Chương 16
Sư Tử và Song Tử tay trong tay, đi dạo trên con đường rợp bóng cây xanh. Gió nhẹ thổi, lá xào xạc như nhịp tim họ đang cùng hòa nhịp. Sư Tử khẽ cười nhìn Song Tử:
— Hôm nay em thấy vui lắm, mình đi đâu cũng được, miễn là có anh bên cạnh.
Song Tử nắm chặt tay cô hơn một chút, ánh mắt dịu dàng:
— Anh cũng vậy, chỉ cần có em, mọi chuyện đều ổn.
Khi đi đến một góc vắng yên tĩnh, Song Tử dừng lại, nhìn thẳng vào mắt Sư Tử. Anh nhẹ nhàng nâng tay cô lên, khẽ hôn lên mu bàn tay nhỏ bé ấy. Sư Tử đỏ mặt, tim đập nhanh, nhưng vẫn mỉm cười hạnh phúc.
Sư Tử vừa đi vừa thở dài, ánh mắt hơi lo lắng:
— Em vẫn thấy lo cho Thiên Bình, mặc dù cô ấy nói đã hẹn hò với Cự Giải...
Song Tử nghe vậy, đôi mắt mở to kinh ngạc:
— Sao cơ? Hẹn hò với Cự Giải á? Là Ma K... à không, ý anh là Cự Giải nào?
Sư Tử nhíu mày, giọng nghiêm nghị:
— Nhà anh có mấy Cự Giải mà hỏi?
Song Tử dơ ngón tay lên, rồi lại dơ thêm ngón thứ hai, mặt bối rối tột độ. Trước đây, Ma Kết từng giả làm Cự Giải học ở trường, giờ anh ấy đang ở nước ngoài, còn bây giờ Sư Tử lại nhắc đến Thiên Bình đang hẹn hò với Cự Giải . Song Tử hoàn toàn rối loạn trong suy nghĩ:
"Là Cự Giải thật hay lại là Ma Kết giả?!"
Anh lặng im, mắt đảo đi đảo lại, cố gắng nhớ những gì đã xảy ra. Sư Tử nhìn anh, hơi mỉm cười nhưng vẫn thừa nhận sự bối rối của anh, rồi khẽ nắm tay Song Tử:
— Thôi, đừng suy nghĩ nhiều nữa. Chuyện của Thiên Bình... rồi sẽ ổn thôi. Quan trọng là chúng ta, ở đây, cùng nhau.
Dù tay vẫn nắm chặt tay Sư Tử, Song Tử cảm giác tim mình ấm áp nhưng đầy bất an. Anh lặng lẽ nhìn xuống, lưỡng lự không dám nói gì. Trong lòng, một câu hỏi cứ lởn vởn:"Không biết mình có làm sai ở đâu không...?"
......................................
Trở về nhà, Song Tử bước qua hành lang vắng lặng, ánh đèn hắt xuống mặt sàn tạo những khoảng sáng tối xen kẽ. Khi đi ngang qua phòng Cự Giải, anh thấy cửa đóng im lìm, không một tiếng động.
Anh dừng lại, nhớ lại lời Sư Tử :
— Hẹn hò với Cự Giải?
Tim anh chợt thắt lại. "Không phải đâu... Thiên Bình đâu quen Cự Giải thật. Người cô ấy biết... chính là Ma Kết mà!"
Song Tử nhíu mày, trong lòng dấy lên hàng tá câu hỏi. Liệu Thiên Bình có nhầm lẫn vì Ma Kết trước đây giả làm Cự Giải? Anh đứng lặng trước cửa phòng, vừa lo lắng vừa bối rối, cảm giác vừa muốn gõ cửa hỏi thăm, vừa sợ làm rối mọi chuyện.
Song Tử đứng một lúc trước cửa phòng Cự Giải, lòng vẫn còn hơi bối rối. Anh nhớ lại lời Sư Tử, nhớ lại những nghi vấn trong đầu, nhưng rồi thở dài, tự nhủ:
— Thôi kệ đi, chắc không phải đâu...
Với quyết định ấy, anh quay người, bước đi dọc hành lang. Những bước chân chầm chậm vang lên trên sàn nhà, lặng lẽ nhưng vững vàng.
..................................
Ở một thành phố xa lạ, ánh đèn neon rực rỡ chiếu xuống đường phố nhộn nhịp, Ma Kết ngồi một mình trong góc tối của quán bar. Ly rượu trong tay anh lặng lẽ rung lên theo nhịp nhạc sôi động, nhưng ánh mắt anh vẫn trầm lặng, nhìn ra ngoài cửa sổ như đang tìm kiếm một điều gì đó.
Dù xung quanh là tiếng cười nói, ánh sáng chớp nháy và dòng người tấp nập, trong lòng Ma Kết chưa một giây nào ngừng nghĩ đến Thiên Bình. Hình ảnh cô, nụ cười, ánh mắt đó, cứ lởn vởn trong tâm trí anh. Ly rượu đặt xuống bàn, Ma Kết đứng lên, bước ra ngoài phố đêm. Gió lạnh thổi qua mặt, nhưng chẳng thể làm nguôi đi cảm giác trống trải trong lòng.
Ngày qua ngày, anh cố gắng tiếp xúc, nói chuyện với vài người con gái, tham gia những buổi hẹn hò nho nhỏ. Nhưng kỳ lạ thay, mỗi lần có ai đó chạm vào anh một cách thân mật, dù chỉ là vuốt tay hay đặt tay lên vai, Ma Kết lại cảm thấy khó chịu đến lạ thường.Dù cố gắng quên, trái tim anh vẫn bị cô chiếm giữ. Mọi nỗ lực để lấp đầy khoảng trống bằng những cô gái khác đều vô ích, vì trong lòng anh, chỉ có Thiên Bình là không thể thay thế.
Ma Kết đứng một mình dưới ánh đèn đường, nhìn dòng người qua lại mà lòng trống rỗng. Anh tự cười khẽ trong miệng.Trước đây, anh là người không thiếu gì... Ăn chơi thoải mái, gái theo không ít, bồ thay như thay áo. Nhưng bây giờ... sao lại cảm thấy bất lực như thế này? Sao anh không thể gần một cô gái nào khác, dù chỉ là trò chuyện bình thường?Anh nhắm mắt, thở dài. Cảm giác lạ lùng này khiến anh tự hỏi: Có phải chỉ có Thiên Bình mới khiến trái tim anh cứng nhắc, khó chịu khi người khác chạm vào mình? Có phải tất cả những cô gái khác, dù đẹp, dù nỗ lực thế nào, cũng chẳng thể khiến anh rung động được nữa?
Một nỗi buồn âm ỉ tràn qua, nhưng kèm theo đó là một chút trách móc bản thân:
-"Anh... thật đáng ghét. Cố quên em , nhưng tim vẫn cứ hướng về em. Anh muốn quên, nhưng không thể. Em đã chiếm trọn trái tim này, có lẽ... anh vẫn chưa sẵn sàng quên em."
...........................................
Buổi chiều tĩnh lặng, ánh nắng vàng nhạt rọi qua tán cây, chiếu lên chiếc ghế đá nơi Thiên Bình và Cự Giải ngồi. Cự Giải cầm quyển sách, mắt chăm chú đọc từng dòng, thỉnh thoảng nhíu mày khi gặp những câu khó hiểu.
Bên cạnh, Thiên Bình thả lỏng cơ thể, đeo tai nghe, nhắm mắt, nghe nhạc. Cô lặng lẽ quan sát dòng người đang đi lại trong công viên, nụ cười nhẹ hiện lên khi thấy vài đứa trẻ chơi đùa, vài cặp đôi đi dạo tay trong tay. Âm nhạc và ánh nắng dường như tạo thành một lớp màng yên bình, cách ly cô khỏi mọi ồn ào.
Cự Giải chợt ngẩng đầu, liếc sang Thiên Bình, nhíu mày:
— Em đang nghĩ gì thế?
Thiên Bình cười khẽ, tháo một bên tai nghe:
— Không nghĩ gì cả... chỉ thấy vui thôi, thấy mọi người sống bình thường, còn mình thì... cũng thế.
Cự Giải mỉm cười, cúi xuống nhìn sách, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại lướt sang cô, cảm giác muốn ở bên cô, như muốn giữ khoảnh khắc yên bình này mãi.
Cự Giải ho nhẹ, một chút máu nôn ra, nhưng anh nhanh chóng giấu khăn đi, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.
Thiên Bình, hơi lo lắng, quay sang nhìn anh:
— Anh... sao vậy?
Cự Giải mỉm cười dịu dàng, giấu đi sự lo lắng trong lòng:
— Không sao cả... chỉ là hơi lạnh thôi.
Thiên Bình nghiêng đầu, ánh mắt chăm chú, nhận ra đôi môi anh hơi đỏ, có dấu vết của máu. Cự Giải khẽ tránh né ánh mắt cô, giọng trấn an:
— Không sao đâu... anh lỡ cắn trúng môi thôi mà.
Thiên Bình không để anh thoát, cô quay mặt Cự Giải trực diện, ánh mắt vừa lo lắng vừa hơi giận:
— Sao anh không cẩn thận gì hết vậy! Không giống anh chút nào....
Thiên Bình đưa tay, chạm nhẹ lên môi anh, cảm giác ấm áp len qua tay cô.Cự Giải cố gắng hít sâu, trấn tĩnh, nhưng không thể ngăn được cảm giác ấm áp lan tỏa từ bàn tay cô chạm lên môi mình.
Thiên Bình khẽ cúi xuống, lấy tay lau nhẹ vết máu trên môi Cự Giải. Cử chỉ dịu dàng, chăm sóc ấy khiến tim anh đập nhanh hơn, lòng bối rối không nói nên lời.
Rồi cô đặt lên đó một nụ hôn nhẹ nhàng, ấm áp, như để trấn an anh đồng thời gửi gắm cả sự quan tâm.
— Lần sau... phải cẩn thận nhé .
Thiên Bình thì thầm, ánh mắt dịu dàng nhưng nghiêm túc.
Cự Giải khẽ rùng mình, trái tim như nhảy lộn một nhịp, ánh mắt nhìn cô không chớp. Anh cảm nhận được sự ấm áp, dịu dàng và tình cảm sâu kín mà cô dành cho mình.
Cự Giải nhìn Thiên Bình, cảm giác trống rỗng len lỏi trong lòng. Anh biết sức khỏe của mình ngày càng tệ, từng cơn mệt mỏi, chóng mặt, và những dấu hiệu yếu ớt không thể giấu được lâu nữa.
Trong khoảnh khắc yên lặng ấy, anh cũng nhận ra sự thật mà trước giờ anh cố tình lảng tránh: tình cảm của Thiên Bình dành cho anh có lẽ không hoàn toàn như anh tưởng. Anh đủ thông minh để nhận ra, cô ấy nhầm lẫn, vì thực ra người cô ấy có tình cảm là Ma Kết – người thay thế anh ở trường.Nhưng trái tim anh... lại không nghe lý trí. Anh tự hỏi chính mình:"Sao mình lại tham lam như vậy? Biết rõ cô ấy không yêu mình, biết rõ trái tim cô ấy hướng về Ma Kết... thế mà vẫn muốn... vẫn muốn ở bên em một chút nữa, dù chỉ là một khoảnh khắc thôi?"
Cự Giải khẽ nhắm mắt, cảm giác hỗn độn dâng lên: đau lòng, bất lực, nhưng cũng ngọt ngào một cách lạ thường. Anh biết mình nên buông tay, nhưng chính cái tham lam nhỏ bé đó khiến anh không thể rời xa cô ngay lúc này."Chỉ một chút thôi... một chút nữa thôi... được không?" – anh lẩm bẩm trong lòng, biết rằng mong muốn ấy không thực sự công bằng, nhưng vẫn không thể kiềm chế.
Khoảnh khắc ấy, yên bình bên Thiên Bình, càng làm Cự Giải nhận ra một điều: trái tim anh dẫu lý trí bảo nên buông, nhưng vẫn bị níu giữ bởi những cảm xúc thật, giản dị, và đầy sức nặng.
Cự Giải nhìn Thiên Bình, ánh mắt dịu dàng nhưng ẩn chứa một chút bối rối:
— Thiên Bình nè... anh muốn đến một nơi, em có muốn đi cùng không?
Thiên Bình ngẩng đầu, hơi ngạc nhiên, ánh mắt lấp lánh tò mò:
— Anh muốn đi đâu vậy?
Cự Giải chỉ tay về phía xa, nơi ngọn núi cao sừng sững dưới ánh hoàng hôn:
— Ngọn núi kia...
Thiên Bình nhìn theo tay anh, cười khẽ, gật đầu:
— Được thôi, em đi cùng anh.
..............................................
Ma Kết đạp mạnh cửa phòng Cự Giải, bước vào với ánh mắt dữ dội. Nhưng Cự Giải vẫn bình tĩnh, như thể đã đoán trước chuyện sẽ xảy ra.
— Thấy hết rồi? — Cự Giải hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực.
Ma Kết túm cổ áo anh, trấn tĩnh nhưng vẫn nóng giận:
— Rốt cuộc cậu muốn làm gì?!
Từ cửa, Song Ngư thấy vậy vội lao tới, giọng lo lắng:
— Anh em có gì từ từ nói... vừa về đã nhào vào nhau như vậy, huống chi hai đứa là song sinh!
Song Tử cũng lao ra, kéo mạnh Ma Kết ra :
— Anh làm gì vậy?!
Cự Giải nhẹ nhàng kéo lại cổ áo, giọng nghiêm nghị:
— Chuyện này giữa em và Ma Kết... mọi người ra ngoài được không?
— Nhưng...
Song Ngư còn định nói gì thì Cự Giải ngắt lời:
— Chị yên tâm đi, Ma Kết không phải người giải quyết chuyện bằng cú đấm đâu.
Song Tử thấy vậy đưa Song Ngư ra ngoài, vừa đi vừa nhắc nhở Ma Kết:
— Anh bình tĩnh đi.
Phòng trở nên yên lặng chỉ còn hai anh em song sinh đối mặt nhau. Không khí căng thẳng, nhưng cũng chất chứa bao nhiêu điều chưa nói, bao nhiêu cảm xúc bối rối và những câu hỏi chưa có lời đáp.
Ma Kết bước tới gần Cự Giải, ánh mắt nóng bỏng, giọng nghiêm khắc:
— Chuyện với Thiên Bình là sao?
Cự Giải vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, giọng nhẹ nhàng nhưng chắc chắn:
— Như anh thấy rồi... Thiên Bình chỉ đang nhầm lẫn giữa hai chúng ta thôi.
Ma Kết nhíu mày, bước tới gần hơn, giọng trầm thấp nhưng đầy bức xúc:
— Vậy sao cậu còn để cô ấy tiếp tục hiểu lầm?
Cự Giải mỉm cười, ánh mắt lấp lánh sự tự tin:
— Tôi sẽ trả cô ấy lại cho anh.
Ma Kết lùi lại một bước, cánh tay giơ lên như muốn ngăn cản, giọng anh run nhẹ:
— Thiên Bình không phải là món đồ...
Câu nói vang lên trong phòng, nặng trĩu cảm xúc. Không chỉ là giận dữ, mà còn là lo lắng, quan tâm và cả sự chiếm hữu mà Ma Kết không thể che giấu. Cự Giải nhìn anh, ánh mắt vừa thách thức vừa thấu hiểu, như muốn nói rằng: anh không cần lo, anh sẽ không phải mất cô ấy.
Từ trong ánh mắt Cự Giải, Ma Kết nhìn thấy một nỗi buồn khó nói, sâu lắng đến mức khiến tim anh nhói lên. Dù hai người là anh em, nhưng Ma Kết biết rõ: Cự Giải từ nhỏ đã từng bị thương nặng ở đầu, sức khỏe yếu, lại vừa trải qua một ca phẫu thuật không lâu trước đây. Nhìn em trai song sinh mình đứng trước mặt, Ma Kết nhận ra sức khỏe của Cự Giải giờ đã xuống rất nhiều.
Đôi tay anh siết chặt, từng chữ nhấn mạnh đầy uy lực:
— Đừng làm tổn thương cô ấy... anh không tha đâu cho cậu đâu.
Cự Giải nhìn Ma Kết, hiểu rằng lời nói ấy không phải do ghen tuông hay áp lực, mà là sự nhường nhịn, là cách Ma Kết bảo vệ Thiên Bình, và đồng thời trao cô ấy cho anh.
Trong lòng Cự Giải, một nỗi buồn âm ỉ trào dâng, nhưng anh biết: bản thân mình không còn nhiều thời gian để ở bên Thiên Bình.Nhưng anh sẽ không tham lam... không bao giờ giành thứ tình cảm vốn không thuộc về mình. Dù trái tim này vẫn muốn gần cô ấy, vẫn muốn giữ cô ấy bên mình thêm chút nữa... nhưng anh hiểu, tình cảm của Thiên Bình thuộc về Ma Kết.Còn anh đến thời gian tồn tại còn không đủ huống chi là để mang lại cho cô ấy hạnh phúc.
Bỗng nhiên, thế giới trước mắt Cự Giải như dần tối sầm lại. Ánh sáng nhạt dần, mọi âm thanh quanh anh trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại cảm giác trống rỗng lan tỏa khắp cơ thể.
Trước mắt anh, thứ cuối cùng mà Cự Giải nhìn thấy là một khuôn mặt... hoảng hốt, gương mặt ấy giống y hệt anh. Một cảm giác kỳ lạ, vừa quen thuộc vừa đáng sợ khiến tim anh như ngừng đập.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cơ thể Cự Giải gục xuống, không còn sức chống cự. Ma Kết, đang đứng gần đó, hét lên đầy hoảng hốt:
— Cự Giải! Em... có nghe thấy anh nói không?!
Anh lao tới, tay run rẩy nâng cơ thể em mình, ánh mắt đầy lo lắng và sợ hãi. Trái tim Ma Kết đập nhanh, từng nhịp vang lên trong tai, khi nhìn thấy người em trai song sinh – người mà anh luôn quan tâm – gục ngã trước mặt mình.
— Cự Giải! Nào, tỉnh lại đi! — Ma Kết hét lên, cố trấn an bản thân và đồng thời cầu mong phép màu nào đó có thể giữ anh em mình an toàn.
Bên ngoài phòng, Song Ngư và Song Tử vừa đi chưa xa thì nghe thấy tiếng động mạnh và giọng Ma Kết hốt hoảng. Cả hai dừng lại, ánh mắt hoảng sợ nhìn nhau:
— Chuyện gì vậy...? — Song Ngư thì thầm, bước nhanh lại gần cửa.
Song Tử không chần chừ, lao tới, đẩy cửa ra, và cả hai lập tức thấy cảnh tượng khiến tim họ thắt lại: Cự Giải gục trên sàn, Ma Kết quỳ bên cạnh, tay siết chặt cơ thể anh, mắt đầy lo lắng và sợ hãi.
— Cự Giải! Em... em sao rồi?! — Song Ngư hét lên, chạy tới chạm tay vào vai anh, lo lắng tràn ngập.
Song Tử cũng lao vào, nhìn Ma Kết, vừa trách vừa lo:
— Anh làm gì vậy?! Sao lại để chuyện này xảy ra?!
Ma Kết quay sang, giọng run rẩy nhưng vẫn kiên quyết:
— Gọi cấp cứu đi!!!
Không khí trong phòng căng như dây đàn, vừa hoảng loạn vừa đầy lo lắng, khi mọi người nhận ra sức khỏe yếu ớt của Cự Giải giờ trở thành mối nguy thực sự.
.....................................
Vì tình trạng sức khỏe của Cự Giải quá nghiêm trọng, ngay sau khi được đưa lên xe cấp cứu, thông tin lập tức được gửi tới đội ngũ bác sĩ nước ngoài – những người đã theo dõi bệnh tình của anh từ nhỏ.
Chưa đầy vài tiếng đồng hồ, một chiếc máy bay chở toàn bộ ê-kíp chuyên môn cao từ nước ngoài đáp xuống sân bay gần nhất. Trang thiết bị y tế hiện đại, đội ngũ bác sĩ nhanh chóng được đưa đến bệnh viện, sẵn sàng để tiếp nhận và điều trị cho Cự Giải.
Ma Kết đứng cạnh giường bệnh, ánh mắt căng thẳng nhưng đầy tin tưởng khi nhìn thấy những bác sĩ quen thuộc, những người đã đồng hành cùng em trai anh từ những ngày đầu.
— Họ sẽ cứu được em... — Song Ngư tự nhủ, nắm chặt tay Cự Giải, ánh mắt tràn đầy quyết tâm.
Song Ngư và Song Tử đứng hai bên, theo dõi từng bước di chuyển của các bác sĩ, tim nặng trĩu lo lắng, nhưng cũng phần nào yên tâm khi biết rằng Cự Giải đang được chăm sóc bởi những người hiểu rõ cơ thể và bệnh lý của anh nhất.
Không gian phòng bệnh vừa gấp gáp vừa tràn đầy hy vọng, khi tất cả mọi người cùng hướng về một mục tiêu duy nhất: giữ cho Cự Giải an toàn và khỏe mạnh trở lại.
Bên ngoài phòng cấp cứu, không khí căng thẳng đến mức khiến ai cũng nín thở. Ma Kết đứng gần cửa kính, tay siết chặt thành nắm đấn, ánh mắt không rời giường bệnh của Cự Giải.
Song Ngư không kìm nổi nữa, những giọt nước mắt lăn dài trên má, cô ôm chặt Song Tử để trấn tĩnh bản thân nhưng giọng nói vẫn run run:
— C-Cự Giải...
Song Tử đặt tay lên vai cô, nhẹ nhàng an ủi:
— Bình tĩnh đi, họ đang làm hết sức rồi...
Nhưng Song Ngư vẫn khóc nức nở, trái tim cô như vỡ ra khi nghĩ tới sức khỏe yếu ớt của Cự Giải và những nguy cơ có thể xảy ra. Ma Kết nhìn thấy, tim anh cũng đau nhói, nhưng anh nén cảm xúc để giữ bình tĩnh, biết rằng nếu anh hoảng loạn thì càng khiến tình hình căng thẳng hơn.
Bác sĩ bước ra ngoài phòng cấp cứu, khuôn mặt nghiêm trọng:
— Tiên lượng hiện tại xấu, cần truyền máu ngay lập tức để ổn định tình trạng.
Ngay lập tức, cả ba người – Ma Kết, Song Ngư và Song Tử – đồng loạt giơ tay:
— Tôi cho!
— Tôi cho!
— Tôi cho!
Nhưng Ma Kết, với ánh mắt nghiêm nghị và giọng điềm tĩnh hơn, bước tới trước cả hai:
— Để em...em với Cự Giải là song sinh, em sẽ cho máu.
Song Ngư và Song Tử nhìn nhau, lòng lo lắng đồng thời nhìn nhau. Họ biết rằng Ma Kết là người phù hợp nhất về mặt sinh học, và việc anh đứng ra là lựa chọn an toàn nhất để cứu Cự Giải.
Phòng cấp cứu nhộn nhịp, các bác sĩ đi lại không ngừng, tay cầm các thiết bị y tế, liên tục theo dõi nhịp tim và huyết áp của Cự Giải. Các màn hình nhấp nháy, máy móc kêu bip bip đều đặn, báo hiệu từng nhịp sống của anh.
Ma Kết nằm bên cạnh, dòng máu từ cơ thể anh truyền sang Cự Giải qua kim truyền. Người cứng rắn thường ngày giờ run run, ánh mắt căng thẳng, và nước mắt lăn dài khi nhìn em trai đang được quấn đầy thiết bị y tế.
— Cố lên... em phải tỉnh lại... anh không để chuyện gì xảy ra với em đâu... — Ma Kết thì thầm, tay siết chặt lòng đầy lo lắng.
Các bác sĩ vừa truyền máu vừa thực hiện những biện pháp cấp cứu: bơm thuốc, theo dõi nhịp tim, điều chỉnh thiết bị y tế... nhịp độ nhanh và gấp gáp, nhưng chuyên nghiệp đến mức tối đa.
Bên ngoài phòng, Song Ngư khóc đến gục trên vai Song Tử không ai còn đủ bình tĩnh để nói với nhau lời nào.
Trong khoảnh khắc gấp gáp ấy, từng giọt máu từ Ma Kết trao cho Cự Giải như gửi cả trái tim, sự bảo vệ và tình yêu thương, hòa cùng nỗ lực không ngừng của đội ngũ bác sĩ, tạo nên một hy vọng mong manh nhưng mạnh mẽ để cứu lấy mạng sống của Cự Giải.
Phòng cấp cứu trở nên yên tĩnh hơn khi các bác sĩ hoàn tất quá trình cấp cứu. Nhịp tim của Cự Giải ổn định, các chỉ số dần trở lại mức an toàn.
Bác sĩ Trương bước ra ngoài, khuôn mặt nghiêm trọng:
— Ca cấp cứu thành công... nhưng sức khỏe của bệnh nhân rất yếu. Lần sau, chưa chắc chúng ta có thể may mắn như lần này. Mọi người cần chuẩn bị tâm lý.
Nghe vậy, Song Ngư đứng gần giường bệnh, mắt nhìn Cự Giải bất động, tim như ngừng lại. Chưa kịp thốt lên lời nào, cơ thể cô mềm nhũn, quay đầu, rồi ngã quỵ.
Song Tử vội vàng đỡ cô, nhẹ nhàng đặt Song Ngư xuống ghế, tay nắm chặt vai cô để trấn tĩnh.
Nhưng Song Ngư vẫn run rẩy, nước mắt trào ra, trái tim đầy lo lắng và sợ hãi. Ánh mắt cô không rời khỏi Cự Giải, như muốn bảo vệ anh bằng cả trái tim mình.
Ma Kết đứng bên giường, nhìn em trai nằm yên, lòng đầy nỗi xót xa . Anh thở dài, biết rằng lần này may mắn đã cứu được Cự Giải, nhưng sức khỏe yếu ớt của anh vẫn là nỗi lo không thể gạt bỏ.
Cảnh tượng yên lặng nhưng tràn đầy cảm xúc, khi tất cả mọi người đều thấm thía giá trị quý giá của sự sống, tình cảm anh em và sự quan tâm lặng lẽ mà họ dành cho Cự Giải.
Ngay khi tin tức ca cấp cứu ổn định, ba của Cự Giải và Ma Kết cũng tới bệnh viện. Ông bước vào phòng cấp cứu, ánh mắt nhìn thẳng vào giường bệnh, nơi Cự Giải nằm bất động, tim như thắt lại. Dù đau lòng đến nhường nào, ông vốn là người cứng rắn, chỉ biết nuốt nước mắt vào trong, không để ai nhìn thấy sự yếu đuối của mình.
Ông tiến tới gần Song Ngư, thấy cô vẫn run rẩy và lo lắng, chưa kịp bình tĩnh. Nhẹ nhàng, ông đặt tay lên vai con gái, giọng trầm nhưng ấm:
— Con gái, bình tĩnh... mọi chuyện đã qua rồi. Cự Giải của chúng ta sẽ ổn thôi.
Song Ngư nức nở, dựa vào vai ba, cảm giác được trấn an phần nào. Ánh mắt cô vẫn dõi về Cự Giải, nhưng giờ đây, ít ra cô có chút vững vàng hơn nhờ bàn tay và lời nói của ba.
Ma Kết đứng bên giường, nhìn ba mình rồi quay sang em trai, như nhìn bản thân mình đang ở đó. Không gian phòng bệnh im lặng, chỉ còn tiếng nhịp thở của Cự Giải, cùng sự quan tâm lặng lẽ của những người thân yêu xung quanh.
..........................
Nhịp thở của Cự Giải dần ổn định, mắt anh mở hé, ánh sáng từ phòng cấp cứu chiếu lên khuôn mặt yếu ớt nhưng bình yên của anh. Lúc nhìn quanh, anh nhận ra tất cả mọi người đều đang đứng đó: Ma Kết quỳ bên giường, Song Ngư lau nước mắt, Song Tử đứng gần, và cả ba của họ cùng xuất hiện, ánh mắt tràn đầy lo lắng nhưng cũng nhẹ nhõm khi thấy anh tỉnh lại.
Cảm giác ấy – được nhìn thấy gia đình, được cảm nhận sự quan tâm yêu thương đầy đủ – đã lâu lắm rồi Cự Giải mới có. Dù sức khỏe yếu, dù trải qua một cơn nguy kịch, nhưng khoảnh khắc này khiến anh thấy may mắn đến lạ thường.
Anh mỉm cười yếu ớt, giọng run run nhưng tràn đầy xúc động:
— Mọi người...
Ma Kết nắm chặt tay em trai, giọng đầy trấn an:
— đã qua rồi... giờ chỉ cần nghỉ ngơi thôi.
Song Ngư lặng lẽ bước tới, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe nhưng nụ cười dịu dàng:
— May mà em tỉnh lại... chị lo lắm.
Cự Giải nhìn từng gương mặt, từng bàn tay, từng ánh mắt của những người thân yêu, lòng tràn đầy biết ơn. Dù cơ thể còn yếu, nhưng anh nhận ra: được sống, được ở bên gia đình, được cảm nhận tình cảm chân thành của mọi người... cũng là một phép màu, một may mắn lớn lao mà anh chưa từng trân trọng hết.
Thoáng thấy Song Tử đứng phía sau, Cự Giải chớp mắt một cái, ánh mắt như muốn nhắn nhủ điều gì. Anh muốn nói chuyện riêng với em trai mình, những điều quan trọng nhưng không muốn mọi người nghe thấy.
Nhìn ánh mắt ấy, Ma Kết, Song Ngư và ba của họ đều hiểu ý. Họ nhẹ nhàng lùi lại, trao cho Cự Giải và Song Tử không gian riêng, ra ngoài đứng đợi.
Cự Giải nhìn thẳng vào mắt Song Tử, giọng yếu nhưng chân thành:
— ... anh xin lỗi về chuyện của 13 năm trước.
Song Tử giật mình, ký ức xưa ùa về. Anh nhớ lại cái ngày ấy. Thời điểm đó, Song Tử còn quá nhỏ, mất mẹ, lòng đầy oán giận, anh cho rằng mẹ mất là lỗi của Cự Giải.
Nhưng giờ đây, đứng trước anh trai, Song Tử hiểu ra tất cả. Anh biết đó không phải lỗi của Cự Giải, và cũng hiểu vì sao anh em từng có khoảng cách sâu đậm.
Cự Giải nhìn Song Tử, đôi mắt tràn đầy nỗi ân hận và lo lắng:
— Anh biết thời gian qua, em đã phải chịu đựng nhiều... Anh thật sự xin lỗi....
Song Tử cảm nhận được sự chân thành, lòng anh mềm nhũn đi. Cả hai im lặng một lúc, chỉ còn không khí tràn đầy cảm xúc: vừa đau xót vì ký ức cũ, vừa nhẹ nhõm vì cuối cùng đã hiểu nhau.
Cự Giải nắm lấy tay Song Tử, giọng run run nhưng kiên định:
— Dù quá khứ thế nào, anh muốn từ giờ... chúng ta là anh em thật sự, hiểu nhau và bảo vệ nhau.
Song Tử gật đầu, nước mắt lăn dài, nhưng lần này là những giọt nước mắt của sự thấu hiểu, tha thứ và kết nối lại tình anh em sau bao nhiêu năm xa cách.
Song Tử rơi nước mắt, lắc đầu, giọng nghẹn ngào:
— Không phải lỗi của anh... Em đã hiểu ra nhưng lại, nhưng lại không can đảm dám nói ra.
Cự Giải nhìn em trai, ánh mắt tràn đầy sự thấu hiểu và thương cảm. Anh nắm chặt tay Song Tử hơn, giọng run run nhưng kiên định:
— Thế nên từ giờ, đừng giấu gì anh nữa... Anh muốn em biết rằng anh luôn ở đây, và sẽ không bao giờ để em phải chịu đựng một mình.
Song Tử nhắm mắt, để những giọt nước mắt trào ra, cảm giác bao lâu nay bị dồn nén giờ như được giải thoát chứa đựng tất cả sự tha thứ, thấu hiểu và tình cảm chân thành. Những năm tháng giận hờn, oan trái giờ như tan biến, nhường chỗ cho sự kết nối mới, vững chắc hơn bao giờ hết.
Bên ngoài phòng cấp cứu, Ma Kết, Song Ngư và ba của họ đứng lặng nhìn qua cửa kính. Họ thấy hai anh em – Cự Giải và Song Tử – nắm chặt tay nhau, nước mắt trào ra, ánh mắt đầy thấu hiểu và cảm xúc.
Ba của họ khẽ thở dài, tay đặt lên vai Song Ngư, ánh mắt vừa xúc động vừa nhẹ nhõm:
— Xem ra, khúc mắc bao lâu nay đã được gỡ...
Song Ngư mỉm cười, mắt vẫn còn đỏ hoe:
— Phải... cuối cùng cũng hiểu nhau, không còn oán trách gì nữa.
Ma Kết đứng gần đó, ánh mắt rưng rưng nhưng kiên định, nắm chặt tay mình.Không gian bên ngoài cửa kính im lặng nhưng tràn đầy sự ấm áp. Từng người đều cảm nhận được khoảnh khắc kết nối, tha thứ và yêu thương đang lan tỏa, như một dấu chấm trọn vẹn cho khúc mắc đã tồn tại suốt nhiều năm.
Nhìn hình ảnh đó chẳng ai nói với nhau tiếng nào nhưng đều nhận ra kí ức của Cự Giải đã chợt quay về ở phút cuối.
...................................
Thiên Bình vừa bước vào nhà, mắt cô liếc thấy đôi giày nam để trước cửa. Một cảm giác tò mò và hơi bồn chồn trào lên trong lòng. Cô tiến lại gần, khẽ nhướn mày, rồi nhìn vào trong nhà.
Trước mắt cô là một người đàn ông đang đứng bếp, cẩn thận chuẩn bị bữa tối. Tim cô bỗng nghẹn lại, nước mắt trào ra, nhận ra anh chính là Thiên Yết.
Ký ức xưa như ùa về trong cô: những ngày tháng bên anh, những nụ cười, những lời dặn dò, và cả sự im lặng khi anh đi nước ngoài để tránh cô bấy lâu nay.
Thiên Bình đứng đó, vừa xúc động vừa bối rối, đôi tay run nhẹ khi nhìn anh. Bao nhiêu cảm xúc bị kìm nén bấy lâu nay – nhớ nhung, hụt hẫng, và cả niềm hạnh phúc mong manh – giờ trào lên cùng một lúc.
Thiên Yết nghe tiếng cô, quay người lại, ánh mắt anh cũng đầy xúc động. Một khoảnh khắc yên lặng trôi qua, như mọi thứ xung quanh biến mất, chỉ còn hai người nhìn nhau, ký ức và cảm xúc cũ hòa cùng hiện tại.
Thiên Bình không kìm được nữa, chạy tới và ôm chầm lấy Thiên Yết. Cảm giác bấy lâu nay bị kìm nén – nỗi nhớ nhung, uất ức vì anh đi nước ngoài tránh – giờ như tan biến hoàn toàn trong khoảnh khắc này.
Thiên Yết hơi ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó, anh vòng tay ôm lấy cô thật chặt, cảm nhận sự căng thẳng, nỗi nhớ và tình cảm dồn nén của cô bấy lâu nay.
Nước mắt cô lăn dài, trộn lẫn với nụ cười yếu ớt, nhưng đầy hạnh phúc. Thiên Bình tựa vào vai anh, thở phào nhẹ nhõm, như tìm lại được một phần bình yên đã mất.
Thiên Yết nhẹ nhàng nâng tay, lau những giọt nước mắt còn vương trên má Thiên Bình, giọng anh vừa trêu vừa dịu dàng:
— Sao lại khóc như mèo vậy...
Thiên Bình bật cười, mặc dù nước mắt vẫn còn trên má, giọng run run nhưng hạnh phúc:
— Anh... anh về rồi...
Thiên Yết mỉm cười, ôm cô chặt hơn một chút, cảm nhận được cả nỗi nhớ, cả niềm vui và sự nhẹ nhõm lan tỏa trong khoảnh khắc này.
Trước khi rời đi, Thiên Yết luôn đứng ở ranh giới mong manh giữa anh em và tình cảm khác. Dù Thiên Bình lúc đó có nói ra tình cảm yêu anh, anh không đủ dũng cảm để vượt qua ranh giới ấy, sợ làm tổn thương cô, sợ phá vỡ mối quan hệ vốn là thân thiết như anh em. Chính vì vậy, anh chọn cách rời đi, sang nước ngoài mấy tháng, vừa tránh gặp cô, vừa để hai người bình tâm lại.
Giờ đây, khi Thiên Bình đã rõ rằng tình cảm sâu sắc của cô dành cho Ma Kết, Thiên Yết không còn nặng lòng chuyện tình cảm với cô nữa. Giữa họ giờ chỉ còn là mối quan hệ anh em thân thiết, một sự gắn bó ấm áp, quan tâm nhưng không vượt qua ranh giới.
Khoảnh khắc gặp lại, Thiên Bình bật cười trong nước mắt: cô yêu Cự Giải(thật ra Ma Kêt), còn Thiên Yết, đứng đó chỉ là người anh dịu dàng, tin cậy – người luôn quan tâm cô, nhưng với một tình cảm an toàn, không khó chịu như trước.Giọng Thiên Bình ấm áp, nhẹ nhàng:
— Anh... mãi là anh trai của em.
Thiên Yết mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhưng tràn đầy cảm xúc anh nghĩ có lẽ như vậy sẽ tốt nhất cho cả hai.
Khoảnh khắc ấy, giữa căn bếp ấm áp, hai người đứng ôm nhau, nước mắt hòa lẫn nụ cười. Không còn bối rối, không còn giằng xé, chỉ còn sự an yên và tình cảm gắn bó chân thành giữa cả hai.
Hôm đó, Thiên Bình gọi Sư Tử tới nhà cùng ăn cơm. Cô thấy Thiên Yết cũng xuất hiện – điều khiến cô bất ngờ.
Thiên Yết ngồi xuống, không khí ban đầu hơi lúng túng, nhưng nhanh chóng trở nên ấm áp khi mọi người bắt đầu trò chuyện.
Sư Tử ngồi đối diện Thiên Bình và Thiên Yết, mắt không rời Thiên Bình, trong lòng lo lắng: cô sợ Thiên Bình còn tình cảm với Thiên Yết, sợ chuyện tình cảm rối ren sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống vốn đang yên bình bao lâu.
Nhưng khi Thiên Bình nghiêng sát lại, khẽ thì thầm vào tai Sư Tử:
— Tớ yêu Cự Giải mà.
Sư Tử nghe xong, thở phào nhẹ nhõm, nụ cười dịu dàng nở trên môi. Cô biết rằng Thiên Bình đã rõ ràng với tình cảm của mình, và giờ đây có thể an tâm tập trung vào hạnh phúc riêng.
Bữa cơm tiếp tục trong không khí ấm áp, mọi người trò chuyện, cười đùa, và Thiên Bình yên lòng khi thấy Thiên Yết vẫn là người anh dịu dàng, quan tâm cô theo cách như trước đây. Thật tốt vì mọi thứ có thể về đúng nguyên trạng của nó như chưa hề có gì xảy ra , Thiên Bình thì thầm trong lòng "Cảm ơn vì lúc đó em đã không bắt kịp anh"
..................................
Cự Giải đứng bên ngoài quán café nhỏ, ánh nắng chiều hắt lên mặt đường vương vãi những tia vàng mờ nhạt. Anh đội chiếc mũ lưỡi trai kéo thấp xuống, hạ gọng giấu nửa khuôn mặt, để không ai nhận ra. Bên trong, Bảo Bình đang cười nói vui vẻ với Bạch Dương, ánh mắt sáng rực rỡ, nụ cười của cô khiến cả quán như bừng lên.
Tim Cự Giải bỗng thắt lại. Hình ảnh ngày xưa ùa về: hai năm yêu nhau say đắm với Bảo Bình, những ngày hạnh phúc tưởng chừng không bao giờ phai nhạt... Nhưng rồi phẫu thuật, bệnh tật, những tháng ngày đau đớn và mất trí nhớ đã chia cắt họ. Giờ đây, khi ký ức quay trở lại, anh nhìn thấy cô đang hạnh phúc bên người khác.
Một nụ cười nhẹ thoáng qua trên môi Cự Giải. Không phải buồn, cũng không phải ghen tỵ. Anh thật sự mừng cho cô, mừng khi Bảo Bình cuối cùng đã tìm thấy niềm vui và bình yên .Anh nợ cô quá nhiều. Anh có lỗi vì đã để cô chịu thiệt thòi, vì đã không trọn vẹn bên cô .Nhưng thấy cô hạnh phúc, anh cảm thấy một nỗi nhẹ nhõm sâu thẳm. Anh mỉm cười khẽ trong lòng, tự nhủ: "Cô ấy hạnh phúc... vậy là anh mãn nguyện rồi."
Nhưng ký ức mới – những tháng ngày khi mất trí nhớ – lại trỗi dậy, nhắc nhở anh về Thiên Bình. Lúc đó, anh vô tình thương cô, khiến trái tim anh rung động theo cách mà trước đây chưa từng trải qua. Giờ đây, khi mọi thứ trở lại, Cự Giải hiểu rõ hơn bao giờ hết: những giây phút cuối cùng còn lại trên đời này, anh muốn ở bên Thiên Bình, muốn trọn vẹn dành cho cô từng khoảnh khắc.
Anh cúi đầu, nhấc mũ che mặt thêm một chút, hít sâu một hơi dài, ánh mắt lặng nhìn qua tấm kính. Tim vừa nhẹ nhõm, vừa day dứt. Một phần của anh đã trọn vẹn với Bảo Bình, nhưng phần còn lại muốn níu giữ giây phút cuối cùng với Thiên Bình – người đã khiến trái tim anh rung động trong những ngày yếu đuối nhất.
Cự Giải thở dài, bước lui khỏi quán café, bóng anh in dài trên vỉa hè. Những bước chân lặng lẽ, Mỗi bước chân mang theo cảm giác thanh thản: anh đã trọn vẹn với quá khứ, trọn vẹn trong hiện tại, và sẵn sàng đón nhận tương lai của bản thân.
..................
Bảo Bình nhấp một ngụm cà phê, mắt liếc sang Bạch Dương đang vụng về cố gắng gập nắp cốc vừa mua, tay vẫn cầm quyển sổ . Anh chàng đeo kính, vẻ hậu đậu mọt sách ấy khiến cô không nhịn được cười.
Nhưng rồi, từ phía ngoài cửa kính, cô chợt cảm giác có một bước chân quen quen. Tim bỗng run nhẹ, một cảm giác vừa lạ vừa quen len lỏi trong lồng ngực. Cô nhíu mày, mắt lướt nhìn ra ngoài nhưng chẳng thấy rõ gì, chỉ là bóng người đội mũ thấp.
Bảo Bình thở dài, gạt đi cảm giác khó hiểu, rồi vuốt nhẹ lọn tóc của Bạch Dương, ánh mắt dịu dàng nhắc nhở anh:
— Này, chậm thôi, cẩn thận kẻo đổ hết cà phê ra sổ đó.
— Không sao đâu... anh sẽ để ý mà.
Anh đỏ mặt, vụng về gật đầu, nhưng trong lòng lại tràn đầy quyết tâm: mặc dù không thích đi nơi đông người, nhưng vì cô mà anh đến đây. Nếu cô đi bất cứ nơi đâu, anh nguyện sẽ đi theo, dù bản thân không thoải mái, chỉ để được gần cô.
Bảo Bình mỉm cười, cảm nhận tình cảm chân thành hiện rõ trong từng cử chỉ của anh. Cô biết, hiện tại cô hạnh phúc bên Bạch Dương, còn Cự Giải sẽ mãi là hình bóng cũ mà cô cất trong tim,như một phần quan trọng của quá khứ.
Một nhịp rung lặng lẽ len qua tim cô khi nhìn anh chàng vụng về nhưng luôn để ý đến mình. Ánh mắt cô dịu dàng, mỉm cười: dù quá khứ vẫn tồn tại, cô chọn trọn vẹn bên người đang hiện diện trước mắt, người đã khiến cô cảm thấy bình yên và được yêu thương.
..................................
Cự Giải và Thiên Bình đang ngồi trên xe, hướng đến ngọn núi cao nhất của thành phố. Không gian bên ngoài dần thay đổi, phố xá nhộn nhịp dần lùi lại, nhường chỗ cho những con đường uốn lượn quanh sườn núi, cây cối xanh mát và không khí trong lành.
Thiên Bình ngồi bên cạnh, ánh mắt dõi ra ngoài cửa sổ, nhưng thỉnh thoảng lại quay sang nhìn Cự Giải. Cô cười nhẹ, tay đặt lên tay anh một cách tự nhiên.
Cự Giải cầm tay cô, nhẹ nhàng siết, nở nụ cười yếu ớt nhưng đầy ấm áp:
— Không khí ở đây thật dễ chịu
Thiên Bình gật đầu, lòng cảm thấy ấm áp. Khoảnh khắc hai người cùng nhau đi trên con đường dẫn lên núi, không lời nào cần nói nhiều, chỉ còn cảm giác an toàn, sự quan tâm và tình cảm chân thành tràn đầy trong không gian tĩnh lặng nhưng đầy ý nghĩa.
Dần dần, ngọn núi hiện ra trước mắt, cao sừng sững nhưng cũng tràn ngập vẻ đẹp hùng vĩ của thiên nhiên, như đang chào đón họ đến nơi để trải qua những giây phút bình yên hiếm hoi bên nhau.
Thiên Bình cứ hồn nhiên, vui tươi, tay kéo Cự Giải đi theo, mắt cô sáng rực niềm vui khi nhìn ngắm khung cảnh hai bên đường. Cô nói cười rôm rả, kể đủ chuyện trên đời mà cô vừa nghĩ ra, hoàn toàn không biết Cự Giải đang lo lắng điều gì.
Anh bước đi bên cô, đôi tay nắm chặt tay Thiên Bình, nở nụ cười dịu dàng nhìn cô, mặc dù trong lòng anh vẫn cảm thấy cơ thể hơi yếu sau những ngày điều trị. Anh biết sức khỏe của mình chưa hoàn toàn bình thường, nhưng khi ở bên Thiên Bình, nhìn thấy cô hồn nhiên vui tươi, anh cảm thấy thoải mái, như mọi lo lắng đều tan biến..
— Anh xem kìa, cảnh đẹp quá! — Thiên Bình reo lên, mắt long lanh.
— Ừ, em nói đúng... nơi này thật sự tuyệt vời. — Cự Giải đáp, nắm tay cô thật chặt, vừa đi vừa tận hưởng niềm vui giản dị mà hiếm có này.
Không gian trong lành, gió nhẹ, tiếng chim hót và nụ cười hồn nhiên của Thiên Bình khiến mọi mệt mỏi, lo âu của anh tan biến, để lại cảm giác ấm áp, bình yên mà lâu rồi anh chưa từng trải qua.
Hai người đứng trong cabin, từ từ nâng lên, tầm nhìn mở rộng ra toàn thành phố và khu rừng xanh phía xa. Thiên Bình dán mặt vào kính, háo hức quan sát khung cảnh tuyệt đẹp: những ngọn đồi nhấp nhô, dòng sông lấp lánh dưới ánh nắng, và bầu trời cao rộng như ôm trọn cả thành phố.
Cả hai cùng ngắm cảnh, không khí trong lành, ánh sáng dịu dàng. Cự Giải biết rằng khoảnh khắc này, chỉ có họ cùng nhau, sẽ trở thành ký ức đáng nhớ.
Trong cabin cáp treo, Thiên Bình lấy điện thoại ra, đôi mắt vẫn long lanh hạnh phúc. Cô khẽ hôn nhẹ lên má Cự Giải, nụ hôn ngọt ngào nhưng tinh nghịch, khiến anh hơi đỏ mặt.
— Chụp một tấm kỷ niệm đi nào! Thiên Bình cười tít mắt, đưa điện thoại lên.
nhấn nút chụp. Khoảnh khắc đó, ánh sáng ban mai xuyên qua kính cabin, chiếu lên hai người, tạo nên một bức hình vừa ngọt ngào vừa ấm áp.
Cả hai cùng nhìn vào điện thoại, Thiên Bình cười tít mắt còn Cự Giải thì mỉm cười dịu dàng.
Cabin cáp treo từ từ tiến lên cao, gió thổi mạnh hơn, mang theo hương hoa rừng và không khí trong lành. Khi đến gần đỉnh núi, toàn cảnh thành phố phía dưới hiện ra trước mắt: những con đường nhỏ uốn lượn, dòng sông lấp lánh dưới ánh nắng, và những ngọn đồi xanh rì nối tiếp nhau vô tận.Họ đi dọc theo con đường lát đá lên đỉnh núi, gió thổi tung mái tóc Thiên Bình, cô cười rộn rã, kéo Cự Giải đi theo. Anh nhìn cô, trong lòng tràn đầy ấm áp và yên bình, cảm giác thoải mái hiếm có khi ở bên người con gái mình yêu thương.
Từ đỉnh núi, mọi thứ dưới mắt họ trở nên nhỏ bé, nhưng tình cảm và khoảnh khắc bên nhau lại trở nên thật to lớn. Hai người đứng đó, tay trong tay, tận hưởng không gian bao la.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip