tản văn

- Tối nay cậu không bận việc gì chứ, đi uống vài ly

Việt Nam đang thu xếp tài liệu vừa báo cáo cho Soviet, chợt khựng nhẹ

- A, cũng được ạ...Vậy để em rủ thêm-

- Không. Chỉ tôi với cậu.

- ... vâng

Nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngài, cậu bình tĩnh bước đều về phía trước dãy hành lang, nhưng những dòng suy nghĩ không ngừng náo loạn trong đầu. Tí cồn cho buổi gặp mặt xã giao thế này không thành vấn đề đối với cậu, bởi tửu lượng của cậu cũng không tồi. Nhưng đối với con người uống rượu như nước lã như Soviet, chắc y chưa kịp thông cổ thì cậu đã say đến mức mụ mị. Cơ mà quan trọng hơn hết là

Chỉ hai người ư?

Mà lại gặp mặt riêng thế này chắc chắn là có vấn đề!!

Cậu nghĩ không ra mình đã làm gì sai, từ công việc tới công tác đối ngoại, tới mối quan hệ với các thành viên trong khối cậu đều cố gắng giữ ở mức ổn định. À đúng thiệt lâu lâu cậu với China có hơi gây gỗ nhau tí, nhưng ngài hẳn cũng đã quen mặt hai đứa rồi.

Không lẽ ...chỉ là tâm sự đêm khuya

Thế thì ngại vãi nồi luôn.

Suy nghĩ ấy chỉ khiến cậu muốn đập bản thân mình một cái. Mối quan hệ giữa cậu với ngài không hẳn quá tệ nhưng hiện tại cũng chẳng thân thiết để có thể ngồi nói chuyện như hai người bạn.

Thanh danh một vị lãnh đạo tối cao, nghiêm khắc, lạnh lùng, không bao giờ thể hiện cảm xúc dư thừa thì ai cũng biết. Ngoại trừ tác phong làm việc, khí chất con người Soviet, những vấn đề khác liên quan đến đời sống riêng tư của ngài hay sở thích cá nhân...cậu đều không rõ.

Mà...cậu biết thì để làm chi...

So với vị trí hiện tại của cậu, ngài như bức tượng thành uy nghiêm, như vầng thái dương trên cao. Cậu luôn nỗ lực theo đuổi lí tưởng vĩ đại ấy, nỗ lực kéo gần khoảng cách với Soviet, chỉ để, nhận được sự công nhận của ngài.

Soviet cũng chả thể nghĩ rằng hành động bình thường của mình vừa nãy đã gây khủng hoảng tinh thần cho thiếu niên. Ngài ngồi trong phòng trầm ngâm, nghĩ ngợi tới lời của Belarus hôm trước.

Mắt Belarus sáng rực, luyên thuyên không ngớt về kế hoạch giúp cha và Việt Nam

"...Đó là chiến thuật "rượu vào lời ra". Cậu Việt Nam có vẻ thân thiện thật, nói chuyện cũng dễ nghe, nhưng nụ cười trông xã giao quá, dường như cũng không muốn nói nhiều về bản thân mình.

Với lại, Cha thân thế cao nghiêm thế này mà hỏi mấy câu 'cảm nghĩ của em về ta thế nào' thì doạ cậu ấy mất.

thế muốn người ấy bày tỏ cảm xúc thì phải hỏi từ từ và có "chút" biện pháp. Nói cách khác, đây sẽ là một buổi hẹn trá hình đội lốt một buổi trò chuyện thân mật giữa cha và cậu để gắn kết hai người đồng chí- "

Soviet chỉ đành bất lực nghe theo lời con gái nhưng vẫn không tránh cảm nghĩ

Thế này chẳng khác gì chuốc rượu lừa lọc con nhà lành vậy

.

Tối đó, hắn hẹn qua phòng, trước phòng hắn có một ban công rộng đã được sắp xếp một bộ bàn ghế nhỏ với vài chai rượu.

Còn cậu cũng đã chuẩn bị sẵn một tinh thần thép và cái đầu lạnh để 'đối phó' với ngài.

Hai người ngồi cạnh nhau, tĩnh lặng đến mức ngột ngạt. Trời lạnh, không khí như đông đặc lại, người xứ nhiệt đới quen cái nóng như cậu cũng bị ảnh hưởng ít nhiều. Sự lạnh lẽo cộng với cái tình huống khó xử này làm tâm trí cậu căng cứng, chẳng thể nặn ra một câu chữ nào để xua tan cảm giác này.

Cậu thấp thỏm ngồi không yên, giả vờ lấy ly húp ngụm rượu và đưa mắt lén nhìn biểu cảm đối phương.

Ánh mắt cả hai đột ngột giao nhau rồi lảng tránh, chấp chứa tia ngập ngừng khó xử

Sự im lặng ngượng ngùng này không mang lại kết quả gì, y đành lên tiếng

- Này Việt Nam

- V-vâng! Dạ rõ!

Bị điểm tên, thiếu niên giật nảy mình, thốt lên. Biểu cảm vừa rồi của cậu, làm hắn vừa thấy buồn cười, vừa thấy...thương. Bình thường hắn hành cậu dữ lắm à. Còn thiếu niên ngượng chín mặt kia đã cúi đầu xuống từ lúc nào.

- Hn, không cần quá căng thẳng đâu, tối nay chúng ta chỉ nói chuyện thôi.

Hình như...cậu vừa nghe thấy tiếng cười của ngài. Cậu lén ngước nhìn lên, người kia đã quay mặt về phía trước. Trong ánh trăng nhạt nhoà, dường như cậu trông thấy khoé môi của người có nâng lên một góc rất nhỏ.

Bây giờ cậu mới để ý...nhìn ngài tối nay...có phần...dịu dàng hơn bình thường. Áo thun nỉ nâu trầm, che cổ với hai bên tay áo được xắn lên để lộ từng nét cơ cứng cáp nơi cánh tay. Con người trang nghiêm, cứng nhắc trong bộ quân phục thường ngày,

Đôi vai gầy của cậu dần thả lỏng, biết bản thân mình nãy giờ nhìn ngài có hơi thất thố, cậu chỉnh thẳng tư thế, ổn định lại thần trí, đuôi mắt cong lên, miệng kéo lên một nụ cười tiêu chuẩn, vừa giỡn vừa thiệt đáp

- Vậy không biết ngài lãnh đạo kính yêu đã gặp chuyện gì mà phải gặp riêng em thế này nhỉ?

Soviet là người dẫn dắt hỏi chuyện bâng quơ về những điều xung quanh cậu. Nhưng...tại sao câu hỏi về bản thân cậu lại hơi nhiều, khiến cậu năm lần bảy lượt phải ngắt chuyện và đổi chủ đề. Rượu càng thấm càng say, dần dần Việt Nam cũng gỡ bỏ lớp phòng bị, vô thức trôi theo những câu hỏi của Soviet.

-

Trời ngả về khuya, ngọn gió đêm mang theo hơi lạnh thổi qua làn da dưới lớp áo, vờn trên chóp mũi cậu, nhưng sức nóng của men rượu lan toả khắp cơ thể đã lấn át đi cảm giác se lạnh của sương đêm.

Ánh mắt ngày càng đơ đẫn, tâm thức cậu mờ mịt. Việt Nam càng lộ ra dáng vẻ chân thành của cậu, dáng vẻ thoải mái nhất mỗi khi hắn thấy cậu đi bên cạnh Cuba.

- Ta thấy cậu với China có vẻ không ổn. China thường gây khó dễ cho cậu à?

Giọng nói nhè nhè, mơ hồ ko sắp xếp đc từ ngữ

- ummm...em không biết nựa...khi thì tốt, khi cũng không. À được cái hắn có vẻ ngoài cũng đẹp đấy hic...y như ngài.

Soviet sững một nhịp, tay hơi run, nâng ly, hớp một ngụm rượu mà bình tĩnh đáp

- Thế à?

- .. hic đâu thể nói thế được, ngài đẹp trai hơn nhiều, tốt hơn tên đó lắm...ngài thương em hơn

Nghiêng đầu nhìn ngài, trong đáy mắt cậu mơ màng chỉ còn hình ảnh đối phương, khoé miệng nâng cao, cười tươi đến lộ chiếc răng khểnh nhỏ

- hì em thích lắm đó

Việt Nam à, cậu có biết mình đang tán tỉnh người khác không. Quả thực việc cậu luôn dành tình cảm kính trọng ngài đều biết. Dù không chắc từ "thích" này của cậu có ý nghĩa thế nào, Soviet nghe đã thấy rộn ràng trong lòng, khoé môi run cố gắng đè xuống mãi nhưng bất thành

- Mà sao ngài khó gần vậy, mỗi lần tiếp xúc là hic...muốn xợ voãi cả quần

...

Cậu thực biết chơi đùa với trái tim của y.

Nhưng dù sao buổi hôm nay cũng có thu hoạch được đôi chút. Ít nhất y có thể nghe thấy được tiếng lòng của cậu.

Tiếng nói nhỏ dần rồi nhè đi trong ngọn gió đêm thoảng qua, bỗng một trọng lực nhẹ bẫng chạm vào vai Soviet. Cậu tựa người vào y, mơ màng ngủ.

Uống cả một buổi tối, y cũng chẳng còn đủ minh mẫn, ánh mắt trầm xuống nhìn thiếu niên bên cạnh.

Một tay nắm lấy hai bàn tay lạnh cóng của cậu, ngón tay thon dài của hắn đan lấy từng ngón tay cậu, đặt lên đùi mà sưởi ấm. Y chạm mu bàn tay còn lại nhẹ nhàng vào đuôi mắt, rồi vuốt xuống gò má phớt hồng của cậu. Thiếu niên cảm giác bị động, hơi nhăn mặt khó chịu, lè nhè mấy tiếng như mèo kêu, quay người về phía người bên cạnh, cơ thể áp sát vào y.

Y hơi cứng người, rồi cũng cười thầm, nhẹ nhàng kéo cậu lại gần, để cơ thể cậu nằm trọn trong lòng, chỉnh đầu cậu để tựa vào vai hắn, một tay vẫn nắm chặt lấy bàn tay cậu, tay còn lại thì vòng qua bụng ôm lấy hông. Hắn cúi mặt xuống sát đầu cậu, những lọn tóc tơ chạm vào sống mũi, một mùi thanh nhẹ của lúa non chớp nở, hoà cùng với hương nồng của men, vương vấn nơi đầu mũi hắn.

Cảm giác tĩnh lặng đến mức yên bình bao trùm lòng y. Đã bao lâu rồi hắn không có cảm giác này, tiếng côn trùng kêu giữa đêm sâu thanh vắng, tiếng thở đều thỏ thẻ của người thương nằm ngủ trong lòng làm không gian như ngưng đọng.

Cánh tay hơi dùng tí lực, ôm chặt cậu. Như để bảo bọc, truyền nhiệt cho cậu...cũng như đang bảo vệ nguồn bình yên của bản thân hắn muốn ở cạnh cậu thế này lâu hơn tí nữa. Ánh trăng bạc rải những tia mơ màng, bao trùm hình bóng hai người đang quyện hoà vào nhau.

Được một lúc, Việt Nam ho nhẹ. Đêm nay nhiệt độ hơi thấp, Soviet chột dạ, rủ rê cậu uống rượu, còn ra ban công ngồi tán gẫu giữa đêm tối lạnh lẽo thế này, cậu mà bị bệnh đều là tội của hắn hết.

Dù không nỡ rời đi, nhưng cũng không nên hành cậu thêm. Y bồng cậu vào phòng đặt lên giường mình. cẩn thận đắp hai lớp chăn mỏng phủ từ ngực đến bao bọc đôi bàn chân trần của cậu. hắn cũng đã thấm mệt trực tiếp nằm bên cạnh, ngắm nhìn dáng vẻ say giấc của thiếu niên một hồi rồi chìm vào cơn. Một đêm sâu thanh bình.

----

Aghhhh cái này viết lâu lắm ròi mà ko dám đăng. H đọc lại thấy câu từ, nội dung nó kì kì shao shao í

Hy vọng mấy môm đọc ko bị ca lỉnh chi ở khúc nào 🥲

Với lại t mún sìn lại thuyền này mà hỏng có idea. Kêu gọi "bão não" (brainstorm) từ quí vị khán giả 🫰

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip