12

Liễu Mẫn Thạc nhìn người anh trai đang từ tốn ăn cơm, kiểu cách thật điềm đạm, tách biệt với hết thảy rối ren của sự đời. Nhưng mà cái dáng vẻ này, chỉ là lớp vỏ cốt thép hoàn hảo mà Thôi Huyền Tuấn trưng dụng. Anh trai của cậu vốn cũng như những người bình thường khác, điềm nhiên cũng không xuất chúng đến mức không có sai lầm, cũng có lúc yếu đuối đến mức chạm vào lập tức vỡ toang, sẽ chẳng ai nhìn thấy được.

"Mẫn Thạc, chiều nay tan làm đi với anh đến bệnh viện".

"Anh làm sao? Đau chỗ nào à?"

"Ừ, muốn kiểm tra một chút".

Điện thoại của Huyền Tuấn tính đến lúc cùng Mẫn Thạc đến bệnh viện, đã hơn một trăm cuộc gọi nhỡ.

"Bắt máy đi, người ta còn trẻ không đủ kiên nhẫn đâu, coi chừng nó đi tìm người khác thì ngồi đấy khóc".

Huyền Tuấn từ phía sau đập một phát mạnh vào Mẫn Thạc, bước đi nhanh đến chỗ khoa sản.

Cậu em trai một phen trợn mắt nhìn người anh tiêu sái bước vào nơi khoa sản của bệnh viện, chân như bị đông cứng một hồi mới vội vã chạy theo.

"Là thằng nào? Thằng nào là ba của cháu em, anh nói đi em lập tức đi tìm cho nó một trận".

"......."

"Anh, anh không cần phải ủy khuất, cứ để em xử lí nó, anh nói đi, thằng nhóc đó tên gì?"

"Trịnh Chí Huân."

"Là thằng Trịnh Chí... Cái đm Trịnh Chí Huân? Thiếu Úy Trịnh? Thằng con tình nhân của chú?"

"........"

"........"

"........"

"Anh con mẹ nó thật biết lựa người làm cha con anh".

"Mày có im mồm không...". Huyền Tuấn thiếu điều chỉ muốn đập cho thằng nhỏ này một trận, cái bệnh đụng nơi đâu cũng có thể lắm mồm, phiền chết đi được.

"Anh có muốn em giết nó luôn không, bây giờ em lập tức đi..."

"Có tin anh giết mày trước không?"

"........"

"Anh là đang muốn đi kiểm tra, ai nói với mày là anh có em bé?"

"........"

"Bớt cái tính lanh chanh đi, phiền phức".

"........."

.

.

.

Thôi Huyền Tuấn về đến phòng cũng đã gần chín giờ tối. Anh thở dài, hôm nay thật mệt, nhập vào mật mã phòng, mới phát hiện cửa không có khóa.

Ai lại biết mật mã phòng của Thôi cục trưởng?

Thôi Huyền Tuấn mở cửa đi vào, thấy đèn đã bật sáng. Người đang nằm nhắm mắt trên giường, là Trịnh Chí Huân.

Tiểu tử một bộ dạng lạnh lùng nằm đó, biết anh về cũng không buồn mở mắt, âm vực trầm thấp mang theo tức giận vang lên.

"Anh đi đâu mới về?"

"Sao em biết mật mã phòng anh? "

"Nhập số điện thoại cộng năm sinh của anh".

Huyền Tuấn đưa mắt liếc thiếu niên, người nọ đã ngồi dậy, thái độ thiếu kiên nhẫn nhìn anh chằm chằm, một chút đáng yêu thường ngày cũng không có.

"Đừng nháo được không, hôm nay anh mệt..."

"Mệt? Anh mệt đến mức điện thoại cũng không nghe nổi sao?"

"Tiểu tử, anh là đến bệnh viện kiểm tra vài thứ, không tiện nghe điện thoại.."

Chớm thấy gương mặt Chí Huân giận đến sắp bốc hỏa, Huyền Tuấn đành phải xuống nước nói trước. Bạn nhỏ này chỉ thích ăn ngọt, không ăn cay.

"Anh đến bệnh viện kiểm tra, sợ sẽ có... em bé...". Âm vực càng về sau càng nhỏ dần, hai bên tai Huyền Tuấn cũng đã đỏ hồng một mảng.

".... Em có tư cách gì mà chất vấn anh, anh còn chưa giận em xong đâu."

Thiếu niên nhìn người trước mặt vừa giận vừa ngượng, bực bội cả hôm nay cũng vơi đi một nửa, nhưng cũng không muốn bỏ qua dễ dàng, bước đến túm lấy Huyền Tuấn đẩy ngã lên giường.

"Trịnh Chí Huân em nháo cái gì, anh đã nói hôm nay anh mệt..."

"Vì sao đến bệnh viện lại không nói em biết, rốt cuộc anh coi em là thứ gì? Điện thoại không nghe, đi đâu cũng không nói".

Huyền Tuấn thực sự muốn phát hỏa với tiểu tử này, xô anh ngã đau thì chớ, bây giờ còn vô lý kiếm chuyện như vậy..

"Được được, anh tắm xong sẽ ra nói chuyện với em".

"Không, anh không nói rõ ràng thì không đi đâu hết".

Huyền Tuấn thở dài, quên mất mình đang yêu đương với một đứa trẻ khó chiều. Dù gì năm nay Chí Huân còn chưa đến mười chín tuổi, trẻ con thì vẫn là trẻ con đi.

"Là anh giận chuyện ừm... chuyện hôm qua nên không nghe điện thoại, buổi chiều anh có nhờ em họ hỗ trợ đến bệnh viện, ừm... xin lỗi vì không nói với em."

"Em họ anh là Alpha?"

"Khụ... không, nó giống anh."

"Kết quả thế nào, chúng ta có em bé không? Em thích motor nhất, gọi nó là Motor đi a~~"

"..........."

Thiếu niên nói đến việc có hài tử, chớp mắt một cái vẻ mặt liền vui vẻ, ngân nga không ngớt, Thôi Huyền Tuấn nhìn thấy muốn dở khóc dở cười, tiểu tử này đúng là gương mặt vàng trong làng lật mặt.

"Bác sĩ nói tạm thời không thấy có gì bất thường, anh cũng không phải đang trong kỳ phát tình, ừm.. khả năng có em bé cũng không quá cao.."

Huyền Tuấn mỗi lần nói về vấn đề này giọng đều rất nhỏ, nghe như phát âm cứ dính liền nhau. Chí Huân biết anh ngượng nên càng muốn lưu manh chọc ghẹo, nhưng nghe không có em bé xuất hiện cũng cảm thấy mất hứng một chút.

"Chí Huân thích có em bé sao?". Huyền Tuấn cười hiền nói, nhìn bộ dạng thiếu niên nhíu mày nghĩ ngợi, còn tưởng Chí Huân là vì nghe tin này mà không vui.

"Không, em chỉ muốn dạy nó đi motor để còn đua với em."

".........."

Thôi Huyền Tuấn co chân đạp Trịnh Chí Huân qua một bên, bước vào phòng tắm. May mà anh thật sự không mang thai em bé, nếu không anh nhất định sẽ cắn chết tiểu tử này.

Thiếu niên bên ngoài nằm nghịch sư tử bông chờ Huyền Tuấn bước ra, còn chạy đến cướp lấy khăn tắm lau tóc cho anh.

"Anh giận à, đừng giận nữa, em cũng thích có hài tử mà."

"Con sinh ra để đua xe với em à, đồ trẻ con, đợi em trưởng thành đi rồi hãy tính chuyện đó."

"Cái gì chứ, em lớn rồi, ba đều nói em trưởng thành rồi, Lý cục trưởng cũng khen em trưởng thành rồi".

"Em trưởng thành với ai mặc kệ em, còn với anh thì chưa."

"Ý anh là sao?"

Nhìn Trịnh Chí Huân lại chuẩn bị xù lông sư tử, Thôi Huyền Tuấn vuốt nhẹ mái tóc đã được lau khô, xoay người gác cằm lên vai thiếu niên, ôm lấy cậu thủ thỉ.

"Chí Huân, em còn trẻ, đợi em lớn thêm một chút sẽ thấy thực ra không có chuyện gì là dễ dàng, cũng không có gì là chắc chắn, thật sự rất ít người có thể tin tưởng được.. Anh muốn đến khi em đủ lớn rồi, đạt được vị trí nhất định mà em muốn, làm những thứ em thích nhất, không còn phải phụ thuộc gì nữa. Anh cũng sẽ chờ, nếu chúng ta có thể đi cùng nhau được đến đó.."

Thôi Huyền Tuấn dựa vào người Trịnh Chí Huân, độ ẩm truyền đến cơ thể của thiếu niên, lại nghe những lời nỉ non như tỏ tình này, trong lòng dâng lên một cỗ cảm xúc khó tả được.

Người này trân quý mình như vậy, làm sao có thể không yêu?

"Anh phải đảm bảo sau này anh sẽ không rời khỏi em".

".... Còn phải dựa vào em nha."

"Nếu em chính thức đánh dấu anh bây giờ, anh mới không thể rời khỏi em".

"......."

Quả nhiên là lưu manh, chiếm hữu đến đáng sợ.

"Anh cũng không có bị ai bắt mất.."

"Sẽ bị bắt mất, anh xem, xung quanh bao nhiêu người nhìn anh thèm thuồng như vậy, chỉ có chưa thể dùng mắt lột sạch anh thôi".

"......."

Bạn nhỏ, em cũng nhạy cảm quá rồi.

"Chí Huân, em cũng không có ở lại đây mãi được. Đợi đến khi kết thúc đợt tập huấn, cả đội sẽ phải về lại quân khu Lạc Dương. Tuy nhiên cũng có thể chú sẽ điều động binh đoàn của em đến thường xuyên để hỗ trợ cho bên tổ trọng án.."

Đúng vậy, sau khi đợt huấn luyện đặc biệt này kết thúc, Trịnh Chí Huân cậu sẽ không còn ở đây nữa.

Thôi Huyền Tuấn nhìn thiếu niên biểu tình mất hứng, hai mắt buồn bã đến chớm đỏ, mới ôm lấy Trịnh Chí Huân, chính mình vùi mặt vào trong lồng ngựa cậu, cứ như vậy cùng nhau ngủ hết một đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip