Chương 43 : Chạy trốn

Trịnh Chí Huân đè tay Thôi Huyền Tuấn lại, lần này hắn không còn phải cách một lớp lông nữa mà thực sự chạm vào làn da ấm áp của cậu.

Hắn cùng Thôi Huyền Tuấn nhìn nhau, thấy viền mắt của cậu còn đỏ hồng.

"... Cậu còn cần tôi giúp sao?" Thôi Huyền Tuấn nhẹ giọng hỏi.

Trịnh Chí Huân đưa ra một câu trả lời khẳng định: "Có chỗ khuất mắt, tôi không thấy cổ có sạch thật không. Cậu cứ lau một chút thế thì làm sao sạch được?"

Thôi Huyền Tuấn nhất thời không nói chuyện, cậu nhìn Trịnh Chí Huân, cuối cùng chậm rãi nở nụ cười: "Vậy cậu đừng động, trước tiên buông tay tôi ra nào."

Trịnh Chí Huân buông tay ra, Thôi Huyền Tuấn lấy lại tự do, di chuyển ngón tay, sau đó ấn ngón trỏ vào quai hàm của Trịnh Chí Huân.

Cậu không dùng sức mà chỉ nhẹ nhàng đặt lên, giống như người trước mặt có ý thức ngẩng đầu lên, để cái cổ có thể ở trong tầm mắt của cậu nhiều hơn.

Thôi Huyền Tuấn lại đưa tay lên.

Cổ của Trịnh Chí Huân thon dài, sạch sẽ, không có một chút bụi bẩn hay dầu mỡ nào trên đó.

Ngày xưa có câu chuyện quần áo mới của hoàng đế, hôm nay có nước tương của Thôi Huyền Tuấn.

Cổ là bộ phận quan trọng, nếu bị thương có thể nguy hiểm đến tính mạng, hầu hết mọi người đều sẽ thận trọng khi xử lý.

Chưa kể đối với trai thẳng kỳ thị đồng tính luyến ái, xác suất sẵn sàng để một người đồng tính nam sờ cổ gần như bằng không.

Thôi Huyền Tuấn quan sát biểu lộ của Trịnh Chí Huân. Hắn híp mắt, trên mặt tràn đầy thuần túy hài lòng, không tìm được nửa điểm miễn cưỡng.

Thôi Huyền Tuấn rút tay về, giây tiếp theo lại bị giữ lại.

"Cám ơn bạn học Thôi, giúp tôi nhiều như vậy." Khóe miệng Trịnh Chí Huân hơi nhếch lên, hắn như sói hoang nhìn Thôi Huyền Tuấn, cực kỳ hung hãn, nhưng lời nói lại rất có lễ độ.

"Lần sau nếu như ăn cơm cùng nhau mà còn không cẩn thận,cậu cũng phải nhớ giúp tôi."

Đối mặt với ánh mắt như vậy, Thôi Huyền Tuấn chỉ có thể dùng nụ cười thân thiện đáp lại: "Lần sau... lần sau lại nói."

౨ৎ

Đã là tối Chủ nhật, ăn cơm xong, bọn họ phải thu dọn đồ đạc trở về ký túc xá.

Thôi Huyền Tuấn cũng mang gấu nhỏ từ công viên giải trí về. Ký túc xá dù sao cũng là nơi ở thực sự của cậu trong bốn năm đại học. Cậu muốn đặt con gấu bên giường để ngủ cùng, nhưng vừa ném nó lên giường, cậu đã nghe thấy giọng nói mờ ám của Trịnh Chí Huân.

"Thần thiếp còn tưởng rằng quý phi Gấu bông ngủ trên bàn, hóa ra là ngủ trên giường, thật là có phúc khí."

Thôi Huyền Tuấn: "..."

"Thiếp cũng từng ngủ ở đó," Trịnh Chí Huân leo lên giường, xuyên qua màn giường tán tỉnh cậu, "Quý phi Gấu bông lên nắm quyền, thiếp giờ đây là hoa tàn bướm ít nên phải đi thôi. Thói đời xưa nay chỉ nghe người mới cười, nào thấy kẻ cũ khóc?"

Thôi Huyền Tuấn vô cảm kéo rèm giường lên, đặt con gấu bông lên giường của Trịnh Chí Huân.

Trịnh Chí Huân đang trải chăn bông cho êm, đột nhiên trên giường đặt một vật gì đó. Hắn nhìn kỹ một chút, thấy rõ là cái gì liền nhặt lên ném xuống bàn bên dưới.

"Yo, Hoàng thượng, người là có ý gì? Thiếp không phải hạng người tùy tiện cùng gấu khác ngủ chung giường." Trịnh Chí Huân vỗ vỗ gối, "Cái gối này chỉ có một người có thể ngủ trừ thiếp."

"Con trai của cậu đó." Thôi Huyền Tuấn nói, "Cho cậu chăm sóc."

Trịnh Chí Huân trợn tròn mắt, lại đi xuống đem gấu bông lên.

"Đều là tại nó còn quá nhỏ không thể tự ngủ, khiến cha mẹ chia phòng." Trịnh Chí Huân bóp mặt gấu, "Khi nào nó mới lớn lên rồi tự ngủ trên giường không để cha mẹ chăm sóc?"

Thôi Huyền Tuấn nghe lời nói của Trịnh Chí Huân có gì đó không hiểu, không trả lời, nằm xuống giường, nhận được tin nhắn của Trịnh Chí Huân trong điện thoại.

Trịnh Chí Huân đầu tiên gửi cho cậu một gói biểu tượng cảm xúc [Tôi đang ở nhà chăm sóc em bé, em làm việc bên ngoài không cần phải lo lắng cho chúng tôi đâu],

sau đó hỏi: [Ngày hôm nay và ngày hôm qua đi hẹn hò, cậu chấm được bao nhiêu điểm?]

Thôi Huyền Tuấn cảm thấy rằng người bình thường không nên kỳ kèo sau mỗi lần họ đi chơi cùng nhau, rồi hỏi có hài lòng với cuộc hẹn khi mối quan hệ chưa được xác định hay không, mà nên hàm súc thể hiện đi chơi rất vui, hy vọng lần sau có thể tiếp tục cùng nhau đi.

Nhưng Trịnh Chí Huân hiển nhiên không ở trong phạm vi của người bình thường này, hắn dò dẫm từng bước, muốn biết hết tâm tư của cậu.

Thôi Huyền Tuấn trở mình trên giường đáp: 【Bí mật.】

Cậu đặt điện thoại xuống, nhớ lại vẻ mặt của Trịnh Chí Huân khi cậu bất ngờ chạm vào yết hầu của hắn trong khi ăn cùng nhau.

Cậu chắc chắn rằng hành động này tuyệt đối nằm ngoài dự đoán của Trịnh Chí Huân, vì vậy biểu cảm đầu tiên của hắn có chút đờ đẫn và không thể tin được.

Và rồi, sự hoài nghi chậm chạp đó biến thành sự ngạc nhiên.

Hắn cũng thích được cậu ấy đối xử như vậy sao?

Tuy nhiên, Trịnh Chí Huân đã tiếp xúc nhiều với tay của mình, vì vậy việc không chống lại khi bị chạm vào tay không phải là điều khó hiểu.

Còn việc chạm vào những bộ phận khác, chẳng hạn như... đôi môi mà Trịnh Chí Huân chưa từng chạm vào trước đây thì sao?

Thôi Huyền Tuấn mím môi dưới, kéo chăn trùm lên đầu.

౨ৎ

Những ngày lên lớp học vẫn bận rộn như trước, phòng học nào cũng chật kín, hết giờ học ai cũng phải xuống lầu, trừ phi đợi trong lớp mười hai hai mươi phút, đợi những người khác ra về hết thì mới vắng.

Thôi Huyền Tuấn không có thói quen sạch sẽ đến mức không thể chạm vào người khác, cho nên cậu đã quen với việc chen chúc. Cậu chuẩn bị tan học, lúc lấy điện thoại ra kiểm tra thì phát hiện hơn 20 phút trước Trịnh Chí Huân đã gửi cho cậu mấy tin nhắn.

[Hôm nay tôi cũng đang học ở lớp nghiên cứu. Tôi ở tầng sáu, đợi tôi khi cậu xuống sảnh nhé.]

Phòng học của Thôi Huyền Tuấn ở tầng bốn, cậu đáp [Được], sau đó thong thả đi ra ngoài.

Quả thực có rất nhiều người trong cầu thang bộ, hầu hết những người lười đợi thang máy đều chọn đi thang bộ một cách đơn giản, đám đông dày đặc đến mức chỉ đi được trong vài bước, Tiểu Hoán và Gia Huy ở bên cạnh cậu đã chen ra.

Ở hoàn cảnh này, bị người khác xoa vai, chạm tay là chuyện bình thường đến mức không thể bình thường hơn, Thôi Huyền Tuấn khi bị chạm tay cũng không nghĩ ngợi gì.

Sau đó, đầu ngón tay của cậu lại được chạm vào một lần, rồi một lần nữa.

Đó không phải là sự va chạm vô tình, cũng không phải chỉ là một cú chạm nhẹ, mà giống như một chiếc lông vũ cào nhẹ vào đầu ngón tay cậu.

Liên tiếp bị đụng mấy lần, toàn lực như nhau, Thôi Huyền Tuấn rốt cục cảm giác được có gì đó không đúng, cau mày quay đầu lại.

Bên trái cậu không có ai, người luôn chạm vào tay cậu chỉ cách cậu một bước ngắn. Hắn ta cao lớn và có ngoại hình nổi bật, trông đặc biệt nổi bật giữa đám đông.

Thấy Thôi Huyền Tuấn quay đầu lại, người kia nhướng mày, vẻ mặt kinh ngạc: "Ôi, thật trùng hợp, đây không phải là bạn học Thôi Huyền Tuấn sao?"

"Ha ha," Thôi Huyền Tuấn nhíu mày, "Thật sự là trùng hợp."

Trịnh Chí Huân, đang ở phía sau cậu một bước nhỏ, đã bước lên phía trước và đến ngay vị trí bên trái của cậu.

Bàn tay trước đây chỉ thỉnh thoảng chạm vào đầu ngón tay của cậu giờ đây áp sát vào mu bàn tay vì đám đông, cổ tay va vào cổ tay.

Nếu giữa hai người xa lạ mà tiếp xúc như vậy, một trong hai người nhất định sẽ đưa tay trở về ngực ôm sách, hoặc đút thẳng tay vào túi quần, để tránh chuyện xấu hổ tương tự xảy ra lần nữa.

Nhưng lúc này, không ai thu tay lại.

Ngón trỏ của Thôi Huyền Tuấn bị móc nhẹ nhàng vào, ngón trỏ của người đàn ông chen vào giữa các ngón tay của cậu, quấn quanh các đốt ngón tay. Thấy cậu không còn nhiều sức phản kháng, hắn từ từ mạnh dạn nắm lấy ngón trỏ của cậu.

"Ở đây nhiều người quá, chật đến mức đặt tay cũng không có chỗ." Trịnh Chí Huân ghé sát tai Thôi Huyền Tuấn, giọng điệu thản nhiên, "Bạn học Thôi, cho tôi mượn một chỗ này được không?"

Thôi Huyền Tuấn liếc nhìn Trịnh Chí Huân, nhưng không nói gì, tay trực tiếp bị giữ lại.

Ý đồ xấu xa của người theo đuổi không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để tiếp xúc. Họ nắm tay nhau giữa đám đông đông đúc, như thể đang thực hiện một giao dịch bí mật.

౨ৎ

Thời gian sau giờ học tương đối nhàn nhã, hôm nay bọn họ không có bài tập, Tiểu Hoán và Gia Huy hớn hở ra ngoài chơi, để lại Thôi Huyền Tuấn và Trịnh Chí Huân trong ký túc xá.

Trịnh Chí Huân đang tắm, trong khi Thôi Huyền Tuấn ngồi ở bàn làm việc nhìn vào tay của mình.

Nắm tay nhau trên cầu thang tựa như một giấc mơ, Trịnh Chí Huân chủ động tấn công, cùng nhau dẫn dắt cậu vào giấc mộng quá khứ.

Trịnh Chí Huân rất thích nắm tay, nhưng bạn nam bình thường không nắm tay nhau, và lúc cậu ấy và Trịnh Chí Huân chỉ là bạn bình thường cũng không có chuyện đó.

Lúc đó, Trịnh Chí Huân trong mắt mọi người vẫn duy trì hình tượng soái ca lạnh lùng, không giống bây giờ dính như sam.

Là bạn của anh chàng lạnh lùng Trịnh Chí Huân, hơn nữa biết rằng hắn là người kỳ thị đồng tính, cho dù quan hệ có tốt đến đâu, Thôi Huyền Tuấn cũng hiếm khi có bất kỳ tiếp xúc thân thể nào với hắn.

Tiếp xúc cơ thể bắt đầu tăng lên, hình như là lúc lớp của cậu ấy đã thắng một trận bóng lớn ở trường trung học, cậu ấy đã vui vẻ ôm Trịnh Chí Huân sau khi chiến thắng.

Đây là lần đầu tiên bọn họ tiếp xúc thân mật như vậy, Trịnh Chí Huân bị cậu ôm đến sững sờ. Sau khi ý thức được liền buông ra, nhưng Trịnh Chí Huân cũng không nói gì.

Sau khi trận đấu kết thúc, cậu và Trịnh Chí Huân cùng nhau trở về ký túc xá, sau khi tắm rửa xong, Trịnh Chí Huân đột nhiên vẻ mặt không vui nói với cậu:

"Tôi chưa phản ứng kịp, chưa có đáp lại lời chúc mừng của cậu, sao cậu lại thả ra?"

Khi đó, Thôi Huyền Tuấn không hiểu, hỏi: "Vậy tôi lại ôm cậu tiếp nhé?"

"Cũng được." Trịnh Chí Huân nói.

Vì vậy, cậu lại ôm Trịnh Chí Huân, mà lần này Trịnh Chí Huân đã đáp lại cậu.

Kể từ đó, cậu tiếp xúc thân thể với Trịnh Chí Huân ngày càng nhiều, rồi trở thành bạn thân nhất của Trịnh Chí Huân.

Lần cuối cùng họ trực tiếp nắm tay nhau đi trên đường là khi họ còn là bạn bè, giờ đây mối quan hệ giữa hai người đã khác trước.

Trịnh Chí Huân đang thử cậu, mà cậu cũng đang thử Trịnh Chí Huân.

Thôi Huyền Tuấn bật máy tính xách tay của mình lên, chọn một chương trình tạp kỹ rồi ngồi vào bàn làm việc để xem.

Sau khi Trịnh Chí Huân tắm xong, hắn đung đưa sau lưng Thôi Huyền Tuấn, cuối cùng kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh Thôi Huyền Tuấn: "Xem tạp kỹ một mình có ích lợi gì, tôi cùng cậu xem."

Thôi Huyền Tuấn đẩy máy tính giữa hai người họ để Trịnh Chí Huân có thể nhìn rõ.

Đây là một chương trình tạp kỹ về tình yêu, hiện đang phát sóng cho đến khi nữ khách mời vô tình rơi xuống một cái hố nhỏ và được khách mời nam kéo lên, sau đó nam khách mời đã liên tục nắm tay khách mời nữ để ngăn khách mời nữ ngã lần nữa.

Máy quay chuyển sang phần phỏng vấn nữ khách mời sau khi kết thúc, nữ khách mời nhếch mép cười: "Anh ấy cứ nắm tay tôi mãi không buông. Tôi thực sự rất cảm động".

"Người ta như thế này mới là bình thường, nắm tay chút đã có thể đỏ mặt." Thôi Huyền Tuấn nói, "Hai ta nắm tay lại như tay trái nắm tay phải, như thói quen vậy."

Thấy chủ đề này sẽ dẫn đến sự khác biệt giữa họ và các cặp đôi bình thường, hơn nữa còn dẫn đến tình bạn, Trịnh Chí Huân vội ngăn lại: "Cậu đang nói cái gì vậy, đâu có phải là tay trái nắm tay phải, đừng nói nhảm."

Trịnh Chí Huân bắt chước giọng điệu của nữ khách: "Khi Huyền Tuấn nắm tôi, tôi cũng cảm động."

Thôi Huyền Tuấn không nói tin hay không tin, hai người tiếp tục cùng nhau xem tạp kỹ.

Màn hình máy tính tràn ngập bong bóng tình yêu màu hồng, bên ngoài màn hình, đầu ngón tay Trịnh Chí Huân lại lần nữa thần không biết quỷ không hay chạm tới đầu ngón tay Thôi Huyền Tuấn.

Hành động của Thôi Huyền Tuấn chính là túy ông chi ý bất tại tửu , mà ngoài mặt cậu vẫn giả vờ xem chương trình tạp kỹ một cách nghiêm túc, giả vờ rằng cậu không nhận thấy rằng Trịnh Chí Huân đang đến gần.

Lại gần, cậu cần lại gần, gần đến mức có thể nghiêng đầu trao cho Trịnh Chí Huân một nụ hôn.

Đây là lần đầu tiên Thôi Huyền Tuấn làm chuyện này, tra điểm thi đại học cũng không khẩn trương như bây giờ.

Lỡ như Trịnh Chí Huân sợ hãi đẩy cậu ra thì sao?
Nếu Trịnh Chí Huân không thể kiểm soát phản ứng muốn nôn trong tiềm thức, cậu nên biểu hiện như thế nào đây?

Lỡ như Trịnh Chí Huân sợ hãi đến mức hắn ngã khỏi chiếc ghế, đập đầu xuống đất thì sao?

Thôi Huyền Tuấn mím môi, lặng lẽ dịch một chân tới gần ghế của Trịnh Chí Huân.

... Đây là lần đầu tiên cậu làm một việc như vậy.
Căng thẳng.

Nam khách mời trên màn ảnh đang bí mật chuẩn bị một món quà bất ngờ cho nữ khách mời nên đã hành động cẩn thận, giọng chuyện toàn bằng hơi.

Thôi Huyền Tuấn tựa hồ bị bầu không khí trên màn hình lây nhiễm, thở dốc nói: "Cậu cảm thấy nam khách kia khá đẹp trai không?"

Trịnh Chí Huân nghe không rõ, nghiêng đầu: "Cậu nói cái gì?"

"Tôi nói..." Thôi Huyền Tuấn không phát hiện Trịnh Chí Huân lại gần như vậy, quay đầu lại, môi cậu từ khóe môi Trịnh Chí Huân trượt một đường, lướt qua gò má của hắn, cuối cùng dừng lại ở khóe miệng. dái tai.

Dái tai Trịnh Chí Huân phát lạnh. Thôi Huyền Tuấn đã cố gắng hết sức để bình tĩnh nghĩ về một điều vô nghĩa.

Để đảm bảo rằng có thể nhìn thấy biểu cảm và phản ứng đầu tiên trên khuôn mặt của Trịnh Chí Huân, Thôi Huyền Tuấn nhanh chóng lùi lại, sau đó nhìn thấy một cảnh tượng kỳ lạ.

Trịnh Chí Huân lúc nào cũng giỏi chơi lưu manh, mặt dày, uống rượu cũng không đỏ mặt, hiện tại thì trên mặt và tai đều có vết đỏ kỳ lạ.

Biểu cảm trên mặt hắn trống rỗng, như thể hắn không nhận ra chuyện gì đã xảy ra, Thôi Huyền Tuấn cẩn thận quan sát, cảm thấy mặt mình có chút nóng.
Trịnh Chí Huân đột ngột đứng dậy, trên mặt càng thêm kỳ lạ.

Vừa đứng lên, Thôi Huyền Tuấn lập tức phát hiện có chỗ không đúng.

Trịnh Chí Huân đến gần cậu một bước, một khí thế nguy hiểm lập tức bộc phát ra, Thôi Huyền Tuấn cũng từ trên ghế đứng lên, lui về phía sau một bước.
Khi chuông báo động vang lên, Thôi Huyền Tuấn nuốt nước bọt.

... Cậu cảm thấy rằng mình không nên ở lại đây nữa mà nên để khoảng trống cho Trịnh Chí Huân ở một mình.

Cậu đã đưa ra nhiều suy đoán trước đây, nhưng không cái nào trong số đó phát triển như thế này.

Trịnh Chí Huân đã biến cong quả thật cùng Trịnh Chí Huân khi là trai thẳng không giống nhau, ít nhất đối với cậu thì độ nguy hiểm là hoàn toàn khác biệt, trước đây cậu cũng không có nghĩ tới vấn đề này.
Cậu thừa nhận rằng cậu có một chút bối rối.

Phương hướng của cậu chính là cửa phòng, Thôi Huyền Tuấn lui về sau hai bước, chạy mất tiêu.

౨ৎ

mai lên full nha cả lò mình ơi, mốt tui ra extraaa. hqua ba mèo quá dỏiii, xứng đáng dc nhận 10c pom😍🫵🏻

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip