Hoa hoè chớm nở 3 - Hoàn
Hôm đó, trời đổ mưa. Không phải mưa lớn, chỉ là mưa bụi, lất phất như có như không. Những cánh hoa hòe rơi rụng lặng lẽ trên sân điện, thấm nước rồi vỡ nát thành từng mảnh mờ nhạt.
Ly Luân ngồi trong lòng Chu Yếm, tay ôm một chiếc hộp gỗ nhỏ, là hộp hắn tự tay chạm trổ, trong đó đựng mấy món đồ chơi cũ mà y không bao giờ chịu bỏ. Con thú gỗ gãy chân, chiếc chuông đã méo, và vài viên ngọc nhỏ không còn sáng như trước.
"Chúng già rồi," y nói, giọng non nớt, "A Yếm có thể làm mới lại không?"
Chu Yếm khẽ gật đầu, xoa đầu y: "Có thể. Nhưng nếu chúng già... còn A Ly? A Ly có già không?"
Ly Luân ngước mắt lên, hơi ngơ ngác: "A Yếm già trước, ta không già đâu."
"Vì sao?"
"Vì A Yếm là người lớn." Y nói rất nghiêm túc, như đó là một lẽ hiển nhiên, "Ta là con nít."
Chu Yếm im lặng thật lâu, ngón tay vân vê một lọn tóc dài mềm của y, mãi sau mới khẽ nói: "Ừ, A Ly là con nít. Mãi mãi."
Giọng hắn nhẹ như làn hơi, nhưng lại nặng như đá tảng trong tim. Mãi mãi, đó là lời nguyền hắn đã chọn, là định mệnh hắn tự buộc vào mình.
Bên ngoài điện, từng bóng thái giám đi ngang qua đều rụt rè, không ai dám ngẩng đầu nhìn vào. Bọn họ biết, bên trong đó là chốn mà bệ hạ giữ kín nhất, là nơi không ai được bén mảng đến trừ khi được phép.
Không ai biết, đằng sau lớp rèm trúc yên tĩnh ấy, là một sinh linh nhỏ bé không từng bước chân ra khỏi cửa điện, là một bí mật được nuôi lớn bằng máu thịt, bằng tình cảm, và bằng cả điên cuồng.
Ly Luân không biết thế giới ngoài kia rộng lớn thế nào, càng không biết ánh mắt người ngoài nhìn y sẽ ra sao nếu một ngày biết được y tồn tại. Y chỉ biết, mỗi khi có tiếng bước chân xa lạ vang lên, Chu Yếm sẽ lập tức đứng dậy, chắn trước mặt y, như một bức tường không thể vượt qua.
"A Yếm?" Y từng nhỏ giọng hỏi, "Vì sao không cho ta ra ngoài?"
Hắn quay đầu, ánh mắt dịu dàng đến mức đau lòng.
"Vì bên ngoài không có ai thương A Ly cả."
Hắn chạm vào má y, ngón tay lạnh, nhưng giọng lại ấm: "Chỉ ta. Chỉ ta là thương ngươi nhất."
Y gật đầu, không chút nghi ngờ.
Bên ngoài mưa bụi rơi mãi không ngừng. Trong lòng hắn, đứa nhỏ vẫn chưa biết... có những mùa mưa sẽ kéo dài đến tận cuối kiếp người.
Mưa bụi kéo dài ba ngày ba đêm. Trong cung không đánh trống, không nổi gió, mọi âm thanh đều bị hơi nước thấm ướt, trở nên mơ hồ, mịt mờ như một giấc mộng.
Ly Luân chẳng hề để ý.
Y vẫn chơi đùa trong điện, vẫn lấy chiếc chuông bạc lăn quanh thảm, vẫn ngồi lọ mọ vẽ nguệch ngoạc lên giấy bằng những cây bút mà Chu Yếm không dùng đến. Vẽ người, vẽ cây, vẽ hoa, và lúc rảnh hơn thì vẽ một người mặc áo gấm đứng che ô cho một con thỏ nhỏ.
Y vẽ rất dở, nhưng mỗi lần đưa tranh lên, Chu Yếm đều cười, mắt cong cong như hồ thu nổi sóng:
"Đây là ai?"
"Là A Yếm!"
"Còn đây?"
"Là ta. A Yếm che ô cho ta."
Chu Yếm gật đầu, nhận lấy tờ tranh, cẩn thận cất vào một chiếc hộp gấm đã đầy ắp tranh vẽ của y. Hắn chưa từng vứt bỏ một bức nào. Dù chỉ là một vòng tròn méo mó, hắn cũng giữ lại như bảo vật.
"Mai trời tạnh rồi," hắn nói, khẽ vuốt tóc y, "Ngươi muốn ra ngoài dạo một vòng không? Chỉ là trong vườn thôi."
Ly Luân mở to mắt, lấp lánh: "Thật ư? A Yếm cho ta ra ngoài?"
Hắn khẽ gật đầu, trong mắt là thứ dịu dàng đến nghẹt thở.
Y gật đầu thật mạnh, vui vẻ ôm lấy hắn: "Vậy mai A Yếm dắt ta đi nhé!"
.....
Sáng hôm sau, đúng như lời hắn, mưa ngừng hẳn.
Trời trong, không nắng gắt, chỉ có ánh sáng nhè nhẹ xuyên qua tầng mây, rọi lên mặt hồ gợn sóng. Chim đậu đầy trên cây hòe sau điện, hót ríu rít như mừng rỡ.
Chu Yếm đưa y ra khỏi cửa cung lần đầu tiên sau nhiều năm.
Ly Luân ngồi trong lòng hắn, vòng tay ôm cổ hắn thật chặt, đầu ngoan ngoãn tựa vào vai hắn. Tay y vẫn cầm theo chiếc chuông bạc, lắc lư từng tiếng nhỏ như giấc mộng xa xưa.
Vườn phía sau rất rộng, hoa cỏ mọc kín, từng khóm từng chùm được trồng theo hình tròn quanh một hồ nước ngọc. Không có lính gác, không có cung nhân. Tất cả đã được hắn dọn đi từ sớm.
"Chỗ này, chỉ có ta và A Ly."
Chu Yếm đặt y xuống ghế đá đặt dưới gốc cây hòe. Hắn phủ áo choàng dưới chân y, quỳ xuống, chỉnh lại dây buộc cổ chân lỏng lẻo, giọng thấp mềm:
"Lạnh không? Gió có lớn không?"
Y lắc đầu, ngửa mặt nhìn trời: "Không lạnh. Ở đây... đẹp quá."
Rồi y nhích lại gần hắn, thì thầm:
"Vậy... ngoài vườn này, còn có thế giới khác nữa không, A Yếm?"
Chu Yếm ngẩng lên nhìn y, ánh mắt bỗng trở nên rất sâu.
"Có. Nhưng không có ta."
Y ngây ngốc.
Một lúc lâu sau, y hỏi nhỏ:
"Không có A Yếm... thì có hoa hòe không?"
Chu Yếm cười khẽ, xoa đầu y, thì thầm như ru:
"Không. Ngoài kia, không có gì hết."
...Chỉ có lạnh lẽo, và mất mát.
Nơi không có hắn, cũng không còn A Ly.
Ly Luân không hiểu hết ý hắn. Y vẫn còn nhỏ, vẫn luôn tin rằng thế giới chỉ rộng bằng vòng tay Chu Yếm ôm mình mỗi tối, chỉ cao bằng mái điện nơi có trăm ngọn đèn lung linh chờ y tỉnh giấc, và chỉ ấm khi có tiếng hắn gọi khẽ: "A Ly, dậy ăn thôi."
Y không cần biết ngoài kia có gì. Nhưng câu nói kia—"không có ta"—vẫn khiến y hơi bối rối.
Y cúi đầu, siết chặt chuông bạc trong tay, lí nhí hỏi: "Vậy A Yếm sẽ ở đây với ta mãi không? Không đi đâu hết?"
Chu Yếm ngẩng đầu lên nhìn y, tay chạm nhẹ vào gò má mềm, lòng ngón tay khẽ run, như thể đang kìm nén điều gì đó.
"Mãi mãi," hắn nói khẽ, "chỉ cần ngươi ở lại đây."
Y gật đầu thật mạnh, yên tâm, rồi nghiêng người tựa vào lòng hắn, mùi hoa hòe thoảng qua dịu nhẹ như mộng.
.....
Tối hôm ấy, y sốt nhẹ.
Có lẽ do trời mưa kéo dài, y lại ngồi ngoài vườn lâu, gió đầu xuân tuy không lạnh buốt, nhưng vẫn đủ để một thân thể nhỏ như y phát sốt.
Chu Yếm ôm y cả đêm, không để ai chạm vào, dùng chính lòng bàn tay ấm áp của mình áp lên trán y, từng chút một đắp khăn, đổi thuốc, pha nước ấm, dỗ y uống từng ngụm.
"Khó chịu..." y thì thào trong mê man, "A Yếm..."
"Ta ở đây."
Chu Yếm vỗ lưng y, đặt trán mình lên trán y, thì thầm dỗ dành: "A Ly ngoan, đừng sợ."
Y mê mệt, nhưng vẫn cố níu lấy tay hắn.
"A Yếm, đừng đi."
"Ừ, ta không đi." Giọng hắn khản đặc, "Dù A Ly không còn nhớ ta... ta cũng không đi."
.....
Đêm đó, Chu Yếm không ngủ. Hắn ngồi suốt bên giường, ánh mắt chưa từng rời khỏi đứa nhỏ trong chăn. Dưới ánh đèn dầu chập chờn, đôi mắt hắn đỏ hoe nhưng không có nước mắt. Giống như có thứ gì đó đang từ từ vỡ vụn bên trong, không tiếng động, không hình dáng, chỉ có trái tim, từng nhịp một, đập như đang rỉ máu.
Hắn biết, y sắp lớn rồi.
Và khi lớn... y sẽ không còn là A Ly nữa.
Hắn từng tìm mọi cách giữ thời gian lại. Dùng pháp chú, dùng máu, thậm chí dùng cả hồn phách của mình để níu lấy từng ngày y thơ dại. Nhưng luật trời không cho phép một sinh linh cứ mãi nhỏ bé, cứ mãi phụ thuộc vào một người.
Một ngày nào đó, y sẽ muốn đi ra khỏi cánh cửa kia.
Sẽ muốn biết "ngoài vườn" có gì. Sẽ muốn tự đi, không cần hắn bế nữa.
Và rồi, sẽ có người khác... nắm lấy tay y.
Chu Yếm siết chặt tay y hơn, gục mặt xuống vai y, âm thầm run rẩy.
Hắn có thể là đế vương, có thể là kẻ khuynh đảo thiên hạ, nhưng trong khoảnh khắc ấy hắn chỉ là một người đang điên cuồng giữ lấy chút ấm áp cuối cùng của đời mình.
END.
_________
Tác giả: Bức Uyển Tranh - NNG
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip