4.Ngoan

Không khí trong phòng chờ nặng nề, chỉ có tiếng ồn ào bên ngoài hành lang vọng vào. Park Dohyeon ngồi dựa lưng vào ghế, hai tay khoanh lại trước ngực, mắt lơ đãng nhìn vào chiếc màn hình TV đang phát một chương trình quảng cáo. Đèn trần trắng sáng chói chang chiếu xuống cả căn phòng, tạo cảm giác không thoải mái. Trước mặt anh là một dãy ghế trống, chỉ có Jeong Jihoon đang ngồi ở đó, mắt nhìn chăm chú người đối diện.

Cả hai đã từng có những khoảnh khắc ở cùng nhau như thế này. Nhưng giờ đây, sự im lặng giữa họ lại càng khiến không khí thêm ngột ngạt.

Jeong Jihoon ngả người về phía trước, đặt khuỷu tay lên đầu gối, cúi thấp đầu, mắt lướt qua đôi giày của mình. Ánh sáng trắng của phòng chờ rọi xuống mái tóc đen mềm, làm nổi bật những đường nét gương mặt của mid laner trẻ dưới ánh đèn sáng nhưng lạnh lẽo. Park Dohyeon khẽ liếc nhìn, ánh mắt vô thức dừng lại trên khuôn mặt của Jeong Jihoon.

Lần cuối họ gặp nhau, Jihoon còn là một chàng trai trẻ với dáng vẻ thiếu niên, mảnh khảnh và đôi mắt ngây thơ. Nhưng bây giờ, trước mắt là một Jeong Jihoon trưởng thành hơn hẳn. Đôi vai rộng, rắn chắc, không còn vẻ yếu ớt như trước, cánh tay lộ ra dưới tay áo phông bó sát cho thấy tuyển thủ Chovy đã chăm chỉ tập luyện thế nào. Đường nét trên khuôn mặt cũng trở nên sắc sảo hơn, cái mũi thẳng tắp, quai hàm vuông vắn và cương nghị, đôi môi mím lại như thể đang suy nghĩ điều gì đó sâu xa. Ánh đèn phản chiếu trên làn da, tôn lên đôi mắt nâu sẫm sâu thẳm. Đôi mắt ấy, vẫn là ánh mắt đã từng nhìn anh với bao cảm xúc dịu dàng, nhưng giờ đây dường như mang một vẻ gì đó khác. Sắc bén hơn, khó lường hơn. Người trước mặt không còn là cậu thiếu niên ngây thơ ngày trước nữa, mà là một tuyển thủ chuyên nghiệp, tự tin và đầy khí chất, chứa đựng cả sự trầm tĩnh, sự chín chắn của một người đã đi qua nhiều điều trong cuộc sống.

Jeong Jihoon đẹp trai hơn trước rất nhiều.

Park Dohyeon không thể phủ nhận điều đó. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ phải đối diện với một Jeong Jihoon như thế này - trưởng thành, tự tin và quyến rũ hơn bao giờ hết. Đó không còn là Jeong Jihoon mà Park Dohyeon từng quen, từng ôm trong vòng tay và nói những lời yêu thương trong quá khứ.

Người đang ngồi ở đằng kia là tuyển thủ Chovy, không phải Jeong Jihoon.

Park Dohyeon chưa sẵn sàng cho điều này.

Anh chưa sẵn sàng để đối diện với một Jeong Jihoon đã trưởng thành và ừm.... đẹp trai như vậy. Cảm giác như thể mọi sự chuẩn bị tâm lý đều sụp đổ trong một khoảnh khắc.

________________________________________________

DANH SÁCH NĂM ĐIỀU PHẢI LÀM KHI GẶP LẠI JJH CỦA PDH:

1. Không để bị thu hút : X. fail rồi.

2. Giữ khoảng cách an toàn: hiện tại thì vẫn ổn.

3. Giữ nhịp tim ở mức 60 - 90 bpm: X. Nó đang đập nhanh lắm.

4. Tỏ ra lạnh lùng: này ok nha.

5. Không cười xinh: chưa cười cái nào, 10 điểm.

_________________________________________________

Nhận ra có người đang nhìn mình chăm chú, Jeong Jihoon bật cười khẽ, đôi mắt vẫn sắc bén như thể có thể đọc thấu được tất cả những suy nghĩ trong đầu đàn anh. Một câu hỏi vang lên, khiến không gian trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết:

"Nhìn xong chưa? Cảm thấy có gì khác trước không?"

Park Dohyeon hơi sững người trước câu hỏi đột ngột. Anh không ngờ Jeong Jihoon lại hỏi điều đó, đặc biệt là vào lúc này, khi mà mọi sự thay đổi đều hiện ra rõ ràng trước mắt anh. Ánh mắt như một lưỡi dao, cắt xuyên qua mọi lớp bảo vệ anh cố dựng lên. Đôi mắt ấy không chỉ đợi câu trả lời, mà còn như muốn vạch trần những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng người đối diện.

Park Dohyeon cúi đầu, cố che giấu sự chột dạ đang hiện lên rõ rệt, cảm thấy gò má mình nóng ran. Nhưng dù thế nào, anh cũng không thể đưa ra một câu trả lời thẳng thắn.

Làm sao anh có thể thành thật mà nói rằng, anh đã sẵn sàng cho Hàn Quốc, cho HLE, cho tất cả mọi thứ - trừ em.

"Tuyển thủ Chovy có vẻ không ngoan như trước," Park Dohyeon cố gắng giữ giọng điệu bình thản. Anh khẽ liếc qua Jihoon, rồi nói tiếp, "Là ai dạy cậu nói mấy câu như vậy thế?"

Jeong Jihoon cười lớn, tiếng cười thoải mái đến mức khiến cả không gian phòng chờ trở nên nhẹ nhõm hơn chút. Hắn dựa người vào ghế, thả lỏng vai, đôi mắt ánh lên tia nghịch ngợm.

"Lúc trước có ai nói lại cái mỏ của em đâu. Em chỉ ngoan với anh thôi."

Câu nói như một đòn đánh vào kí ức của Park Dohyeon.

Những ký ức xưa cũ bất ngờ ùa về, như cơn sóng dữ dội cuốn trôi mọi sự tự chủ mà anh cố gắng gìn giữ

Đúng thật, Jeong "Chovy" Jihoon luôn "ngoan" với Park "Viper" Dohyeon theo một cách đặc biệt. Luôn nghe lời, luôn để cho anh dẫn dắt mọi thứ, ngay cả khi cả hai cùng ngồi trò chuyện hay cạnh tranh nhau trong game.

Nhưng giờ đây, Jihoon không còn là cậu bé ngoan ngoãn đó nữa.

Park Dohyeon cúi đầu, cảm giác như có hàng ngàn suy nghĩ hỗn độn đang chạy qua tâm trí. Rốt cuộc anh đã bỏ lỡ bao nhiêu điều khi rời đi? Đã bỏ lỡ bao nhiêu sự thay đổi của Jeong Jihoon? Những ngày tháng xa cách đã khiến Jeong Jihoon thay đổi nhiều đến vậy, nhưng liệu rằng trong lòng, mọi thứ có còn nguyên vẹn như trước?

Mọi phòng bị được gỡ bỏ, anh ngước mắt lên, nhìn thẳng vào người đối diện:

"Vậy tại sao giờ không ngoan nữa?"

Lời nói của Park Dohyeon nhẹ nhàng, khiến không gian trong phòng chờ như lắng xuống. Jeong Jihoon nhìn vào đôi mắt đầy nỗi niềm ấy, sự đùa cợt trong giọng nói trước đó bỗng biến mất, đôi mắt thoáng tối lại. Bầu không khí trong phòng như đông cứng. Giọng trầm hẳn xuống, mang theo chút trách móc mà Park Dohyeon có thể cảm nhận rõ rệt:

"Vì giờ anh đâu còn ở đây nữa."

Câu nói chẳng khác gì một lời khẳng định. Park Dohyeon đã rời đi, đã biến mất khỏi cuộc sống của hắn mà không có một lời giải thích nào. Đó là lý do Jeong Jihoon không còn "ngoan" nữa, bởi lẽ đã không còn lý do để giữ lại sự dịu dàng đó.

Sự im lặng lại bao trùm lên cả hai. Park Dohyeon cảm thấy khó chịu, như thể mọi cảm xúc đang đè nặng lên lồng ngực. Anh muốn nói gì đó, muốn giải thích, nhưng những lời định nói nghẹn lại nơi cuống họng.

Đơn giản vì anh chẳng có gì để giải thích cả.

Phía bên ngoài phòng chờ bắt đầu có tiếng ồn ào, hình như set quay của KT đã kết thúc, tiếp đến sẽ là set quay của HLE, nhưng trong đây, không gian dường như vẫn đóng băng. Cả hai người ngồi đối diện nhau, nhưng cảm giác như cách xa cả ngàn dặm.

Park Dohyeon cúi đầu, mắt nhìn xuống đôi bàn tay nắm chặt.

Anh quay lưng rời đi.

" Đừng đi"

Jeong Jihoon vẫn ngồi đó, đôi mắt ánh lên sự lạnh lẽo nhìn bóng lưng mờ đần trước mắt mình.

Một lúc sau, phía bên ngoài lại có tiếng bước chân, cánh cửa phòng chờ được mở ra.

" Jihoon, thì ra em ở đây. Thầy đi tìm em nãy giờ. Về thôi"

"Vâng"

Đến cuối cùng người đó cũng không quay lại.

Khi tất cả rời đi, phòng chờ trở nên ảm đạm đến kỳ lạ.

Cùng lúc đó, chương trình quảng cáo trên chiếc TV lớn kết thúc. Màn hình bắt đầu chậm rãi chiếu lại highlight của "siêu tân binh" Griffin năm xưa rồi vụt tắt như chính sự sụp đổ của điểu sư ngày nào.
________________
"Kết bộ phim, em rời đi, mang theo chút nắng tàn phai".

Vừa viết vừa nghe bài này nên cuối cùng nó thành như vậy đó 💖

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip