Chương 17

Cự Giải đứng trên đỉnh núi, mắt nhìn xa xăm về phía thành phố phía dưới, ánh mắt vừa trầm lắng vừa nhẹ nhàng:
— Anh thích nơi này...
Thiên Bình mỉm cười, hồn nhiên:
— Vậy thì khi nào anh thích, em sẽ đi cùng anh.
Cự Giải quay sang, nở nụ cười nhẹ nhưng ẩn chứa một điều gì sâu kín:
— Em có thể giúp anh một chuyện không?
— Chuyện gì vậy? — Thiên Bình nghiêng đầu hỏi, ánh mắt tò mò và quan tâm.
— Nếu... nếu như một ngày nào đó, em quay lại nơi này, nhớ... đưa anh theo. — Giọng Cự Giải trầm, như nhắc nhở một điều quan trọng.
Thiên Bình gật đầu, nụ cười vẫn rạng rỡ nhưng không biết hết ẩn ý:
— Tất nhiên rồi...
Nhưng cô đâu hiểu hết lời anh nói. Trong lòng Cự Giải, ý nghĩa thật sự của lời nói ấy lại khác. Anh đâu chỉ muốn cô đi cùng lúc này, mà còn là mong một ngày, nếu anh không còn nữa, Thiên Bình sẽ mang anh đến nơi này, để anh tự do, như thể có thể bay khắp thế gian, không còn gánh nặng lo lắng hay hạn chế nào mãi mãi..
Giây phút ấy, giữa không gian bao la của núi rừng, nụ cười hồn nhiên của Thiên Bình và ánh mắt trầm lắng của Cự Giải hòa lẫn, tạo nên một khoảnh khắc vừa ấm áp vừa đầy nỗi lòng chưa nói ra
Cự Giải đứng nhìn Thiên Bình, ánh mắt cô lơ đãng dõi về phía chân trời, như đang chìm trong những suy nghĩ riêng. Anh mỉm cười nhẹ, trong lòng tràn đầy một cảm giác ấm áp khó tả.
Có lẽ cô là người cuối cùng mà anh muốn khắc ghi mãi mãi trong tim. Người mà định mệnh đã mang đến, để sưởi ấm trái tim đang dần yếu đi của anh, nơi mà nỗi cô đơn và mệt mỏi bấy lâu nay chưa từng ngừng lại.Thiên Bình vẫn mải mê ngắm cảnh, không hay biết ánh mắt Cự Giải tràn đầy yêu thương và trân trọng cô đến nhường nào. Trong khoảnh khắc yên lặng ấy, giữa gió núi và ánh sáng hoàng hôn, anh cảm nhận được sự bình yên, hiếm hoi nhưng quý giá, như muốn giữ mãi khoảnh khắc này bên cô. Dù sức khỏe đang yếu, dù thời gian của anh có hạn, trái tim Cự Giải vẫn tràn đầy quyết tâm: sẽ khắc ghi Thiên Bình trong ký ức và tận hưởng từng phút giây bên cô, để tình cảm này luôn là nguồn ấm áp bất tận cuối cùng trong cuộc đời anh.
Cự Giải đối diện với Thiên Bình, ánh mắt tràn đầy cảm xúc. Anh nghiêng người, như định hôn môi cô trong khoảnh khắc ngập tràn tình cảm ấy. Nhưng rồi trong lòng anh chợt dừng lại, suy nghĩ một lát, và thay vào đó, anh khẽ cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán cô.
Nụ hôn này không chỉ là tình cảm, mà còn là sự trân trọng, nâng niu ,bảo vệ và yêu thương sâu sắc.
Thiên Bình ôm lấy Cự Giải, cảm nhận được hơi ấm và nhịp tim cô. Anh cũng ôm cô thật chặt, khẽ hôn lên mái tóc cô, nhưng trong lòng lại tràn ngập nỗi buồn khó tả. Một giọt nước mắt lăn xuống, anh thầm nhủ:"Tạm biệt em, Thiên Bình...cảm ơn vì đã đến bên anh"
...........................................
Khi trở về, Thiên Bình và Cự Giải ngồi xuống ghế đá quen thuộc trong công viên. Không gian xung quanh tĩnh lặng, chỉ còn tiếng lá xào xạc và vài cánh chim bay lượn.
Cự Giải nhìn đồng hồ, ánh mắt thoáng chốc trầm lắng. Trong lòng anh, từng phút giây bên Thiên Bình trở nên quý giá hơn bao giờ hết. Anh cảm nhận được thời gian trôi qua nhanh, nhưng đồng thời cũng hiểu đã đến lúc.
Cự Giải nghiêng người, ánh mắt trầm lắng, giọng trầm nhưng dịu dàng:
— Anh... có chuyện muốn nói với em.
Thiên Bình nhíu mày, hơi ngạc nhiên:
— Chuyện gì vậy?
Cự Giải ngập ngừng, hít một hơi sâu, rồi cầm điện thoại mở ra một bức hình: người trong ảnh trông giống anh y hệt.
— Thật ra... anh không phải là người em yêu.
Thiên Bình sửng sốt, đôi mắt mở to:
— Là sao?
Cự Giải nhìn thẳng cô, giọng trầm ấm nhưng chắc nịch:
— Người em yêu là Ma Kết... anh trai của anh.
Thiên Bình nhíu mày, hơi lúng túng, như không biết nên phản ứng thế nào:
— Anh... đùa gì vậy?
— Anh không đùa đâu. — Cự Giải đáp, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định — Em không thấy lạ sao khi anh không biết gì về chuyện trước kia của chúng ta? Anh đâu phải người đó...
Thiên Bình chợt chậm rãi xâu chuỗi mọi chuyện: lần đầu gặp Cự Giải, anh còn chẳng biết cô là ai; mùi hương, ánh mắt, sự bối rối... tất cả đều khác với cảm giác cô từng có với Ma Kết. Cô bàng hoàng nhận ra, những nhầm lẫn, những cảm xúc dồn nén bấy lâu nay, giờ mới sáng tỏ trong tâm trí.
Thiên Bình sững sờ, trái tim cô như ngừng đập một nhịp. Cự Giải nhìn cô, giọng dịu dàng nhưng trầm trọng:
— Anh... còn muốn kể cho em hết mọi chuyện. Lúc trước, Ma Kết đã giả làm anh đi học thay anh, cũng là người cứu em khi em bị bắt....
Thiên Bình nghe vậy, từng mảnh ký ức ùa về: Hình ảnh anh bị những cú đòn nhắm vào người, vẫn gượng đứng dậy bảo vệ cô, nét mặt kiên cường nhưng đôi mắt thoáng lo lắng, làm cô tim nhói. Cô còn nhớ mùi rượu của Ma Kết khi say sỉn, cách anh búng trán cô tinh nghịch, nụ cười quậy phá của anh... tất cả những đặc trưng của Ma Kết — hoàn toàn khác với Cự Giải nghiêm túc, trầm lặng trước mặt cô bây giờ.
Thiên Bình nhìn anh, tim bối rối rộn ràng. Cô nhận ra những cảm giác quen thuộc với Ma Kết bấy lâu nay đã dồn lại, và giờ được đặt cạnh sự dịu dàng, bình yên của Cự Giải, khiến cô sốc.
Cô cắn môi, cố chấp nhắm mắt để không nhận ra sự thật trước mắt. Nhưng trong tim cô, cảm giác vừa xót xa vừa ấm áp, ký ức về Ma Kết lúc ấy vẫn hiện rõ, khiến cô nhận ra tình cảm thật sự mà mình dành cho anh bấy lâu nay.
Cự Giải nhìn cô, dịu dàng:
— Em nhận ra rồi chứ.
Thiên Bình khẽ lắc đầu, nước mắt rưng rưng, những ký ức ùa về khiến cô bối rối Cự Giải đã ở bên cô, nhưng trong lòng cô, người mà cô yêu thật sự vẫn là Ma Kết.
Cự Giải lướt ánh mắt xuống đồng hồ, giọng thầm thì trong lòng:
— Anh ấy đang ở sân bay... giờ em ra còn kịp.
Thiên Bình nghe vậy lập tức đứng bật dậy
Cự Giải quay mặt đi, cố che giấu cảm xúc đang dâng trào trong lòng. Nhưng ngay khoảnh khắc cô chuẩn bị rời đi, Thiên Bình bất ngờ quay lại, ôm lấy anh.
-"Cảm ơn anh"
Cự Giải hơi ngạc nhiên, tim nhói lên, nhưng chỉ đáp lại bằng một cái ôm dịu dàng, như muốn truyền trọn sự ấm áp và bình yên trong khoảnh khắc vội vã ấy.
Thiên Bình rời đi, dáng cô khuất dần theo con đường xa. Cự Giải đứng lặng, ánh mắt hướng về phía hồ trước mặt, nơi mặt nước lấp lánh phản chiếu bầu trời và hàng cây xanh rì.
Anh khẽ bước tới lan can, nơi mà lần đầu tiên anh gặp Thiên Bình. Ký ức ấy ùa về trong tâm trí: ánh mắt ngây thơ ,hồn nhiên... và đã hôn anh, vì nhầm tưởng anh là Ma Kết.
Cự Giải nhớ lại cảm giác lúc ấy: anh bối rối, toàn thân run lên, trái tim đập loạn nhịp, không biết phải phản ứng ra sao. Anh không hề quen với sự gần gũi đó, nhưng bên trong lại dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả.Thiên Bình, lúc ấy, vô tư và hồn nhiên, không biết rằng khoảnh khắc đó đã để lại ấn tượng sâu sắc với anh, thậm chí khiến anh nhớ mãi- tất cả như vừa mới xảy ra hôm qua.
Anh nhớ cảm giác khi bàn tay cô khẽ chạm vào tay anh, sự ấm áp và hồn nhiên lan tỏa trong từng nhịp tim. Anh nhớ những khoảnh khắc cô cười, ánh mắt long lanh nhìn anh, làm anh cảm thấy cả thế giới bừng sáng. Ngay cả những nụ hôn ngọt ngào nhưng ngắn ngủi, dù chỉ thoáng qua, cũng khiến trái tim anh rung động, trở thành ký ức quý giá mà anh sẽ giữ mãi.
Cự Giải đặt tay lên lan can, cảm nhận hơi lạnh kim loại, lòng trầm lặng nhưng đầy xúc động. Anh nhắm mắt, hít một hơi sâu để không khí lấp đầy phổi mình.
Gió từ hồ thổi nhẹ, rung rinh mặt nước, như muốn xoa dịu trái tim anh . Trong phút giây yên lặng ấy, Cự Giải cảm nhận trọn vẹn cả ký ức, cả tình cảm và cả nỗi tiếc nuối, nhưng cũng là sự trân trọng sâu sắc dành cho Thiên Bình.
........................................
Thiên Bình hít một hơi thật sâu, tim đập rộn ràng, rồi vội vã chạy trên hành lang sân bay. Mắt cô liên tục quét khắp, tìm hình bóng Ma Kết trong đám đông hành khách đang tất bật.
— Anh ấy ở đâu...? — cô thầm thì, giọng vừa hồi hộp vừa lo lắng.
Cô nắm chặt tay, bước chân nhanh hơn, cố vượt qua dòng người đông đúc. Mỗi lần nhìn quanh, cô đều hy vọng sẽ thấy anh đang đứng đó, chờ cô, với nụ cười quen thuộc.
Trong lòng Thiên Bình, ký ức về Ma Kết ùa về: những khoảnh khắc bên anh , từ lúc gặp anh đến khi nhận ra yêu anh... tất cả khiến cô càng vội vàng chạy về phía anh.
Mọi âm thanh xung quanh dường như lùi lại, chỉ còn tiếng tim cô đập rộn ràng và hình bóng Ma Kết trong tâm trí. Cô biết, nếu không chạy kịp... cô sẽ để lỡ người mà cô yêu thương nhất.
Cuối cùng, Thiên Bình cũng nhìn thấy Ma Kết đứng ở sảnh sân bay, dáng người quen thuộc mà cô nhớ nhung bấy lâu. Tim cô như vỡ òa, cô hét to:
— Ma Kết!!!
Nghe tiếng gọi, anh quay lại, ánh mắt lập tức nhận ra cô. Chỉ trong khoảnh khắc, cô lao tới, vòng tay ôm chầm lấy anh.
Ma Kết hơi ngạc nhiên nhưng ngay lập tức đáp lại, ôm cô thật chặt, nụ cười vừa dịu dàng vừa đầy cảm xúc. Không gian xung quanh như tan biến, chỉ còn hai người, vòng tay chở đầy yêu thương và nỗi nhớ đã chất chứa bấy lâu.
Thiên Bình đôi mắt đã đỏ hoe giọng run run, vẫn ôm chặt Ma Kết:
— Bắt được anh rồi!
Ma Kết nhìn cô, ánh mắt dịu dàng và nụ cười nở trên môi:
— Nhận ra anh rồi hả?
Thiên Bình gật đầu, ánh mắt long lanh, chất chứa đầy yêu thương:
— Anh là... con cá ươn của em!
Ma Kết khẽ cười, ôm cô thật chặt, áp trọn cô vào ngực, giọng trầm ấm, đầy quyết tâm:
— Mãi là của em...
Ma Kết đã cúi xuống, hôn cô. Nụ hôn nồng nhiệt giữa dòng người tấp nập, nhưng trong khoảnh khắc ấy, cả thế giới như ngưng lại. Đó không chỉ là nụ hôn sau bao lâu xa cách, mà là lời hứa, là nỗi niềm yêu thương chất chứa không thể nói bằng lời.
Bàn tay Thiên Bình run lên khi bấu nhẹ vào áo anh, nước mắt trực trào . Ma Kết siết chặt lấy cô, nụ hôn kéo dài thêm một giây, như muốn khắc sâu hình bóng cô vào tim.
Thiên Bình ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh nước mắt, giọng run run nhưng đầy quyết tâm:
— Em sẽ không nhầm anh với ai nữa đâu...
Mùi hương quen thuộc từ Ma Kết khiến cô khẽ rùng mình, nước mắt trào ra. Đây mới đúng là mùi hương đã cùng cô trải qua bao sóng gió, bao khoảnh khắc nhớ nhung và chờ đợi bấy lâu.
Ma Kết khẽ nâng tay lau nhẹ nước mắt cô, giọng trầm ấm và chắc chắn:
— Anh cũng sẽ không để mất em đâu...
Cả hai đứng giữa sân bay, vòng tay siết chặt, nụ cười và ánh mắt tràn ngập tình cảm, như muốn giữ trọn khoảnh khắc này bên nhau, không còn lo lắng, không còn nhầm lẫn, chỉ còn yêu thương và sự gắn kết bền chặt.
Thiên Bình dựa sát vào ngực Ma Kết, cảm nhận nhịp tim anh đều đều, ấm áp.Cô thật sự sợ rất sợ mất anh thêm lần nữa nếu như không đến kịp. Cô ngẩng đầu nhìn theo chiếc máy bay vừa cất cánh, lòng dâng lên bao cảm xúc lẫn lộn. Lần trước, cô đã không kịp đuổi theo Thiên Yết, nhưng lần này, cô đã bắt kịp Ma Kết.
Cuộc đời đôi khi thật lạ kỳ. Người phải đi sẽ đi, còn người ở lại, dù trải qua bao sóng gió, vẫn sẽ ở lại ,không phải lúc nào vội vàng cũng có kết quả, mà đúng người đúng thời điểm mới là điều quan trọng.Có những thứ bạn tưởng chừng đánh mất, hóa ra chỉ đang chờ bạn đủ kiên nhẫn, đủ dũng cảm để nhận ra. yêu thương không phải lúc nào cũng cần lao theo, mà là biết kiên nhẫn chờ đúng người, đúng khoảnh khắc. Và đó cũng là bài học lớn nhất: người xứng đáng sẽ ở lại, còn những thứ không thuộc về mình, đừng níu giữ. Cuộc sống đôi khi nghiệt ngã, nhưng cũng công bằng, chỉ cần bạn đủ trân trọng và can đảm.
Và như thế, giữa gió sân bay, giữa ánh sáng hoàng hôn phản chiếu trên mặt kính, họ đứng đó, tay trong tay, hiểu rằng hạnh phúc đôi khi đơn giản chỉ là được ở bên nhau, trọn vẹn và chân thật.
.............................
Một tháng sau...
Thiên Bình đứng trên ngọn núi cao nhất thành phố, gió thổi bay tóc cô, mắt đã nhoè từ bao giờ đang hướng về khoảng trời rộng lớn. Trên tay cô là hũ tro của Cự Giải, được giữ cẩn thận, như cầm trong lòng cả một phần ký ức và tình cảm.
Ma Kết đứng bên cạnh, siết tay cô như để truyền sự bình yên và vững chãi:
— em ấy muốn em mang tro đến đây... đúng không?
Thiên Bình gật đầu, giọng lạc đi nhưng dịu dàng:
— anh ấy muốn bay khắp thế gian, không còn gánh nặng lo lắng hay hạn chế nào mãi mãi..
Cô mở hũ tro, hít một hơi thật sâu, rồi thả tro bay theo gió. Những hạt tro nhỏ nhẹ nhàng tan vào bầu trời rộng lớn, như muốn hòa cùng tự do mà Cự Giải từng khao khát.
— Cảm ơn anh, Cự Giải... em sẽ luôn nhớ anh. — Thiên Bình thì thầm
Thiên Bình nhìn hũ tro tan dần trong gió, nước mắt rơi lã chã. Cô chợt nhận ra một điều khiến tim nhói lên: lúc Cự Giải nhờ cô đưa anh đến đây, anh đã biết trước rồi... biết rằng đây sẽ là nơi cuối cùng anh được tự do, nơi anh muốn hòa vào bầu trời rộng lớn , cô thật ngốc vì chẳng nhận ra những đau đớn trong ánh mắt lúc đó của anh , chắc là anh cô đơn lắm phải không ?
Thiên Bình đứng trên ngọn núi, gió thổi qua tóc, mắt vẫn lấp lánh nước mắt. Cô khẽ nhìn hũ tro tan dần trong gió, giọng thì thầm, như nói với chính tâm hồn Cự Giải:
— Kiếp sau, anh phải thật hạnh phúc nhé...
Tro bay lên cao, hòa cùng bầu trời rộng lớn, nhẹ nhàng nhưng mang theo tất cả những kỷ niệm, tình cảm và lời nhắn nhủ sâu sắc. Cô biết, dù anh đã rời đi, trái tim anh vẫn để lại dấu ấn không thể phai mờ trong cuộc đời cô.
Ma Kết đứng bên, nhìn cô dịu dàng, nắm tay cô thật chặt, như muốn truyền cho cô sự vững chãi và an yên.
Người đi sẽ đi, để lại ký ức và bài học; người ở lại sẽ mang theo sự trân trọng và yêu thương, để tiếp tục hành trình cuộc đời. Trong mỗi lần chia ly đều có sự dịu dàng ẩn giấu, trong mỗi mất mát đều chứa đựng cơ hội để yêu thương sâu hơn.
Tro tan vào gió, nhưng ký ức và tình cảm không bao giờ mất đi. Chỉ cần biết cảm nhận, biết trân trọng, chúng ta sẽ luôn tìm thấy bình yên giữa bão giông của cuộc đời. Và đôi khi, hạnh phúc thật sự chính là nhận ra rằng người ở lại sẽ luôn bên cạnh ta, cùng chia sẻ nắng gió, cùng bước tiếp qua mọi thử thách.
.......................

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #thienbinh