Ký Ức Máu và Lời Gọi Từ Bên Kia

Sau đêm đó, tôi tưởng lòng mình đã rõ.
Câu hỏi của bà Tịnh như một nhát dao lặng lẽ, cắt rời tôi khỏi tất cả những gì tôi từng biết, từng tin.
Tôi không trả lời bà. Không phải vì không muốn. Mà vì biết — lời mình nói ra, sẽ lập tức thành số mệnh.
Những ngày kế tiếp trôi qua trong thứ ánh sáng mờ đục của những buổi sáng không nắng.
Tuấn vẫn ở đó, vẫn lặng lẽ đi về trong căn nhà nhỏ như mọi khi. Nhưng không hiểu sao, tôi luôn cảm thấy... anh đang dần phai nhạt — không phải biến mất, mà là bị xóa đi, từng chút một khỏi thế giới này.
Như thể có ai đó đang lau nhẹ vết mực của anh trên một tờ giấy trắng, từng nét, từng đường.
Và tôi thì chỉ biết nhìn, bất lực.
Một đêm, tôi tỉnh dậy vì tiếng nước nhỏ.
Từng giọt, từng giọt — đều đặn, lạnh lẽo, như tiếng đồng hồ tí tách đang đếm ngược đến một điều gì đó mà tôi không thể gọi tên.
Tôi bước ra khỏi phòng, ánh sáng từ điện thoại hắt lên hành lang dài và trống.
Tiếng nước dẫn tôi đến trước cửa nhà tắm.
Cánh cửa khép hờ.
Một ánh đèn vàng lờ mờ rọi qua khe cửa, thứ ánh sáng ẩm ướt, mờ mịt như từ một ngọn nến sắp cạn dầu.
Tôi đưa tay đẩy cửa.
Bên trong không có ai.
Nhưng bồn rửa đầy nước, mặt gương đọng hơi sương dày đặc.
Tôi nghiêng đầu, định lau. Nhưng rồi tôi khựng lại.
Giữa lớp hơi mờ là một dấu bàn tay in rất rõ. Nhỏ, gầy guộc và xương xẩu.
Tôi cứng người. Không phải tay tôi. Và chắc chắn cũng không phải của Tuấn.
Ngay khoảnh khắc đó — một tiếng rên vang lên từ tầng dưới.
Thấp, khàn và đau đớn đến mức khiến tim tôi như co thắt lại.
Tôi lao xuống.
Tuấn đang quỳ bên gốc cau, đúng nơi bà Tịnh từng ngồi đêm hôm trước.
Tay anh bấu chặt thân cây. Toàn thân run rẩy.
Mắt mở to, không nhìn tôi — mà nhìn vào khoảng trống phía sau lưng tôi, như đang thấy thứ gì đó tôi không thể thấy.
Tôi quay lại. Không ai. Nhưng có gì đó rất lạnh đang len vào từng tế bào dưới da.
Tôi nhào đến, nắm vai anh:
— “Tuấn! Anh sao vậy? Nhìn em này! Có chuyện gì?”
Anh khẽ lắc đầu, giọng khản đặc:
— “Nó... đến rồi.”
— “Ai? Anh nói ai?”
Không kịp trả lời, trong nhà bỗng vang lên tiếng động — nặng nề, như vật gì đó bị kéo lê trên sàn gỗ.
Chúng tôi nhìn nhau.
Tôi đứng bật dậy, lao vào trước.
Phòng khách trống trơn.
Chỉ có một điều khác biệt — chiếc hộp.
Nó không còn trong tủ.
Mà đang nằm giữa sàn nhà. Nắp hé mở.
Một làn khói đen mỏng manh bốc lên từ trong, uốn lượn như sợi chỉ, rồi tan biến vào bóng tối trên trần nhà.
Không khí trong phòng như đặc quánh lại.
Tuấn lao tới, định đóng nắp hộp lại.
Ngón tay anh vừa chạm vào mép gỗ — lập tức rụt lại.
— “Á!”
Anh bật kêu.
Máu nhỏ giọt từ tay, từng giọt đỏ rơi xuống nền gạch lạnh.
Tôi hoảng hốt:
— “Anh bị gì vậy? Để em xem!”
Nhưng tôi chưa kịp chạm vào, thì trong khoảnh khắc, tôi nghe thấy một tiếng cười.
Rất nhỏ. Rất xa.
Nhưng quen thuộc đến rợn người.
Không phải của Tuấn.
Không phải của tôi.
Mà của... một người từng gọi tên tôi, từ rất lâu rồi.
Tuấn thì thầm, mặt tái mét:
— “Đã muộn rồi. Nó đã chọn em.”
— “Gì cơ? Em không hiểu?”
Anh nhìn tôi. Đôi mắt đầy tuyệt vọng:
— “Lời nguyền trong hộp... không chỉ gắn với anh. Nó đang tìm người kế ước. Và em... đã bước quá gần.”
Một luồng gió lạnh bất ngờ thổi tung cửa chính.
Chớp tre trên mái rung lên bần bật.
Chiếc đèn thờ trên bàn tổ phụt tắt — để lại một mùi khét như tro người vừa mới hóa.
Tôi đứng bất động.
Không nói được lời nào.
Toàn thân tôi như bị xiết chặt bởi một thứ gì đó vô hình.
Tôi hiểu…
Biến cố đã đến.
Và từ khoảnh khắc đó…
Tôi không còn là người đứng ngoài câu chuyện nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip