Huyết Lạc (2)

"Dẫu thiên địa loạn , đất trời có sập xuống , ta nguyện cùng ngươi , sánh vai đến cuối cùng"

Lừa lọc.

4.

Đêm trăng máu, ánh trăng đỏ như một vệt máu khổng lồ treo lơ lửng trên bầu trời đêm, chiếu xuống mặt đất bằng một ánh sáng rực rỡ. Gió thổi qua những cành cây khô, như những ngón tay ma quái vuốt lên bầu trời đen. Vật chứa oán khí , Chu Yếm đang chật vật với chính sự thật rằng, bản thân hắn sẽ hủy hoại tất cả mà hắn đang có được.

Hắn đứng giữa cánh rừng, oán khí từ người hắn toả ra như một cơn sóng dữ dội, quét sạch mọi thứ xung quanh. Cơ thể hắn đang biến đổi, dòng sức mạnh bên trong dần dần nuốt chửng hắn. kéo hắn sâu vào nỗi đau khổ chẳng thể thoát ra.

Làm ơn , làm ơn...

Đêm nay, Diệp Miên cần máu của Chu Yếm hơn bao giờ hết. Con bé mệt mỏi thở ra chút hơi tàn, đôi mắt mờ dần, cơ thể đã không còn đủ sức để chống đỡ. Dòng máu đặc quánh chứa đầy oán khí ấy , thứ yêu lực có thể bù đắp cho con bé , nó chính là thứ duy nhất có thể giữ hẳn , rằng trên đời này có một Diệp Miên đang tồn tại.

Con bé, với thân thể lạnh như tử thi nhưng đôi mắt vẫn cố sáng lên bởi một hy vọng mỏng manh, ngước mắt nhìn Ly Luân. Nó không còn đủ sức nói gì, chỉ khẽ lắc đầu như thể đang cố gắng giấu đi sự đau đang lan tràn trong cơ thể mình. "Cha... con không muốn... cha phải đau đớn vì con..." giọng con bé yếu ớt, nhưng trong ánh mắt vẫn hiện lên sự kiên cường.

Ly Luân nhìn vào đôi mắt của con bé, trái tim y nhói lên. Y đã từng hy vọng rằng mình có thể cứu con bé bằng sự kiên trì của mình , nhưng cũng đã đến lúc , y thực sự phải đối mặt.

Nó thật sự cần Chu Yếm hơn y nghĩ

"Con sẽ mạnh mẽ hơn, con sẽ không chết... " – Ly Luân tự nói với chính mình, và quyết tâm lần nữa ra đi, dù biết rằng mọi việc phía sau đó , cũng chỉ là con đường dâng mạng.Và chính y cũng đã kiệt sức.

Tự chui vào chỗ chết , y quá hiểu rõ Chu Yếm ,rằng , chính là ngày hôm nay ,hắn sẽ chẳng bận tâm mà tàn sát bất cứ thứ gì mà hắn đi qua.

Nhưng Ly Luân phải đi

"Cha... đừng!" – Tiếng của Diệp Miên vang lên , đôi mắt con bé mở to, như thể nhìn thấy một điều gì đó trong tâm trí của mình. "Con sẽ không chịu đựng được nếu cha cũng phải chết. Thúc ấy , hôm nay có thể giết chết cha..."

Ly Luân nhìn con gái, ánh mắt đầy bi thương "Con sẽ không chết, Diệp Miên. Con không thể chết. Ta sẽ đi tìm máu của hắn, ta sẽ cứu con."

Ta sẽ chết cùng con.

5.

Bạch Trạch lệnh bị phá hủy.

Chu Yêm nay như được thả dây , hắn điên cuồng trong thứ sức mạnh mà hắn từng ghê tởm .

Văn Tiêu ngã ra đất , bất tỉnh.

Những người còn lại cũng chỉ bất lực trước tình cảnh thế này.

Ly luân cũng đến.

Một Ly luân thường đuổi giết họ , nay lại đến lúc này , mà mặt còn chẳng có tí thần sắc nào.

"Ly Luân, ngươi làm gì?" Bùi Tư Tịnh nói , giọng nàng hơi lạc, nồng mùi máu tanh.. "Triệu Viễn Chu sẽ giết ngươi khi ngươi đến đây với tình cảnh thế này đấy.."

Ly Luân nhìn nàng , rồi nhìn lên trời. Y không có thời gian để suy nghĩ, y không thể chần chừ. Một là y chết , hai là y có thể kéo Chu Yếm theo cùng , chỉ cần Diệp Miên còn sống.

Y tiến tới , chạm mặt hắn.

Chu Yếm điên cuồng nhìn y

Ly Luân không sợ. Y bước đến, chiếc trống bỏi trong tay nắm chặt, phát ra những tiếng âm thanh mạnh mẽ, cố gắng khuếch tán sức mạnh của nó. Mỗi tiếng gõ trống như một cú giáng, đối đầu trực diện với Chu Yếm.

Đầu Chu Yếm ong ong , nhưng chút yêu lực ấy chẳng nhằm nhò gì với hắn cả.

"Triệu Viễn Chu!" – Ly Luân gầm lên, ánh mắt y đầy quyết tâm. "Dừng lại! Đừng để ta phải giết ngươi!"

Hăn nhận ra , từ lâu , Ly Luân chẳng còn gọi hắn là A Yếm nữa

Chu Yếm đứng đó, ánh mắt hắn hiện lên sự đau đớn, nhưng hắn không thể phản ứng lại. Những tiếng gầm gừ như một con quái vật phát ra từ sâu trong cơ thể hắn, cào cấu hắn , cố chấp kéo lê hắn vào nơi tuyệt vọng nhất.

"Ngươi không thể ngăn cản được ta, Ly Luân. Ta không phải là người mà ngươi từng yêu thương. Ta là... oán khí, là đau khổ..." Hắn lắp bắp , trước khi thực sự điên cuồng mà tấn công y.

Ly Luân không lùi bước. Mọi thứ ây với y trông thật vô nghĩa làm sao. Dù y có yêu Chu Yếm đi chăng nữa, nhưng bây giờ yêu thương không thể cứu được hắn, không thể cứu vớt được y ,yêu thương chẳng thể vãn hồi được điều gì . Y chỉ biết hiện tại ,con bé có thể sống sót , con bé cần máu của cha nó.

Diệp Miên , nếu thật sự chẳng còn lại ý nghĩa gì , vậy để ta bồi cùng con.

"Ngươi không còn là chính ngươi nữa, . Nhưng con bé, nó vẫn cần ngươi. Nếu ngươi không thể cứu nó, ít nhất, hãy để ta cứu nó .Ngay hôm nay , nó cần máu ngươi" – Ly Luân nói, giọng kiên quyết. "Con bé sẽ mạnh mẽ hơn sau đêm nay, và chính ngươi, chính ngươi sẽ là người giúp con bé mạnh mẽ lên."

Chu Yếm nghiến răng, như thể đang đấu tranh với chính bản thân mình. Oán khí quấn quanh người hắn ngày càng mạnh mẽ hơn, nhấn chìm bao hy vọng mà hắn cố gắng nân niu .

Ly Luân lao đến , đẩy ngã Chu Yếm , cố gắng đâm thật mạnh.Chu Yếm lật y lại , bóp lấy cổ y.

"Giúp ta... cứu con bé," Ly Luân thều thào , giọng vẫn kiên quyết.

Tay ngày một siết chặt.

6.

Mọi thứ lại trở nên hỗn loạn ngoài sức tưởng tưởng. Ly Luân cảm nhận một cơn buốt rát dữ dội xuyên qua bụng, Chu Yếm vậy mà dùng cả bàn tay , chọt thẳng vào bụng y , máu tươi bắn tung tóe, nhuốm đỏ cả người y. Vết thương rách toạt,máu tuông ra xối xả.,

Vết rách đau đến nỗi Ly Luân không thể nào đứng vững, nhưng y vẫn cố gắng nhìn về phía Chu Yếm, đôi mắt ánh lên vẻ kiêu ngạo không thể lay chuyển. Y đã bước vào cuộc chiến này, y chấp nhận cái giá phải trả , bất kì cái giá nào.

Y cũng vốn là người sai.

Gương mặt Chu Yếm đầy hối hận, nhưng đôi mắt lại chứa đựng thứ lạnh lẽo không thể vãn hồi, nhìn chằm chằm vào Ly Luân. Ly luân gục xuống , và y ngỡ , Chu Yếm lần này đã giết chết y một cách trọn vẹn.

Y từ lâu chẳng đủ yêu lực để tái sinh.

Nhưng trong khoảnh khắc ấy, một tiếng gọi yếu ớt vang lên.

"Cha!" – Tiếng của Diệp Miên vỡ vụn giữa không gian tĩnh lặng, làm xao động cả thế giới quanh họ.

Diệp Miên, với đôi chân nhỏ nhắn , loạng choạng chạy về phía y, đôi mắt con bé đỏ hoe ngập nước, khuôn mặt nó nhuốm đầy vẻ đau đớn. Con bé chạy đến chân Chu Yếm, đôi tay nhỏ bé ôm chặt lấy chân hắn, không chịu buông ra, dù cơ thể con bé gần như sắp gục ngã vì kiệt sức.

"Thúc.., thúc đừng giết cha...đừng giết cha mà.." – Con bé khóc òa.

Đôi mắt Chu Yếm lại hiện lên vẻ tàn nhẫn, không còn chút thương xót. Hắn nhìn vào con bé, ánh mắt tràn ngập sự phẫn nộ và đau đớn, nhưng dường như không thể kiềm chế được cơn giận dữ đang bùng lên trong lòng.

"Ngươi dám cản đường ta, đứa nhỏ này..." – Giọng Chu Yếm như cào xé không gian, oán khí tuôn trào từ cơ thể hắn, và chỉ trong một khoảnh khắc, hắn đã đưa tay lên, yêu lực rừng rực trong bàn tay, đánh mạnh vào con bé.

Sự sống bé nhỏ , mong manh như cành liễu mà Ly Luân cố trân quý từng ngày , vậy mà lại bị tướt đoạt bởi chính phụ thân nó. Yêu lực của Chu Yếm đánh vào cơ thể con bé, một luồng sức mạnh hủy diệt dường như xuyên thấu trái tim nó. Con bé hét lên một tiếng đau đớn và tất cả những gì còn lại là những vệt máu vương vãi..

Chỉ còn lại đống tro tàn...

Thiên thần nhỏ của y , vậy mà tan về cát bụi.

Trước cả y.

Ly Luân nhìn thấy cảnh tượng đó, cảm giác trái tim mình như bị xé nát. Y muốn chạy đến, muốn cứu con bé, muốn ôm con bé , muốn an ủi nó rằng tất cả không sao đâu , Nhưng để lại cho y là cơ thể đã không còn sức, vết thương quá sâu, không thể nào đứng dậy được. Y chỉ có thể đau lòng nhìn Diệp Miên tan về hư không .Con bé không chỉ là cốt nhục của y, mà còn là cả niềm hy vọng cuối cùng mà y đã nắm giữ. Nhưng giờ đây, con bé đã vụt mất trong phút chốc, biến mất vào hư vô, như chút hơi tàn vụt tắt trong đêm tối.

Diệp Miên, tiểu yêu bé nhỏ của y , đã tan biến khi chưa kịp gọi tên y lần nữa.

"Không!" – Ly Luân gào lên trong tuyệt vọng. Mọi sự hi sinh, mọi đau đớn trong y dường như không có ý nghĩa nữa. Y không thể cho con bé hạnh phúc , và giờ đây , y còn chẳng giữ nổi con bé.

Chu Yếm nhìn vào cảnh tượng ấy, những giọt nước mắt lăn dài trên mặt hắn. Hắn khóc , miệng còn muốn nói gì đó , nhưng lại chẳng thể nói gì.

Mọi người của Tập Yêu Ti cũng lặng lẽ nhìn.

Ly Luân thở hắt ra, đau đớn đến mức không còn cảm giác gì nữa.

"A Miên.."

Thanh âm khô khốc phát ra khỏi miệng y, thân thể Ly Luân cũng bắt đầu tan rã, máu và cơ thể y cũng đã không thể chịu nổi vết thương nữa. Mỗi giây phút trôi qua, thân thể y như tan về hư không, như một linh hồn trống rỗng, như một cái bóng, không thể tìm lại chính mình.

Chu Yếm , ta hận ngươi , ngươi bỏ rơi ta , phản bội ta , chẳng để lại ta bất cứ thứ gì ,và lần này ngay cả con bé , ngươi cũng nhẫn tâm giết chết.

"Triệu Viễn Chu ...ta hận ngươi , cầu kiếp sau , không còn gặp lại."

Không còn Chu Yếm của ngày ấy , và không còn Ly Luân tồn tại.

Y sống kí sinh , chẳng qua là tự mình lừa dối mình.

Hỷ nộ ái ố của y , chẳng có ý nghĩa gì.

Chu Yếm đứng đó,nhìn Ly Luân tan biến trước mắt mình , tìm như bị ai đó siết chặt, bóp nát , vỡ vụ từng chút một.Thà rằng người chết là hắn , thà ra hắn chết ngay hôm nay, hắn cũng không nghĩ, tất cả đã đi xa thế này.

Tiếng khóc thê lương của hẳn , người cần nghe cũng chẳng còn nghe nữa.

Màn đêm tan đi màu huyết đỏ, với tiếng gió lặng lẽ thổi qua những tán cây , như một bản nhạc bi thương cho người đã hóa về hư không , như lời vĩnh biệt thảm hại mà người thốt ra không muốn được nghe thấy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip