Chap 5

"Sarocha, hôm nay là sinh nhật con, con muốn ba tặng con quà gì nào?" - ông Chankimha xoa đầu đứa con gái bé bỏng của mình, cười hiền dịu

Đứa bé gái kia hướng đôi mắt tròn xoe của mình nhìn ba, nở một nụ cười, tay bóc lớp vỏ kẹo mút cho vào miệng ngậm và nói: "Con muốn một cái bánh sinh nhật ạ"

Ông Chankimha gật đầu đồng ý, bế con gái của mình lên, rồi cùng vợ mình đi mua bánh sinh nhật cho thiên thần nhỏ của ông. Gia đình ba người ấy thật hạnh phúc, hai người lớn cầm tay một đứa trẻ cười nói vui vẻ trên đường làm cho ai nhìn vào cũng thấy hạnh phúc theo. Bé con cười híp mắt bước ra khỏi tiệm bánh kem, lựa mãi mới được chiếc bánh màu hồng mà mình thích đó nha.

Đang định kiếm xem có quán đồ ăn nào gần đó không thì ông nghe thấy tiếng còi xe oto ở ngay bên cạnh mình, phía trước là bé con đang tung tăng đi mà không hề hay biết có nguy hiểm đằng sau. Ông vội vàng đưa bánh kem cho vợ mình, chạy nhanh lên phía trước đẩy bé con vào lề đường. Nhận thấy chồng con mình đang nguy hiểm, hộp bánh trên tay bà cũng không tự chủ mà rơi xuống đất. Bà chạy lại định kéo ông vào trong nhưng mà không kịp nữa rồi, chiếc xe ấy đi với tốc độ chóng mặt lao thẳng vào hai vợ chồng, khiến cho hai người bị văng xa. Bé con chỉ bị xây xước nhẹ mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thấy trước mặt có rất nhiều người bu lại, em liền đi tới xem có chuyện gì

Chỉ thấy ba mẹ mình nằm dưới đất, mà máu từ đầu chảy ra rất nhiều, ướt đẫm chiếc áo sơ mi trắng của ba. Cảnh tượng thật đáng sợ. Đứa trẻ ấy vội chạy đến nắm lấy bàn tay của ba mẹ mình, cảm nhận được một chút ấm áp còn sót lại trước khi lạnh ngắt

"Ba mẹ ơi, ba mẹ bị sao vậy ạ? Sao người ba mẹ toàn máu vậy? Sarocha sợ lắm...hứ..c, hôm nay là sinh hứ..c nhật của Sarocha mà, bánh kem..cũng nát hức.. mất rồi. Ba mẹ mau dậy đi hức" - đứa trẻ ấy khóc ầm lên, những người xung quanh cũng không biết làm gì để an ủi, chỉ biết đứng nhìn xót xa

Đôi bàn tay từ từ chạm lên mặt của bé con, xoa vài cái: "Chú.c..mừn..g sin..h nhật..con..gá.i yê.u"

Nói rồi đôi bàn tay ấy buông thõng xuống đất. Ba mẹ em tắt thở rồi, họ bỏ em mà đi rồi! Còn chiếc xe kia đã phóng mất dạng từ đời nào. *Đùng* tiếng sét đánh nghe thật chói tai, 1 giọt rồi 2 giọt thi nhau rơi xuống mặt đất, mưa rồi."

"Không..không, ba mẹ đừng bỏ con đi mà" - Freen giật mình tỉnh dậy, tay lau đi vài giọt mồ hôi còn đọng lại trên trán, cùng với nước mắt còn ươn ướt ở khóe mi.

Thì ra là nãy ra cô nằm mơ, giấc mơ ấy là một kí ức cô không muốn nhớ lại nữa, sự thật tàn khốc. Năm đó Freen mới chỉ là cô bé năm tuổi, hồn nhiên vô lo vô nghĩ và được sống trong vòng tay yêu thương của cha mẹ nhưng vào ngày sinh nhật ấy đã khiến cô mất hết tất cả. Mất gia đình, mất sự yêu thương mà đáng ra đứa trẻ nào cũng được nhận. Sau khi ba mẹ mất, cô đã được người thím mang về nhà cưu mang, người thím ấy thật sự rất thương đứa cháu nhỏ bé tội nghiệp của mình.

Nhưng người chú ruột của cô không đồng ý, coi Freen như một cái gai trong mắt, sẵn sàng nhổ đi bất cứ lúc nào nếu có cơ hội. Trong một lần vô tình nghe được cuộc nói chuyện của hai người họ, cô đã biết được sự thật tai nạn hôm đó là do một tay người chú ruột của cô sắp xếp. Và cũng chính ông ta là người điều khiển chiếc xe đó đâm vào anh trai và chị dâu của mình không thương tiếc, phải là không thương tiếc

Đứa trẻ lúc ấy không khóc, không làm gì cả chỉ biết đứng như trời trồng mà không biết mình đã được thím dắt tay đi ra khỏi căn nhà đó, để lại người chú kia với nụ cười dài, thật điên dại. Dường như cú sốc ấy quá lớn với một đứa trẻ, khó khăn lắm mới nguôi ngoai dần dần thì lại chịu cú sốc khi mà người thím nuôi mình đã ra đi vì căn bệnh ung thư. Năm đó Freen 15 tuổi

Rót cho mình một cốc nước, Freen uống từng ngụm để lấy bình tĩnh trở lại. Nghĩ lại từ trước giờ cuộc đời mình chưa từng trọn vẹn, đến cả người thương mình nhất cũng bỏ mình đi, trong phút chốc một giọt nước mắt lăn dài trên má.

Cô đưa tay lau đi, cố gắng không khóc, bởi vì mẹ nuôi đã nói không được yếu đuối, điều đó sẽ khiến người khác dè bỉu mình. Và cô đã nghe lời, trở thành một người chưa bao giờ nghĩ đến. Một đại tỷ khát máu!

Cô đã từng sợ máu nhưng bây giờ không còn nữa, hiện tại Freen thích máu, thích người khác quỳ rạp dưới chân mình mà xin tha, nhìn rất thỏa mãn. Nhưng mà cô không đủ bao dung để tha thứ, maybe

.

.

.

Irin hớt ha hớt hả chạy vào lớp, thở hổn hển mà nói không ra hơi:

"Be..cky nghe..g.ì hộc..hộc. chưa"

Becky giương đôi mắt ngơ ngác lên nhìn Irin, lấy trong ngăn bàn ra chai nước đưa cho Irin rồi chống tay ngồi đợi

Irin nhận được chai nước từ nàng liền mở ra mà tu liền mấy hớp thật sảng khoái, dùng khăn tay lau đi vài giọt nước còn dính trên miệng rồi nói tiếp:

"Nghe nói trường ta sẽ tổ chức buổi đi biển hoặc là đi núi cho khoa kinh tế để chuẩn bị cho tốt nghiệp sắp tới thật tốt đẹp. Còn được rủ người thân bạn bè đi cùng nữa đó. Chỉ một mình lớp mình chọn đi biển thôi. Tớ sẽ rủ Noey đi cùng, bọn tớ sẽ có một buổi đi chơi lãng mạn" - Irin hào hứng tay đan vào nhau đặt trước ngực, nhắm mắt lại tưởng tượng mình và Noey sẽ có một nụ hôn nồng cháy ở giữa tiếng sóng vỗ rì rào cùng với vài cơn gió làm lay nhẹ mái tóc cô nàng

Đang mơ màng tự nhiên nhận được một cú cốc đầu đầy lạnh lùng xuất phát từ vị trí của Becky, kèm theo với một ánh mắt không thể nào khinh bỉ hơn, Irin càng lúc càng mất hình tượng rồi nha.

Đưa tay xoa xoa chỗ vừa bị cốc, Irin cau mày nhìn nàng, người ta là đang tưởng tượng, nàng không thể nhẹ nhàng hơn sao? Như nhớ ra điều gì đó, Irin ngồi xuống mà nói chuyện:

"Cậu có thể rủ P'Freen đi đó, không phải cậu cũng muốn theo đuổi chị ấy sao?" - Irin nháy mắt

Becky như kiểu vừa mới nghe được điều gì đó rất đúng đắn, nàng đang được khai sáng, đây là cơ hội tốt a

"Thế mà tớ không nghĩ ra đó, cảm ơn cậu đã khai sáng cho tớ nha. Mấy bữa nay nghĩ cách nhắn tin cho chị ấy mà không có, buồn quá trời nè" - nàng ôm chầm lấy Irin mà cảm ơn không ngớt, cứ nghĩ đến việc nàng sắp được đi chơi với P'Freen làm tâm trạng nàng thoải mái hơn hẳn

Irin vỗ lên vai người bạn, mặt làm vẻ nghiêm trọng, tay làm cử chỉ hãy cố lên. Thấy nàng vui mà Irin cũng vui theo, coi bộ là có tiến triển rồi đây

Nong Beck
P'Freen sắp tới trường của em tổ chức cho sinh viên đi biển, người thân cũng được đi theo nữa đó😜
Chị đi cùng bé nha🥺

P'Freen
Tôi bận lắm, không đi được đâu
Xóa/Gửi
Em đi một mình đi
Xóa/Gửi
Được, tôi sẽ đi cùng em

Đầu dây bên kia cứ soạn tin nhắn rồi xóa, rồi lại soạn không biết trả lời sao cho đúng. Cuối cùng lại đành thuận theo ý người kia, trong lòng cô lúc này dâng lên một niềm hạnh phúc, niềm hạnh phúc mà trước giờ chưa từng có

.

.

.

"Heng, sắp tới tôi có chuyện cần phải làm. Giao bang đảng cho cậu vài ngày toàn quyền xử lí" - Freen châm một điếu thuốc rồi nhà nhạt nói

"Ể, cậu đi đâu mà giao hết cho tôi vậy? Cậu cũng biết là tôi đâu thích làm đại ca máu lạnh giống cậu mà" - Heng khó chịu ra mặt phản đối

"Bây giờ còn mỗi cậu, cậu không làm thì giao cho đối thủ cũng được. Người của Hắc Bang chẳng hạn, rồi lúc đó lão đại xử cậu luôn" - Freen lên tiếng trêu chọc, cô biết thừa anh ta sợ lão đại ra mặt, sẽ chẳng dám từ chối cô đâu

"Thôi tôi xin cậu, tôi quản lí là được chứ gì. Cậu cũng phải cho tôi đường sống để tìm vợ nữa chứ" - anh cười trừ

"Thế là được rồi. Cúp máy đây"

Cô vứt điện thoại sang một bên, dí đầu thuốc xuống gạt tàn, ra ngoài ban công hóng gió. Bầu trời hôm nay thật đẹp, ánh trăng cùng một vài ngôi sao sáng lấp lánh. Giống như ba mẹ và người thím luôn luôn dõi theo từng bước chân của cô vậy

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip