Chap 5: Bóng tối âm thầm

Sau bữa tiệc sinh nhật ấy, mọi chuyện tạm lắng xuống. Tôi chọn cách cắt đứt liên lạc với Nguyên Khang, không còn để những cuộc gặp gỡ xem mắt, những áp lực từ gia đình và những tình huống rối rắm với Lê Như ảnh hưởng đến mình. Những ngày đầu, tôi thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng trái tim vẫn trống rỗng, một cảm giác lạ lùng khi thấy mọi thứ xung quanh vẫn trôi qua êm đềm mà tôi không thuộc về đó. Còn với Lê Như... chúng tôi vẫn là chị em, ít nhất là trên bề mặt. Tôi ôm em vào lòng khi đêm khuya em tỏ vẻ yếu đuối, vẫn cùng em đi mua sắm, vẫn để em khoác tay mình trước bạn bè. Người ngoài nhìn vào, chắc chắn sẽ nghĩ rằng hai chị em sinh đôi này gắn bó, thân thiết nhất.

Nhưng sâu trong lòng, tôi biết một vết nứt âm thầm hình thành. Nó không lớn đến mức khiến tất cả sụp đổ ngay lập tức, nhưng từng ngày trôi qua, nó lại nứt thêm một chút. Tôi bắt đầu quan sát em kỹ hơn: nụ cười, ánh mắt, cách em cầm điện thoại, những cử chỉ nhỏ... tất cả đều khiến tôi vừa hoang mang vừa cảnh giác.

Ba tháng trôi qua, và đúng vào thời điểm tôi nghĩ mọi thứ có thể nguội lạnh, một dự án nghiên cứu mới xuất hiện. Tôi được chỉ định cùng Lê Như làm việc nhóm. Chủ đề nghe có vẻ hấp dẫn: "Ứng dụng công nghệ trong năng lượng tái tạo." Nghe lý thuyết thì tưởng đơn giản, nhưng thực tế là cả hai phải dốc toàn bộ tâm huyết, sáng tạo không ngừng, nếu muốn dự án có cơ hội được trình bày trên hội nghị sinh viên quốc tế.

Ngay từ ngày đầu tiên, tôi say mê triển khai ý tưởng: bản thảo chi tiết, sơ đồ, các mô hình thử nghiệm, tôi đều cặm cụi phát triển từng chút một. Lê Như cũng tham gia, nhưng ngay từ đầu em tỏ ra chán nản với phần "tính toán khô khan", nhanh chóng bỏ dở, để mặc tôi một mình kéo dự án đi tiếp.

Chuyện tưởng như vậy là ổn, vì tôi luôn nghĩ: miễn sao dự án thành công, em có học hỏi gì cũng được. Nhưng tôi đâu ngờ, chi tiết tưởng nhỏ – cùng sử dụng một email chung để nộp tài liệu – lại trở thành công cụ để em đánh cắp toàn bộ công trình.

Một ngày nọ, kết quả được công bố: tên Lê Như được xướng lên, kèm suất học bổng toàn phần đi Mỹ. Tất cả những tháng ngày tôi cặm cụi, những đêm thức trắng nghiên cứu, đều xuất hiện trong hồ sơ em nộp, nhưng dưới tên em. Tôi chết lặng khi nghe mọi người vỗ tay chúc mừng, bố mẹ rạng rỡ tự hào. Em gái ôm lấy tôi, thì thầm:

– Chị à... nhờ chị mà em mới có ngày hôm nay...

Lời nói như cảm ơn, nhưng trong tôi, là sự chua xót tột cùng. Tôi muốn phơi bày sự thật, nhưng... tôi chọn cách im lặng. Tôi không muốn phá vỡ hình ảnh hoàn hảo của chị em, không muốn biến mình thành kẻ ghen ghét, nhỏ nhen.

Chỉ có một người biết rõ sự thật: Mihn Doo. Cậu ấy là bạn thân của Lê Như, biết rõ cô ấy bỏ dở phần việc để tôi gánh vác mọi thứ. Nhưng khi kết quả công bố, Minh Doo chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt lặng lẽ, như muốn nói: "Tôi biết rồi, nhưng không làm gì được đâu."

Và tôi, một lần nữa, im lặng. Để mặc tất cả trôi qua, để em gái tôi bước lên ánh hào quang, còn tôi... lặng lẽ đứng sau, chứng kiến, nhẫn nhịn, nhưng lòng thì vẫn dấy lên những nghi ngờ và đau nhói mà tôi chưa biết cách giải quyết.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip