5

Cả người đầy mồ hôi ướt đẫm, anh cố gắng tỉnh dậy nhưng trong đầu hoàn toàn là sự mờ mịt. Anh mơ hồ nghe thấy một giọng nói gọi tên mình, nhưng mí mắt nặng đến mức không thể nâng lên được, giọng nói khàn khàn, những âm tiết dính hết vào nhau, ai đó vừa cho anh uống thuốc.

Thật khó thở, anh muốn mở mắt ra, viên thuốc vừa được đưa vào cổ họng thật khó nuốt, cơ thể và cả ý thức của anh giờ đây dường như đang bị giam cầm trong một tù giam vô hình.

"38,7 độ, Hyeonjoon à, anh bị cảm rồi."

Jeong Jihoon nhìn nhiệt độ hiển thị trên nhiệt kế, chắc là do hắn đã lôi anh đi tắm vào lúc sáng sớm nên mới dẫn đến cớ sự này, liền lấy điện thoại gọi cho bác sĩ của gia đình.

Dưới mí mắt của gia đình thì Jeong Jihoon đã học xong đại học, nhưng thực tế thì hắn là một kẻ rất không có kỹ năng sống. Nhưng may là trừ lần cảm sốt hồi bé thì quãng thời gian còn lại hắn sống rất tốt, lịch khám sức khỏe định kỳ hàng năm cũng được quản gia sắp xếp một cách đều đặn.

Nhưng vì ký ức năm xưa ấy, nên dù chỉ là một cơn cảm cúm nhỏ thì gia đình vẫn cẩn thận mời bác sĩ đến khám để tránh những hậu quả về sau.

Thật sự mà nói thì hắn rất thích Choi Hyeonjoon, dù hắn không có cách nào để ép bản thân nhớ lại những ký ức mà hắn đã quên mất đi, nhưng ít nhất hắn biết rằng bản thân phải nắm chặt Choi Hyeonjoon của hiện tại. Hắn đã mất rất nhiều công sức để mang Choi Hyeonjoon trở về bên cạnh hắn, làm sao mà có thể để vuột mất được nữa. Jeong Jihoon nhẹ nhàng ôm lấy Choi Hyeonjoon vào lòng, tựa lưng vào đầu giường chờ đợi bác sĩ đến.

Tình yêu mãnh liệt căng đầy lồng ngực hắn, nơi con tim trống rỗng như được ai đó chữa lành.

Hắn cúi đầu hôn lên má của Choi Hyeonjoon, thầm nghĩ 'vợ yêu của mình dễ thương thật đấy'. Hắn lấy ra điện thoại di động chụp lại một nửa bên mặt đang say ngủ trong vòng tay hắn rồi đặt ảnh đó làm hình nền điện thoại.

Không bao lâu thì bác sĩ đến, do say rượu kèm theo miễn dịch suy giảm nên mới dẫn đến sốt. Bác sĩ dặn dò người bệnh cần phải ăn uống đạm bạc trong hai ngày tới, kèm theo đó cần chú ý chỉ được uống nước ấm, thuốc sẽ được bác sĩ kê đơn và cho người mang đến sau. Trước khi rời đi vị bác sĩ nọ còn không quên đốc thúc nhanh chóng cho người bệnh ăn uống, người bệnh không thể uống thuốc khi bụng đói.

Sau khi tiễn bác sĩ ra về, Choi Hyeonjoon mơ màng tỉnh dậy một lần, cả người bết nhớt không chịu nổi, phải ôm chặt Jeong Jihoon để ngủ. Jeong Ji Hoon nhìn thấy Choi Hyeonjoon sốt cao không hạ nhiệt, kiên nhẫn an ủi anh rằng đừng lo hắn sẽ không bỏ đi đâu hết, nhưng Choi Hyeonjoon lại sợ rằng Jeong Jihoon chỉ hứa suông, vừa dùng tay vừa dùng chân trèo lên người Jeong Jihoonn, treo cả người lên người hắn mới thôi, lầm bầm vài câu rồi lại ngủ tiếp. Jeong Jihoon không nhúc nhích được tí nào, bất lực vỗ nhẹ vào lưng Choi Hyeonjoon mà dỗ dành.

Người giao thuốc làm việc rất nhanh chóng, bác sĩ chưa đi được bao lâu thì thuốc đã được mang đến, Jeong Jihoon định xoay người đi lấy thuốc thì chợt nhớ ra Choi Hyeonjoon vẫn còn đang nằm yên ổn trong lòng hắn, sợ mình làm động đến người trong lòng, hắn lo lắng quan sát Choi Hyeonjoon, tay giữ chặt áo ngủ của người kia.

"Ưm... chẳng phải em đã nói là sẽ không rời đi sao?"

Choi Hyeonjoon nức nở từng chữ một cách đáng thương khiến cho Jeong Jihoon cảm thấy đau lòng không thôi, nhẹ nhàng an ủi rồi lại hôn lên đôi má phính ửng hồng vì sốt, Choi Hyeonjoon được hôn cũng thôi không khóc nữa.

"Thiếu gia, thuốc của cậu đây."

Người giao thuốc vừa mở cửa liền nói vọng vào, nhìn qua khe cửa thấy Jeong Jihoon đang ôm ai đó, người nọ đoán rằng hắn đang ôm con trai nhà họ Choi - người vừa đính hôn với hắn cách đây không lâu.

Hắn yêu chiều cậu Choi đến mức này sao? Chỉ đi lấy thuốc thôi mà cũng phải ôm anh theo đến tận cửa.

Hắn không muốn người giao thuốc nhìn thấy quá nhiều, nhận thuốc xong liền đóng sầm cửa lại, hắn không muốn người ngoài nhìn thấy vẻ nũng nịu của Choi Hyeonjoon.

.

"Cục cưng, dậy uống thuốc nào."

Jeong Jihoon cầm túi thuốc đặt lên bàn trong phòng khách, kéo ghế ra rồi ôm Choi Hyeonjoon ngồi xuống.

Choi Hyeonjoon thật sự cảm thấy rất không ổn, cơn sốt cao làm cho anh cảm thấy không thoải mái, cảm xúc cũng không kiểm soát được, nhưng cơ thể lại đang rất yếu nên không thể lớn giọng phàn nàn, chỉ có thể meo meo như mèo con mắc mưa, càm ràm mấy câu như đèn sáng quá, điều hòa lạnh quá, không muốn uống thuốc đâu,... cứ như thế cọ cọ vào người hắn mà nhõng nhẽo. Thật sự là một giây anh cũng không muốn rời khỏi Jeong Jihoon, hắn ôm anh cẩn thận pha thuốc rồi dỗ anh uống, náo loạn cả đêm trời cũng đã sáng, đến khi cơn tác động của thuốc làm anh mệt mỏi và ngủ thiếp đi.

Jeong Jihoon cũng vội vã ăn vài miếng rồi lại nhanh chóng trở về phòng ngủ để ở bên anh. Khi nằm vào giường có thể nghe thấy tiếng ngáy nhẹ và hơi thở đều đặn, khuôn mặt anh bớt đỏ hơn trước chỉ còn lại một chút ửng hồng, trán kề trán rõ ràng cảm nhận được không còn nóng như lúc trước nữa, kiểm tra một lượt cũng cảm thấy yên tâm hơn một chút, chuẩn bị ngủ bù một lát, dù sao thì ban đầu cũng không ngủ được bao lâu đã bị nhiệt độ cơ thể của anh làm thức giấc, sau đó lại lo lắng suốt nửa ngày cuối cùng cũng an lòng, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến.

Dù sao thì cũng là người trẻ, bệnh đến nhanh mà khỏi cũng nhanh, uống thuốc rồi ngủ một giấc thì tinh thần của Choi Hyeonjoon đã tốt hơn nhiều. Khi tỉnh dậy nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của Jeong Jihoon cũng khiến anh giật mình, tối qua dù trong trạng thái say nhưng ký ức cũng không mơ hồ lắm, Choi Hyeonjoon xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm ngay một cái hố để mà nhảy xuống

Choi Hyeonjoon vừa động đậy mới phát hiện ra tư thế của cả hai thật ám muội, hoặc nói đúng hơn là anh đơn phương quấn lấy Jeong Jihoon, dù cả hai vẫn đang mặc đồ ngủ chỉnh tề nhưng với dáng vẻ chân quấn lấy nhau khiến Choi Hyeonjoon cảm thấy như mình mặc mà không mặc. Đang nghĩ cách làm sao để rời khỏi vòng tay của Jeong Jihoon thì hắn cử động, Choi Hyeonjoon vốn đang cẩn thận đột nhiên cứng đờ lại, dù có giả vờ ngủ thế nào thì cũng sẽ bị tiếng thở gấp gáp của mình làm bại lộ.

"Ưm... anh tỉnh rồi à? Cơ thể thế nào rồi? Đỡ hơn chưa, ngủ thêm chút nữa đi, bây giờ mới... ừm, mười giờ rưỡi thôi, cùng ngủ thêm một tiếng nữa nhé..."

Jeong Jihoon lại ôm chặt hơn, tay chân anh bị hắn quấn chặt, tim anh đập nhanh hơn bao giờ hết, giờ lại bị Jeong Jihoon cọ mặt vào hõm cổ khiến mặt anh đỏ bừng, một lúc sau lại cảm thấy mệt, dù sao tối qua cũng sốt khá lâu, vừa khỏi bệnh cơ thể còn yếu, Choi Hyeonjoon với tâm trạng đã đến thì an tâm mà hưởng, ngửi mùi chăn khô ráo dễ chịu lại ngủ thiếp đi.

.

"Ah! Quên mất hôm nay hẹn bố mẹ ăn tối! Jeong Jihoon!"

Choi Hyeonjoon tỉnh dậy vào khoảng hai giờ rưỡi chiều, vì anh ngủ thêm nên trong người có chút uể oải, trong khi Jeong Jihoon đã dậy từ lâu, thậm chí còn tranh thủ tập gym được một tiếng, bây giờ hắn vừa tắm xong và quấn khăn tắm bước ra. Choi Hyeonjoon ngơ ngác nhìn Jeong Jihoon, có chút nuốt nước bọt, nhưng sau đó chợt nhớ ra bây giờ đã là hai giờ bốn mươi lăm phút, gần ba giờ rồi, bữa tối hẹn vào lúc năm giờ, theo kế hoạch Choi Hyeonjoon thậm chí còn phải đi salon một chuyến, nhưng với thời gian này lthì chắc chỉ đủ để sửa soạn một chút.

Bước vào nhà vệ sinh thấy quần áo tối qua vẫn còn chất đống trong túi giặt, thực sự làm anh muốn xỉu. Không, mỗi góc trong căn phòng này đều nhắc nhở Choi Hyeonjoon về một đêm điên rồ tối qua và mối quan hệ của anh với Jeong Jihoon đã trở nên không thể tách rời, trở thành vợ chồng cũng chỉ là chuyện sớm muộn. Nghĩ đến điều này anh thấy có chút gì đó khó nói nên lời, rõ ràng những việc mình làm giống như đang ép buộc đối phương, dù anh cũng từng thử trốn chạy, nhưng kết quả lại nằm ngoài dự đoán, thậm chí đến mức không thể tin nổi, Jeong Jihoon thực sự đã trở thành hôn phu của anh, đã thế còn yêu chiều anh hết mực.

Dù có chút không tin vào sự thay đổi của hắn, nhưng anh đã quen với điều này từ khi còn nhỏ, trước đây luôn cảm thấy việc kết hôn với Jeong Jihoon là điều đương nhiên. Giờ đây, dù có đi đường vòng nhưng cuối cùng vẫn là theo đúng lộ trình định sẵn, dù có thay đổi làn đường giữa chừng, cuối cùng tại ngã rẽ vẫn quay lại đúng đường ray đã định. Quan trọng nhất là hiện giờ cả hai đều thật lòng có tình cảm với nhau.

.

Trên đường đi, Choi Hyeonjoon nhỏ giọng trách Jeong Jihoon vì không gọi anh dậy sớm hơn. Rõ ràng biết hôm nay có bữa tối mà lại không cho anh thời gian để chuẩn bị, đối với Choi Hyeonjoon, người từ nhỏ đã được dạy các khóa học về lễ nghi, điều này thực sự rất mất lịch sự. Mặc dù việc anh bị bệnh là một lý do, nhưng trước các quy tắc lễ nghi của một chaebol, mọi lý do đều chỉ là cái cớ. Ra ngoài mà ăn mặc không phù hợp, không tươm tất thì thực sự là mất mặt.

Thật ra thì đây chỉ là bữa ăn đơn giản giữa vị hôn phu và gia đình vị hôn thê, không phải là sự kiện quá trang trọng, nhưng dù sao thì giữa các gia đình lớn cũng có những quy tắc riêng, dù là người thân cũng phải làm cho đúng lễ nghi.

Ít nhất thì một giờ ở tiệm làm tóc cũng không vô ích, Jeong Jihoon cũng mặc bộ vest đã được phối sẵn với Choi Hyeonjoon, thời gian gấp rút nhưng không làm cho họ trông lôi thôi. Cả bốn người trò chuyện rất vui vẻ, bữa ăn gia đình đơn giản không quá căng thẳng, không khí thoải mái rất hợp với nhau. Sau khi kết thúc bữa tối vui vẻ, cả hai chào tạm biệt bố mẹ Choi Hyeonjoon và hẹn lần sau sẽ về nhà ăn cơm, Choi Hyeonjoon còn ngượng ngùng cười, vẫy tay rồi kéo Jeong Jihoon rời đi.

Gió lạnh đầu thu đã bắt đầu có chút se lạnh, cái giá của việc ăn vận đẹp đẽ là phải chịu lạnh, may thay là họ không có ý định đi bộ, liền lái xe về nhà ngay. Dù sao thì Jeong Jihoon cũng không yên tâm khi Choi Hyeonjoon vừa khỏi bệnh lại ra ngoài hít gió lạnh, hơn nữa còn phải đi gặp bác sĩ để mà tái khám.

Mọi lịch trình gần nhất đều bị hủy bỏ, Jeong Jihoon rất quan tâm xem bệnh của Choi Hyeonjoon đã khỏi hẳn chưa, kế hoạch mấy ngày tới hắn dự định ở nhà nghỉ ngơi và chơi game cùng anh.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip