cause i've been so low for so long
Sinh linh nhỏ bé kia chỉ đang cố bảo vệ tình yêu bên trong mình, cái thuần khiết cuối cùng về người nó thương không được phép váy bẩn nữa
Jeong Jihoon choáng váng nhìn bóng người đi xa dần. Hắn bỗng rơi vào vô số hồi ức khi con người ta nói về tình yêu, tốt hay đẹp là một phần do bạn và một phần do số mệnh. Jeong Jihoon nghĩ, chính hắn là người tự tay cắt đi số mệnh tốt đẹp giữa hai bọn họ còn để lại một màn đêm bão tố mà không thèm cắt nó đi.
- Hyeonjoon chờ em với...
Hai tay hắn lạnh ngắt, câu nó muốn nói không thoát ra được thanh quản nặng trĩu. Choi Hyeonjoon đã đi rất xa không thể bắt lấy được nữa.
Không ngờ mấy tháng Choi Hyeonjoon dốc hết tâm can trau dồi tình cảm vào một kẻ tồi như hắn để được đáp lại ý mập mờ. Có hối hận không?
Nếu Jeong Jihoon là Choi Hyeonjoon, có lẽ hắn đã xóa sổ Jeong Jihoon ra khỏi cuộc đời hắn nhưng trong thời khắc ánh mắt của Choi Hyeonjoon với hắn chính là dảy tình yêu vô tận không thể xóa bỏ. Choi Hyeonjoon còn yêu hắn? Hay Choi Hyeonjoon chỉ đang giữ cái thuần khiết mỏng manh về Jeong Jihoon mà yêu say đắm?
Jeong Jihoon đứng chơ vơ, kẹt tại những câu hỏi cuối bài cho những ai có biệt tài giải đáp ra được nó. Chỉ tiếc Jeong Jihoon là kẻ ngu khờ khạo.
_________________
- Sao ủ rũ vậy?
Kim Geonbu vừa stream xong, đèn máy đều tắt ngủm, quay đầu qua đã thấy Jeong Jihoon nằm dài trên chiếc ghế sofa đăm chiêu suy nghĩ, hắn ở cái dạng này được một tuần rồi. Cậu Gấu Tuyết áp lon nước ngọt lạnh vào má hắn tìm lại nhận thực một chút.
- Sao vậy?
Tiếng bật khí ga vang lên, Kim Geonbu ngồi xuống ghế đối diện uống một ngụm hà ra một hơi sảng khoái.
- Có gì phiền muộn à?
Jeong Jihoon ngồi dậy, con mèo mệt mỏi không thèm chăm chuốt liếm bộ lông của nó. Jeong Jihoon nhìn Kim Geonbu một lúc, bóng đèn bỗng nhiên sáng lên.
- Cậu với Heo Su có gặp khó khăn gì không? Tình yêu ấy?
Kim Geonbu hơi khựng lại, nhìn Jeong Jihoon với ánh mắt hoài nghi sau đó dần thu lại ánh mắt, chuyển hóa nó thành bể hồi ức lẫn hiện tại.
- Ừ... tôi với anh ấy cãi nhau nhiều lắm, như cơm bữa, chia tay rồi quay lại cũng có. Lần đầu chia tay do cãi nhau cũng suy sụp lắm, một thời gian nói chuyện lại mới nhận ra là bản thân chưa đủ bao dung với đối phương. Gặp trắc trở trong chuyện tình cảm là không thể tránh mà, chủ yếu giữa hai người có chịu lắng nghe bù đắp cho nhau hay không thôi.
Jeong Jihoon lắng nghe chăm chú, gật gù đầu đồng ý. Con mèo lại tiếp tục thở dài, tiếp tục tuyệt vọng. Kim Geonbu không nói gì thêm, ném lon nước vào sọt rác, ngồi nán lại một chút. Cậu Gấu lờ mờ đoán ra Jeong Jihoon va phải tình yêu đôi lứa, dự định sẽ vào chủ đề chính giải bày cảm xúc của hắn nhưng Jeong Jihoon đã ra đòn phủ đầu trước.
- Thật ra tôi có thích một người, sau này mới nhận ra tình cảm thì đúng hơn. Lúc trước người đó cố gắng theo đuổi tôi, tỏ tình tôi nhưng tôi chỉ mong muốn làm người bạn tốt, không muốn mất đi mối quan hệ này. Người đó đi rồi tôi mới thấy tổn thương và nhận ra tình cảm của mình nhưng người đó không nguyện ý nghe tôi nói nữa, cũng không nguyện ý mở lòng nữa.
Nụ cười ngang của Kim Geonbu khó diễn tả biểu cảm của cậu Gấu ngay bây giờ, nó là kiểu đặc trưng hết cứu trong xu hướng hiện nay. Jeong Jihoon nhìn xong khổ sở khom người úp hai mặt vào tay vô cùng xấu hổ.
Trước khi đi, Kim Geonbu có để lại cho hắn vài phương pháp. Jeong Jihoon đang gắng ngắm ngầm những phương pháp đó, hắn nhắm chặt mắt suy nghĩ, đan hai tay chặt vào nhau không có nghĩa ý gì.
Jeong Jihoon là con rơi của thượng đế
Choi Hyeonjoon đã gửi tin một tin vị trí hiện tại của anh cho hắn mà không để lại bất cứ lí do gì.
________________
Vị trí cách không xa, vỏn vẻn năm phút Jeong Jihoon lập tức có mặt. Hắn thấy Choi Hyeonjoon đang ngồi trên dãy ghế gỗ, đối diện là dòng sông dài đằng đẵng, nhắm mắt phiêu du cùng gió, chiếc áo khoác mỏng manh bay phất phới ngược về sau. Jeong Jihoon điều chỉnh nhịp thở, từ từ tiến lại gần.
Choi Hyeonjoon dù nhắm mắt nhưng vẫn biết Jeong Jihoon đã hiện diện bên cạnh anh, điềm tĩnh mở mắt. Jeong Jihoon nhìn anh, gương mặt còn đỏ vì thiếu khí, hắn gỡ chiếc áo khoác dạ khoác lên vai anh. Làn khói lạnh tỏa ra từ hơi thở báo động cơ thể Choi Hyeonjoon đang rất lạnh.
- Hyeonjoonie...
Choi Hyeonjoon hơi cúi mặt xuống, anh vỗ nhẹ vào chiếc ghế gỗ
- Ngồi xuống đi
Choi Hyeonjoon hạ thấp mi mắt, chỉ dán dưới sàn, Jeong Jihoon kiên nhẫn chờ anh. Từng phút trôi qua cũng là lúc hắn tạo dựng vô sô viễn cảnh Choi Hyeonjoon sẽ nói từ biệt hắn hay tát hắn một cái nhưng Choi Hyeonjoon bỗng nhiên quay sang nhìn hắn, nở một nụ cười khó tả, nó không xinh đẹp, cũng không xấu xí, nó không được trưng bày ra với mục đích.
- Jihoon
- Có lẽ tâm tư anh nặng trĩu quá lâu đến mức anh không thể chịu đựng được nữa
Không phải Jeong Jihoon là con của thượng đế, thượng đế của hắn là Choi Hyeonjoon.
Nhịp đập nhanh liền mạch đến mức khó thở, Jeong Jihoon nóng ran cảm giác sắp nổ tung, hắn sẽ ngậm ngùi nhìn anh đi một lần nữa hay quỳ xuống cầu xin anh cho hắn một cơ hội. Choi Hyeonjoon dời mắt nhìn dòng sông chìm nghỉm trong màn đêm tĩnh, tâm tư hệt như đáy đen dưới lòng hồ, đến đêm nó nổi lên, trôi lềnh bềnh.
- Lúc đó Jihoon tính nói gì với anh vậy?
Jeong Jihoon thời khắc này bỗng dưng không nói nên lời, hắn suy nghĩ sắp xếp lại câu từ, không muốn có sai lầm gây thêm một vết nứt cho mối quan hệ này. Qua tầm mắt của Choi Hyeonjoon, Jeong Jihoon vẫn đang do dự, anh cười cười nói.
- Không sao, anh không ép cứ từ từ
- Việc ngừng yêu một ai đó thật sự rất khó với anh, cứ nghĩ là được rồi nhưng gặp lại em thì mọi thứ lại trở về như ban đầu. Anh không trách Jihoon, em đừng đặt nặng quá vì đây là tình cảm của cá nhân anh, không có gì liên quan đến Jihoon cả. Xin lỗi vì gây ảnh hưởng đến em nhiều đến như vậy.
- Anh chỉ có một mong muốn nhỏ, chúng ta có thể giữ quan hệ bạn bè nhưng anh không muốn tiếp xúc và liên lạc nhiều nữa vì anh chưa đủ dũng cảm để ngay lập tức trở nên bình thường.
Câu từ của Choi Hyeonjoon như ngọn sóng dâng trào cao độ trong Jeong Jihoon, hắn nắm lấy cánh tay Choi Hyeonjoon kéo về phía mình, tay còn lại vòng qua ôm chặt lấy anh.
- Em thích anh, thích Hyeonjoon, rất thích, em yêu anh.
Choi Hyeonjoon tròn mắt, anh cảm thấy hõm vai mình bị dùi sâu, còn hơi ươn ướt. Choi Hyeonjoon đến tai mình còn không tin được, anh đưa tay chạm vào nơi lồng ngực phập phồng của Jeong Jihoon.
- Đừng đẩy em ra, xin anh...
Jeong Jihoon nấc lên, hắn bất an giữ anh rất chặt, nhịp đập của hắn rất mạnh, rất nhanh như của Choi Hyeonjoon bây giờ. Choi Hyeonjoon ôm lấy tấm lưng rộng kia, hai trái tim dao động ở một điểm chung chống lại mọi tơ duyên được dàn xếp. Choi Hyeonjoon đối với Jeong Jihoon là người bao dung hắn đến mức khó tin, nếu không có tình yêu của anh nuôi dưỡng thì hắn vĩnh viễn không bước được vào thế giới của anh, hiện tại và tương lai không có một Choi Hyeonjoon nào trong cuộc sống của hắn
- Có thể cho em một cơ hội không?
Jeong Jihoon tạm rời cái ôm, nắm chặt hai vai anh, mắt hắn đỏ hoe tha thiết đến nhường nào. Choi Hyeonjoon nhìn người trước mặt, đôi mắt anh thoáng sương, gắng ghìm cho nó không rơi xuống. Anh đưa tay lau nước mặt cho cậu, sự dịu dàng vốn có dành hết cho Jeong Jihoon.
- Đừng khóc, Jeong Jihoon à...
- Anh vẫn luôn yêu em, tình yêu của anh vẫn luôn ở đây
- Chúng ta cùng cố gắng
Jeong Jihoon thấy anh nhắm mắt, rướn người lên đặt cho hắn một cái hôn nhẹ ở đầu môi, nó không quá mãnh liệt như mấy đôi yêu nhau trong phim Hàn. Giọt sương lăn xuống má, Choi Hyeonjoon dùi vào lòng Jeong Jihoon ôm chặt, anh cũng rất thổn thức, tiêu hao rất nhiều mới được đáp lại. Jeong Jihoon vuốt ve lưng anh, sự tổn thương của hai người cuối cùng cũng thoải mái thoát ra ngoài.
Ngày mai sẽ đến, bắt đầu lại một mối quan hệ với danh nghĩa khác. Nó sẽ tốt đẹp hơn, hạnh phúc hơn, bỏ lại quá khứ đầy rẫy sắc nhọn.
.
🥹🫶Ba má thắng 2-0 yêu quá
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip