cho lòng anh bối rối, anh không rút đi, chỉ lặng nhìn cô, nhịp tim hòa cùng nhịp thở của Thiên Bình, một cảm giác vừa lạ lẫm vừa gần gũi len lỏi khắp cơ thể.
Thiên Bình đặt hai bàn tay lên khuôn mặt Cự Giải, nhìn thẳng vào mắt anh, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy cảm xúc:
— Không nhớ em thật sao?Anh giận em sao?
Cự Giải bối rối, không biết nên gật hay lắc đầu, tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Thiên Bình nghiêng người, tay chạm nhẹ môi anh:
— Thật sao?
Cự Giải đỏ bừng cả mặt, không còn biết phải nói gì, cảm giác lạ lẫm cùng bối rối làm anh như cứng đờ, chỉ biết nhắm mắt và để cho khoảnh khắc ấy trôi qua, môi nóng ran dưới đầu ngón tay cô.
Thiên Bình không dừng lại, nhẹ nhàng hôn Cự Giải, đôi tay vẫn áp vào khuôn mặt anh.
Cự Giải đỏ mặt đến mức tưởng như cả thế giới đang nghiêng về phía cô, tim đập rộn ràng, đầu óc quay cuồng, mắt hoa lên không còn nhận ra gì ngoài Thiên Bình. Một luồng điện xẹt qua tim anh bối rối nhưng lại chẳng dám cử động quá nhanh.
Thiên Bình nghiêng người, đôi mắt sáng rực, nhìn thẳng vào Cự Giải, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực:
— Nhớ ra chưa?
Cự Giải khựng lại, tim đập mạnh, miệng lắp bắp, lúng túng lắc đầu rồi vội gật gật, cố tránh cái cảm giác muốn... hôn đến từ cô.
Thiên Bình bật cười khẽ, thở dài như vừa nhẹ nhõm, buông tay ra, mắt vẫn ánh lên vẻ tinh nghịch nhưng ẩn chứa sự dịu dàng khó nói. Cô đứng đó, nhìn Cự Giải đỏ mặt, cảm giác vừa hài hước vừa ấm áp tràn ngập trong khoảnh khắc yên bình giữa công viên.
Thiên Bình cầm điện thoại trong túi Cự Giải, mở danh bạ, nhanh tay bấm số:
— Này, sao số kia em gọi không được, anh đổi số hả?
Cự Giải đứng đó, ngơ ngác, mắt mở tròn, cả người bối rối. Anh còn không hiểu tại sao cô gái trước mặt lại biết rõ những chi tiết riêng tư đến vậy... tất cả đều khiến anh lúng túng đến mức chẳng biết phải nói gì.
Cự Giải lắp bắp:
— Cô là...
Thiên Bình nhíu mày, lườm anh một cái đầy trách móc.
Cự Giải vội vàng bổ sung:
— À... em là...
Thiên Bình phụng phịu, giọng nửa giận nửa trách:
— Sao lại nói không nhớ em hả?
Cự Giải cười trừ, lòng rối bời nhưng chẳng biết phải làm sao . Thật ra anh còn chưa biết tên cô là gì, nhưng sợ nếu nói ra sẽ khiến cô đè anh ra hôn mất, nên đành im lặng, chỉ có thể cười bẽn lẽn nhìn cô.
Cự Giải khẽ nhíu mày, ánh mắt lóe lên vẻ nhanh trí. Anh liếc điện thoại, nhận ra cô đã lưu số mình dưới tên "Thiên Bình". Một nụ cười thoáng hiện trên môi anh – cuối cùng, giờ mới biết cô gái trước mặt tên thật là Thiên Bình. Sự ngạc nhiên lẫn thích thú khiến tim anh nhịp nhanh hơn một chút, trong khi cô đứng trước anh, vẫn phụng phịu nhưng ánh mắt rực lên sự tinh nghịch.
Thiên Bình nhếch môi, ánh mắt vừa trách vừa hờn dỗi:
- "Sao? Tên gì vậy?"
Cự Giải khẽ nhíu mày, giọng có phần ngượng ngùng nhưng vẫn đáp:
-"Thiên Bình... nhớ rồi."
Thiên Bình nhíu mày, tay khoanh trước ngực, ánh mắt lấp lánh:
-"Còn dám lừa em là mất trí nhớ nữa à?"
Cự Giải nhìn cô gái trước mặt xa lạ, vừa tinh nghịch lại kiên định – anh chẳng hiểu gì nhưng vẫn nhún vai, chiều theo ý cô, lòng dâng lên một cảm giác thật lạ nhưng cũng ấm áp.
Thiên Bình nắm chặt tay Cự Giải, kéo anh đi dạo quanh hồ, từng bước chân chầm chậm như muốn níu kéo thời gian. Cô nhìn anh, giọng dịu dàng nhưng kiên quyết:
- "Anh nhớ lần sau đừng nghĩ quẩn nữa nhé."
Cự Giải chỉ cười, nụ cười của sự bất lực thì ra vừa nãy cô tưởng anh nghĩ không thông mới chạy đến như vậy . Anh biết, anh nào có ý định đó, Đôi tay cô nhỏ bé siết chặt lấy tay Cự Giải, khiến tim anh loạn nhịp, bối rối không yên. Thiên Bình nhìn vào bàn tay mềm mịn ấy, ngạc nhiên:
-"Sao tay anh mềm vậy?"
Cô nhẹ nhàng đưa tay anh lên, chạm vào gương mặt mình, khẽ cảm nhận sự mềm mại của đôi bàn tay ấy. Cự Giải đỏ mặt, im lặng, không biết nên nói gì, chỉ để cô dẫn dắt từng khoảnh khắc gần gũi ấy.
Thiên Bình nhíu mày nhìn Cự Giải:
-"Anh không đi học vì bận sao?"
Cự Giải lắc đầu rồi nghĩ lại gật đầu, mắt vẫn dõi theo mặt hồ, ánh sáng chiều phản chiếu lên gương mặt anh trầm tư.
-"Em... em tưởng anh còn tình cảm với Bảo Bình nên mới... xin lỗi anh," Thiên Bình thốt ra, giọng vừa hối lỗi vừa ngượng ngùng.
Cự Giải chỉ biết mỉm cười, nụ cười vừa nhẹ nhàng vừa bất lực, bởi anh đâu biết Bảo Bình là ai, chỉ biết rằng cô gái trước mặt mình tên là Thiên Bình.
Thiên Bình nhíu mày, nhìn Cự Giải nghiêm túc:
- "Sao toàn em nói không vậy, sao anh im lặng vậy?"
Cự Giải lúng túng ấp úng:
-"À... anh nghe em nói..."
Thật ra, anh đâu biết phải đáp sao, chỉ biết theo nhịp dẫn dắt của cô. Bàn tay cô vẫn nắm tay anh, nhỏ bé mà ấm áp, khiến tim anh suốt nãy giờ chưa từng thôi đập loạn nhịp. Anh chỉ dám mỉm cười, bất lực trước sức hút lạ lùng từ cô.
Thiên Bình nhướng mày, giơ bàn tay đang nắm tay anh lên:
- "Sao anh không nắm tay em? Toàn em nắm vậy?"
Cự Giải đỏ mặt, hơi bối rối, nhưng vẫn ráng siết chặt các ngón tay, đan vào tay cô. Cảm giác ấm áp lan tỏa, khiến cả hai cùng lặng đi một khoảnh khắc, chỉ còn nhịp tim hòa cùng nhau.
.............................
Cự Giải vẫn nằm yên trên giường, mắt nhìn trần nhà như đang cố ghi nhớ từng khoảnh khắc hôm nay. Bàn tay anh lặng lẽ chạm môi, nhớ cái cảm giác ấm áp, mềm mại khi đó. Tim anh đập nhanh hơn bình thường, nhưng trong lòng lại tràn đầy một cảm giác bình yên lạ thường.
Anh nhắm mắt lại, tự nhủ: "Cô... thật sự là ai?" Nhưng rồi lại lắc đầu, vì cảm giác đó ngọt ngào lại khiến anh bối rối. Anh mở mắt, nhìn sang quyển sách chưa đọc, nhưng những chữ viết trên trang giấy chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Tất cả chỉ còn là hình ảnh Thiên Bình – nụ cười, đôi tay nhỏ bé, giọng nói dịu dàng, và cái cách cô khiến tim anh loạn nhịp.
Đang chìm trong suy nghĩ, Cự Giải giật mình khi điện thoại rung lên. Anh nhìn màn hình, thấy tin nhắn của Thiên Bình:
"Ngủ ngon, ngày mai gặp anh ở khu vui chơi. Lâu rồi em chưa đi, vậy nha."
Anh khẽ nhíu mày, đọc từng chữ chậm rãi, như sợ bỏ lỡ bất cứ điều gì. Anh không còn nhớ nhiều thứ chỉ biết từ bé khi sức khoẻ giảm sút sau tai nạn, anh hiếm khi được đi những nơi vui chơi như thế này. Ở nhà, mọi người luôn xem anh như một bệnh nhân, kìm giữ từng bước chân, từng cử chỉ. Tuổi thơ của anh, thay vì những trò chơi, những tiếng cười, lại chỉ là những trang sách, những con chữ lạnh lùng.
Nhưng giờ đây, dòng tin nhắn ấy như một luồng gió mới thổi vào cuộc đời anh. Lòng Cự Giải bỗng thấy ấm áp, vừa hồi hộp vừa háo hức. Lâu lắm rồi, anh chưa cảm thấy như vậy. Một lần nữa, anh sẽ được bước ra ngoài, được tận hưởng niềm vui giản đơn mà lâu nay anh không được phép có — và có cô gái lạ bên cạnh.
Anh mỉm cười, bàn tay khẽ siết điện thoại, tim đập rộn ràng như thể tuổi thơ đã được trả lại.Nhưng anh lại suy nghĩ kĩ một phần trong anh muốn đi, muốn thử trải nghiệm cảm giác bình thường như bao người, nhưng lý trí lại thắng thế. Anh không thể bước ra khỏi cánh cửa đó, không thể đối diện một người mà anh chẳng biết cô là ai, chẳng biết câu chuyện của cô là gì.Cự Giải thở dài, ngồi lại bên bàn, ánh mắt nhìn ra cửa sổ mà không hề chuyển động. Cuối cùng, anh đặt điện thoại xuống, tự nhủ: "Không... sẽ không đi."
Song Ngư nhẹ nhàng mở cửa, tay bưng ly sữa nóng còn bốc khói lên nghi ngút. Cô đặt ly trước mặt Cự Giải, ánh mắt đầy quan tâm:
— Uống đi, sữa còn nóng lắm.
Cự Giải nhìn ly sữa, hít một hơi ấm từ tách, rồi cúi đầu nhận lấy. Tay anh hơi run khi cầm ly. Song Ngư mỉm cười, không nói gì, đứng bên cạnh quan sát anh
Cự Giải dựa lưng vào gối, tay ôm ly sữa nóng Song Ngư vừa đặt xuống, ánh mắt nhìn theo bóng cô rời đi. Anh muốn nói ra rằng mình hoàn toàn có thể tự chăm sóc bản thân, rằng không cần ai phải lo lắng quá. Nhưng lời nói cứ nghẹn lại nơi cổ họng, không thể bật ra.
Song Ngư dừng lại ở cửa, mỉm cười dịu dàng, giọng nhẹ nhàng:
— Em cứ nghỉ ngơi đi.
Rồi cô quay lưng rời khỏi phòng, để lại Cự Giải một mình. Anh ngồi lặng im, tay siết chặt ly sữa,anh biết, từ lâu mọi người đều coi anh như một người bệnh, phải che chở, chăm sóc từng chút một. Nhưng Cự Giải chỉ muốn một điều giản dị: được sống như bao người bình thường, được cười nói, được hòa nhập, và nhất là, được ai đó nhìn anh như một người bình thường chứ không phải bệnh nhân.
...................................
Hôm sau, Thiên Bình đứng chờ ở cổng công viên giải trí, mắt lia khắp lối đi nhộn nhịp nhưng không thấy bóng dáng Cự Giải đâu. Chờ lâu, cô mỏi chân nên ngồi xuống ghế băng gần đó, tay chống cằm nhìn xung quanh, nơm nớp lo lắng.
Mọi tiếng cười, tiếng trò chơi náo nhiệt xung quanh khiến cô vừa háo hức vừa hồi hộp, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm . Cô thở dài, nhìn lên trời trong xanh, tự nhủ sẽ kiên nhẫn chờ đợi, dù bao lâu, miễn là anh xuất hiện.
Gió thoảng qua, cánh tóc mềm mại của cô bay nhẹ, Thiên Bình khẽ cười một mình, vẫn giữ hy vọng anh sẽ
đến.Vì dù sao đi nữa người có lỗi trước là cô mà.
............................
Cự Giải nằm trên ghế, cuốn sách mở ra nhưng mắt anh cứ lia qua lia lại, chẳng còn tâm trí đọc tiếp. Trong lòng bồn chồn, anh nghĩ đến tin nhắn của Thiên Bình: "Ngày mai gặp anh ở khu vui chơi, lâu rồi em chưa đi, vậy nha." Anh tự hỏi, cô có đang chờ anh không, có thất vọng nếu anh không xuất hiện?
Sau một hồi trăn trở, Cự Giải đứng dậy, khoác áo ngoài, bước ra khỏi nhà. Trái tim anh hơi loạng choạng nhưng quyết định sẽ đến công viên, dù bản thân chưa từng biết nhiều về cô gái ấy, nhưng anh không muốn bỏ lỡ cơ hội này. Mỗi bước chân trên đường đều mang theo sự lưỡng lự nhưng cũng đầy quyết tâm của anh.
Cự Giải đứng từ xa, lặng lẽ quan sát. Thiên Bình cứ đứng lên ngồi xuống, ngó quanh công viên như tìm kiếm anh, rồi lại chùn chân mệt mỏi. Khoảnh khắc cô gục xuống bên gốc cây, mái tóc lòa xòa trước mặt, tim anh như thắt lại. Cảnh tượng ấy khiến Cự Giải nhận ra, dù anh chưa từng quen biết cô, nhưng hình ảnh cô chờ đợi, mệt nhoài mà vẫn kiên nhẫn... lại khiến anh muốn tiến tới ngay lập tức.
Thiên Bình từ từ mở mắt, giật mình khi thấy Cự Giải đang ngồi cạnh mình. Cô không khỏi bất ngờ, cuối cùng anh cũng đến, xuất hiện ngay bên cô sau một khoảng thời gian dài chờ đợi, khiến tim cô bồi hồi ấm áp lạ thường.
Thiên Bình mỉm cười nhẹ nhàng:
-"Cuối cùng anh cũng tới rồi hả?"
Cự Giải cúi đầu, ánh mắt hơi lúng túng, không dám nhìn thẳng vào cô, nhưng vẫn gật đầu xác nhận.
Thiên Bình nở nụ cười, đưa tay nắm lấy bàn tay Cự Giải:
-"Vào chơi thôi."
Hai người vừa bước đi thì cô bỗng dừng lại, ánh mắt lấp lánh:
-"Anh lại không nắm tay em à?"
Cự Giải ngượng ngùng, nhưng cuối cùng cũng siết chặt các ngón tay cô, để tay họ đan vào nhau, nhịp tim như đồng điệu theo từng bước chân.
Hai người cùng nhau đi khắp các trò chơi trong công viên giải trí. Lần đầu tiên, Cự Giải được trải nghiệm những trò chơi đầy màu sắc và náo nhiệt như thế này, từ vòng đu quay, đến những trò chơi cảm giác mạnh. Mỗi lần Cự Giải cười hay trông có vẻ bỡ ngỡ, Thiên Bình lại cười theo, tay vẫn nắm tay anh chặt, cảm giác ấm áp và an toàn lan tỏa trong từng khoảnh khắc.
Dù là lần đầu, anh dần quên đi những lo lắng và nhịp tim nhanh theo từng tiếng cười vui vẻ, và Thiên Bình cũng vui mừng khi thấy anh hạnh phúc như thế.
Thiên Bình không nhìn Cự Giải như một bệnh nhân yếu ớt mà coi anh là bờ vai an toàn để dựa vào mỗi khi sợ hãi. Trong bóng tối của nhà ma, cô khẽ nép sát vào người anh, cảm nhận hơi ấm và nhịp tim bình thường. Cự Giải, dù ngượng đỏ mặt, cũng để cô dựa vào, nhận ra rằng bản thân không phải là "người bệnh" trong mắt cô, mà là người mà Thiên Bình tin tưởng và cần.
Thiên Bình cười tít mắt chạy tung tăng trước mặt, tay nắm que kem lắc lư vui vẻ. Ngón tay Cự Giải tự động siết chặt tay cô, chẳng cần cô nhắc nhở, như phản xạ tự nhiên trước niềm vui giản dị ấy. Anh lặng nhìn cô, môi khẽ mỉm cười, cảm giác vừa lạ vừa ấm áp tràn ngập trong lòng.
Thiên Bình đưa que kem cho Cự Giải, cẩn thận lau vết kem dính trên môi anh. Cử chỉ dịu dàng ấy khiến tim Cự Giải nhói lên một cách lạ thường, bối rối đến nỗi chẳng biết nên nói gì, chỉ dám nhìn cô lén lút với ánh mắt đầy rung động.Mỗi cử chỉ của cô, mỗi nụ cười, đều khiến anh rung động. Không còn khoảng cách giữa lạ và quen, không còn nghi ngại hay dè dặt—chỉ còn hai con người đang sống trọn từng khoảnh khắc bên nhau, như thể họ vốn dĩ thuộc về nhau từ lâu.
Vòng đu quay chầm chậm đưa họ lên cao, cabin êm ái nhấc họ lên giữa không trung. Ánh đèn thành phố lấp lánh phía dưới như một tấm thảm huyền ảo. Trong khoảnh khắc ấy, cả thế giới dường như thu bé lại chỉ còn hai người, yên bình.
Thiên Bình áp sát vào kính, hà hơi vẽ một trái tim mờ ảo. Cự Giải ngồi bên cạnh, lặng lẽ nhìn cô dưới ánh đèn vàng nhạt, lòng chợt ấm áp lạ thường. Thiên Bình vẫy tay ra hiệu về phía xa, mắt cô sáng lên khi nhìn toàn cảnh thành phố lung linh ánh đèn dưới chân. Cự Giải ngồi cạnh, lặng lẽ theo dõi, tim anh nhói lên một cảm giác lạ lùng—như lần đầu tiên thấy thế giới thật gần gũi và trọn vẹn đến vậy rằng thì ra anh cũng nhỏ bé leo lét như những ánh đèn dưới kia.
Thiên Bình nghiêng đầu nhìn Cự Giải, khuôn mặt anh đẹp đến mức khiến cô không rời mắt—góc hàm sắc nét, sống mũi cao thẳng, mái tóc đen hơi xùa lên trán. Nhưng điều làm cô chú ý nhất là ánh mắt anh: trong sáng, ngây thơ như một đứa trẻ, khiến vẻ đẹp trai ấy trở nên mềm mại, ấm áp đến lạ thường.
Thiên Bình lặng nhìn Cự Giải, trong lòng thầm tự hỏi tại sao anh lại khác với hình ảnh mà cô từng quen—khuôn mặt vẫn đẹp trai, sắc nét như trước, nhưng ánh mắt và cách anh cười, cách anh nhìn đời lại hoàn toàn khác. Cô không hề biết rằng người đàn ông trước mắt mình chính là Cự Giải, còn người cô yêu là Ma Kết họ là song sinh của nhau. Sự khác biệt ấy khiến cô vừa ngạc nhiên, vừa bồi hồi, như thể đang gặp một con người hoàn toàn mới nhưng lại quen thuộc đến lạ.
Thiên Bình tiến sát Cự Giải, ánh mắt bối rối nhưng tò mò, ngồi cạnh nhích sát khiến anh lùi dần vào góc cabin. Cô nhíu mày, khẽ hít lấy mùi hương trên cơ thể anh—mùi thơm nhẹ nhàng như nắng mai. Cự Giải không kìm được, hai tay siết chặt tay vịn đến mức run rẩy,cảm nhận từng nhịp tim cô gần gũi hơn, lòng vừa bối rối vừa dạt dào cảm xúc không nói được nên lời.Cô nhận thấy mùi hương, cảm giác, và ánh mắt—mọi thứ đều lạ lẫm, khiến cô tò mò. Cô nhìn anh, miệng khẽ mím lại, tim rộn ràng, nhưng vẫn chưa nhận ra rằng trước mắt mình chính là Cự Giải, chứ không phải Ma Kết.
Thiên Bình nhíu mày, nhìn Cự Giải chăm chú:
— Anh sợ gì vậy? Mặt thì đỏ, tay thì run rẩy...
Cự Giải quay mặt đi, không dám nhìn cô, chỉ im lặng. Bàn tay anh vẫn siết chặt tay vịn, run lên từng nhịp, như thể cả cơ thể đang phản ứng với sự gần gũi của Thiên Bình. Ánh mắt anh lẩn tránh, nhưng trong sâu thẳm, tim anh lại đập loạn nhịp trước cô gái nhỏ bé đang tiến gần.
Thiên Bình mỉm cười gian, giả vờ ôm ngực như đau tim. Cự Giải vội quay mặt lại, lo lắng hiện rõ trên đôi mắt. Chớp lấy cơ hội, Thiên Bình chồm lên, vòng tay ôm lấy cổ anh và khẽ chạm đôi môi mềm mịn ấy.
Cự Giải bất ngờ, đỏ bừng mặt, tim đập loạn nhịp. Anh định phản ứng, nhưng bàn tay cô siết chặt như níu anh lại, khiến mọi suy nghĩ còn sót lại đều tan biến trong khoảnh khắc ấy.
Cự Giải lúng túng, đôi mắt mở to, tim đập dồn dập. Nhưng rồi, như một phản xạ không kiểm soát, anh đáp lại nụ hôn ấy.
Bàn tay anh hơi run, nhưng dần dần siết lấy eo cô, như muốn giữ Thiên Bình gần bên. Khoảnh khắc ấy, cả hai như quên hết mọi thứ xung quanh, chỉ còn lại hơi ấm và nhịp tim rộn ràng của nhau.
Khi rời môi , Thiên Bình vẫn ôm cổ Cự Giải, đôi mắt lấp lánh nụ cười tinh nghịch và hạnh phúc. Còn Cự Giải ngồi đó, mặt đỏ bừng, không hiểu sao mình lại đáp lại nụ hôn ấy, tim loạn nhịp và cả cơ thể như vẫn đang bị ảnh hưởng bởi hơi ấm của cô. Tay anh vẫn giữ trên eo , đôi mắt lúng túng nhìn Thiên Bình, vừa bối rối vừa cảm thấy một cảm giác kỳ lạ mà trước đây chưa từng có.Thiên Bình thì thầm vào tai Cự Giải, giọng dịu dàng mà chắc nịch:
— Cự Giải... em yêu anh.
Cự Giải đôi mắt nhìn cô tròn xoe, chưa kịp nói gì, chỉ cảm nhận được từng lời của cô như vang lên trong lòng, mắt nhìn Thiên Bình, tim như bị lôi cuốn không cưỡng lại được. Anh biết cô đang gọi tên anh, nhưng trong sâu thẳm, anh vẫn cảm giác lạ lùng—dường như lời "em yêu anh" không hoàn toàn dành cho anh, mà là một hình bóng khác.
Dù vậy, bản năng khiến anh muốn ôm lấy lời thổ lộ ấy, muốn tin rằng nó dành cho chính mình, và anh không hề muốn từ chối cảm giác ấm áp đang lan tỏa trong lồng ngực kia.
..................................
Cự Giải rời khỏi nhà nhiều hơn khiến Song Ngư thoáng chút khó hiểu. Cô đứng ở cửa nhìn bóng em trai khuất dần, tự nhủ: "Thôi, để em ấy đi dạo cho thoải mái. Cũng tốt hơn là cứ nhốt mình trong nhà."
Song Ngư không hề hay biết, cô chỉ thấy anh rời đi rồi trở về, đôi khi mỉm cười với những điều cô không thể hiểu. Trong khi đó, Cự Giải thầm cười với những cảm xúc của bản thân. Lâu lắm rồi anh mới được bước ra ngoài, được cảm nhận sự bình thường mà tuổi thơ của anh từng bỏ lỡ, và giờ đây, bên cạnh người con gái nhỏ bé ấy, mọi thứ như vừa đúng lúc, vừa vừa vặn đến kì lạ.
Song Ngư khẽ gõ cửa phòng Cự Giải. Trong phòng, anh đang chăm chú đọc lại tin nhắn của Thiên Bình, ánh mắt rạng rỡ hạnh phúc. Nghe tiếng gõ, anh hơi giật mình, vội cất điện thoại vào túi và ngồi thẳng lưng.
- "Chị... vào đi."
Song Ngư bước vào, nhìn anh chăm chú. Thấy vẻ mặt dạo này tươi tắn, hồng hào hơn hẳn trước, cô thở phào nhẹ nhõm trong lòng, cảm giác yên tâm lan tỏa trong người.
Song Ngư bước tới bàn, đặt trước mặt Cự Giải một đĩa trái cây tươi.
-"Dạo này thấy em vui hẳn lên. Có chuyện gì kể cho chị nghe được không?"
Cự Giải lắc đầu, hơi đỏ mặt:
- "Không có gì đâu chị..."
Song Ngư nhíu mày, nheo mắt nhìn anh:
- "Đừng giấu chị. Chị tinh lắm mà, biết ngay ấy."
Cự Giải ngập ngừng, lúng túng:
- "Thật sự... không có gì mà..."
Ngay lúc đó, điện thoại anh rung lên. Anh giật mình, nhìn màn hình tin nhắn mới.
Song Ngư đặt tay lên bàn, nghiêng người nhìn anh:
- "Nghi lắm nha, có gì mà giấu chị?"
Cự Giải đưa tay ra hiệu, giọng hơi gấp:
-"Chị... ra ngoài đi mà."
Song Ngư mỉm cười, giọng dịu dàng:
- "Thôi được rồi. Chị nhìn ra được mà. Thấy em vui như vậy, chị cũng vui lắm."
Nói xong, cô quay người bước ra khỏi phòng, để lại Cự Giải ngồi một mình bên bàn, ánh mắt hạnh phúc khi nhìn tin nhắn của Thiên Bình.
"Ngủ ngon...Cự Giải."
Anh nhíu mày, tim bỗng nhói lên một cảm giác lạ. Một câu ngắn gọn, nhưng đủ khiến anh mỉm cười, xao xuyến ấm áp. Trong căn phòng yên tĩnh, anh nằm đó, nhìn trần nhà, lòng đầy suy nghĩ về cô gái nhỏ bé – người đã kéo anh ra khỏi những trang sách, ra ngoài tận hưởng những khoảnh khắc bình thường như mọi người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip