Lời Cầu Hôn Từ Cõi Chết

Tôi tỉnh dậy trong một buổi sáng âm u - điều chẳng có gì lạ lẫm, bởi căn phòng này, căn phòng nhỏ bé lúc cũng vậy.
Lúc nào cũng chìm trong một lớp ánh sáng xám xịt, le lói xuyên qua tấm rèm mỏng bạc màu, chỉ đủ sức chiếu lên tường những vệt sáng lốm đốm, chập chờn, như những mảnh bụi bay lửng lơ trong hơi ẩm đặc quánh.
Không khí trong phòng nặng nề, lạnh buốt và ẩm mốc đến mức dường như nó đã thấm vào da thịt tôi từ rất lâu, ăn mòn từng thớ thịt, từng lớp tế bào, để lại một cảm giác gai gai, tê dại khó tả.
Tôi nằm bất động, mặc cho toàn thân trĩu nặng như bị ai đó đè chặt xuống giường.
Đầu tôi ong ong, cổ họng rát khô như vừa nuốt phải cát, hai mí mắt dính chặt vào nhau, nặng chình chịch, chỉ trực sụp xuống lần nữa, kéo tôi trở lại với giấc ngủ sâu hoắm, lê thê và lạnh lẽo.
Giống như thể, thực ra tôi chưa từng thực sự tỉnh dậy.
Hay đúng hơn, suốt bao năm qua, tôi chưa từng thực sự sống.
Tôi cuộn người lại, rút sâu hơn vào tấm chăn mỏng đã sờn cũ, mơ hồ định quay đầu vào tường, tiếp tục trốn vào thế giới mờ ảo - nơi mọi thứ đều mông lung, mềm mại và xa vắng đến mức chẳng còn làm tôi đau đớn.
Nhưng đúng lúc ấy...
Một giọng nói vang lên.
Không lớn. Không vội vàng.
Chỉ một câu, nhẹ nhàng như làn khói mỏng tan vào không khí:
"Chúng ta cưới nhau nhé?"
Cả người tôi đông cứng lại ngay tức khắc.
Trong khoảnh khắc ấy, nhịp thở tôi vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ run rẩy.
Đầu óc trống rỗng, chỉ còn tiếng ù ù xa vắng như vọng từ lòng biển sâu.
Mãi một lúc lâu, tôi mới run rẩy hé mắt, nín thở nhìn về phía phát ra âm thanh.
Giữa căn phòng u ám ấy, có một người đàn ông - không, một vong - đang đứng đó.
Tôi nhận ra ngay lập tức.
Không thể nhầm lẫn.
Suốt hai mươi năm qua, kể từ cái đêm định mệnh ấy, tôi đã quen thuộc với họ - những bóng hình thất lạc, những linh hồn mỏng mảnh trôi dạt giữa hai cõi sống - chết.
Những thực thể lạc lối, chẳng còn thuộc về đâu, chẳng còn ai đợi chờ.
Tôi đã học được cách phân biệt giữa họ và những người sống.
Người sống, cho dù trong bóng tối mịt mùng, vẫn mamang theo mình những dấu hiệu: ánh mắt sáng, hơi thở ấm, nhịp tim thầm thì dưới lớp da.
Còn vong... họ như sương khói, mong manh, lạnh lẽo, xa cách, lúc nào cũng như sắp tan biến vào hư không.


Một lớp hơi lạnh mơ hồ luôn quấn quanh họ, ngấm dần vào từng kẽ xương người đối diện.


Người đàn ông ấy cao, dáng đứng thẳng tắp như một cái bóng cứng đờ.


Tóc anh ta đen dài, lòa xòa chạm cổ, mềm mại như dải lụa đen buông thõng.
Làn da trắng nhợt nhạt, gần như trong suốt dưới ánh sáng lờ mờ, khiến anh ta trông chẳng khác gì một pho tượng sứ đã nứt rạn theo thời gian.


Nhưng thứ khiến tôi chết lặng không phải hình hài đó - mà là đôi mắt anh.


Đôi mắt sâu thẳm như vực tối, không ánh sáng, chỉ còn đọng lại một nỗi buồn vô tận, lạnh ngắt, nặng trĩu, như đã từng nhìn thấu mọi đau đớn trên đời.


Một nỗi buồn câm lặng, dằng dặc, kéo dài như sương đêm ngàn năm chưa tan.


Tôi lắp bắp hỏi, giọng khàn đặc, khô khốc:


"Anh... là gì vậy?"


Anh ta mỉm cười.


Một nụ cười nhạt, nhẹ đến mức chỉ như một cơn gió thoảng đầu đông, lạnh buốt và mong manh:


"Anh là Tuấn. Anh đã chết... được hai năm rồi."


Hai năm.


Con số ấy vang vọng trong đầu tôi, âm ỉ như một nhát gõ khẽ nhưng vang mãi trong lòng giếng sâu.


Tôi bật ngồi dậy, mặc cho đầu óc choáng váng như sắp vỡ tung.


"Và... điều đó nghĩa là... anh muốn lấy tôi?"


Tuấn khẽ gật đầu.


Cử động chậm rãi, như thể mỗi chuyển động đều kéo theo cả một khối không khí nặng nề vây quanh.
"Anh sẽ cho em căn nhà này. Giúp em kiếm tiền. Đưa em ra khỏi bốn bức tường mục nát này. Nếu em đồng ý... em sẽ không còn cô đơn nữa."


Tôi bật cười.


Một tiếng cười khản đặc, méo mó, đứt quãng vang lên giữa căn phòng trống rỗng.


Không phải vì vui.


Không phải vì xúc động.


Mà vì phát điên.


Anh ta nhìn tôi, ánh mắt bình thản như đã đọc thấu mọi vết nứt trong tâm hồn tôi.


Tôi quá mệt mỏi để còn phân biệt nổi đâu là mơ, đâu là thật.


Quá mệt mỏi để còn cảm thấy ngạc nhiên.


Gần mười năm qua, tôi chưa từng bước ra khỏi căn phòng này.


Không bạn bè.


Không gia đình.


Không tin nhắn.


Không ai tìm kiếm.


Tôi tồn tại như một bóng ma giữa lòng đời, làm công việc seeding online - viết những dòng bình luận giả mạo, tung hô những sản phẩm vô danh.


Một công việc rẻ mạt, vô hồn, lặp đi lặp lại ngày qua ngày, chỉ để đổi lấy tiền điện, tiền nước, tiền tồn tại.
Còn lại thời gian, tôi chỉ ngủ.


Không phải vì lười.


Mà vì mệt.


Một sự mệt mỏi câm lặng, rỉ rả, ngấm sâu vào tận xương tuỷ, gặm nhấm từng ước mơ, từng giấc mơ bé nhỏ cuối cùng còn sót lại.


Bao lần tôi đã cố thay đổi: lập kế hoạch, viết nhật ký, tự nhủ sẽ cố gắng.


Nhưng rồi tất cả đều chìm vào bóng tối quen thuộc, bị nuốt chửng bởi một cơn sóng ngầm của tuyệt vọng.


Và bây giờ, một linh hồn, đang đưa tay ra mời gọi tôi bước sang một thế giới khác.


"Anh nói thật đấy à?" - Tôi thì thào.


"Không phải chỉ vì muốn," - Tuấn tiến thêm một bước, giọng anh trầm xuống, như thể từng chữ từng chữ đều nhỏ thẳng vào tim tôi -


"Mà vì... chỉ có em mới thấy được anh."


Tôi im lặng.


Trong khoảnh khắc ấy, tôi không biết mình đang run rẩy vì sợ hãi... hay vì lần đầu tiên sau rất nhiều năm, tôi thực sự cảm nhận được sự tồn tại của mình.


Một ai đó, dù chỉ là một linh hồn, đang nhìn thẳng vào tôi.


Không phải lướt qua.


Không phải phớt lờ.


Mà thực sự nhìn thấy.


Thứ cảm giác ấy, xa lạ và mong manh, gần như khiến tôi bật khóc.
Nhưng ngay sau đó, một suy nghĩ lạnh buốt chạy dọc sống lưng:


"Nhưng... cưới một vong thì sẽ ra sao?"


Chuyện chồng con chưa từng nằm trong kế hoạch đời tôi.


Tôi chưa từng mơ về một đám cưới, chưa từng nghĩ đến một mái ấm.


Tôi đã quen sống một mình, quen với cô độc.


Nhưng lấy một linh hồn?


Ý nghĩ ấy vừa điên rồ vừa rợn ngợp.


Bởi sống với vong... không giống sống với người.


Lúc đầu, bạn sẽ thấy như có ai đó lặng lẽ dõi theo mình, thấu hiểu từng nỗi đau, từng nỗi sợ.


Nhưng rồi, sự hiện diện ấy sẽ trở thành một nỗi ám ảnh.


Bạn sẽ không còn ngủ yên.


Bạn sẽ thấy những bóng mờ trôi dạt quanh giường.


Những tiếng thầm thì không lời.


Những cái chạm lạnh buốt xuyên qua da thịt.


Bạn sẽ thức dậy trong trạng thái mộng du, đứng trước gương giữa đêm tối, hoặc ngồi bó gối trước cửa sổ, nhìn ra màn đêm vô tận bằng đôi mắt không còn nhận ra chính mình.


Và câu hỏi lớn nhất, câu hỏi đáng sợ nhất, vẫn treo lơ lửng trong đầu tôi:


"Nếu cưới một vong linh... liệu tôi có còn là người không?"






Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip