Chương 11

Ôn Khách Hành không hiểu được thắc mắc của Ô Khê, anh chỉ nghĩ đơn giản vì bản thân đã được "thay máu" của vampire thuần chủng nên sức mạnh sẽ khác biệt bởi chẳng có mấy vampire thuần chủng mất công mất sức tốn một đống máu của mình để biến một con người thành vampire cấp thấp cả, vừa lãng phí vừa gây nguy hiểm cho chính mình. Chu Tử Thư là trường hợp đặc biệt bởi hắn biến anh thành vampire không vì mục đích gì ngoài cứu sống anh, là lấy mạng mình đánh cuộc, dựa vào sự điên cuồng của hắn có khi hắn sẽ chẳng chịu sống tiếp nếu anh chết.

Diệp Bạch Y nheo mắt nhìn Ôn Khách Hành chằm chằm, "Tôi nghe nói cậu được Ôn gia nhận nuôi chứ không phải con ruột của họ?"

"Đúng, nhưng có vậy thì cũng đâu thay đổi được sự thật rằng tôi chỉ là một con người bình thường, còn suýt chết vì một con dao đâu?" – Nhắc đến cha mẹ ruột, trong lòng anh ẩn ẩn đau đớn, anh căm ghét họ bỏ rơi mình nhưng cũng khao khát được gặp lại họ, được nói với họ vài câu. Chu Tử Thư đã tỉnh lại, nhìn biểu cảm tổn thương của anh thì khẽ ôm anh vào lòng vỗ về.

"Diệp tiền bối, có khi nào tổ tiên của cậu ấy là vampire, đến đời cậu ấy thì dòng máu vampire chỉ còn sót lại chút ít không khác người bình thường?"

"Chính cậu cũng nói rồi đấy, "không khác người bình thường", thế thì gặp nọc độc của vampire vẫn chết hoặc phát điên mà thôi, không thể nào thản nhiên thế này được." – Đôi mắt Diệp Bạch Y hơi lóe sáng, chớp một cái hóa màu đỏ, giây sau cánh tay của Chu Tử Thư đã tóe máu, chất lỏng đậm đặc chảy đầy xuống đất.

Ôn Khách Hành theo bản năng lộ rõ nguyên hình chắn Chu Tử Thư là sau lưng, hằm hè với Diệp Bạch Y. Thấy ông ta không có ý định gì khác chỉ muốn quan sát phản ứng của anh thì mới khẽ buông lỏng, lúc này mùi máu của Chu Tử Thư lại khiến cổ họng anh khát khô, hơi thở chuyển nặng nề. Cái gì vậy? Một vampire có thể thèm khát máu của vampire khác sao?

Chu Tử Thư kéo anh vào lòng, để vết thương kia đến bên miệng anh. "Em mau uống đi, hiện cơ thể em sẽ chỉ hấp thu được máu của ta thôi."

Ôn Khách Hành vốn còn muốn kiềm chế, nghe thanh âm dịu dàng của Chu Tử Thư thì không chống cự nữa, đặt môi lên nơi đang chảy máu kia mà mút lấy. Khi còn là con người, máu đối với anh rất tanh, chỉ ngửi đã không chịu được chứ đừng nói gì uống nó. Có uống thì chắc cũng chỉ có cái vị kim loại khó nuốt mà thôi. Nhưng thứ chất lỏng anh đang ngậm này lại ngọt ngào khó cưỡng, như món ăn ngon nhất anh từng được thưởng thức, chỉ muốn mãi đắm say trong cảm giác này.

"Khách Hành!"

Tiếng Ô Khê đánh thức Ôn Khách Hành khỏi trạng thái mông lung, anh nhớ ra Chu Tử Thư còn chưa hồi phục, vội ngừng động tác, liếm nhẹ lên vết thương để mong nó lành lại. Vừa ngẩng đầu lên định hỏi hắn có sao không thì khuôn mặt đã bị hắn ôm lấy, hôn anh thật sâu, cơ thể cả hai đã nóng bừng lên từ lúc nào không hay.

"Ưm... chủ nhân.... khoan đã..."

Đang có hai người nữa ở trong phòng đó! Dù có thèm đến mấy cũng không được đè anh ra ngay trên giường mà cởi cúc áo chứ!

Chu Tử Thư đã bị kích thích từ lúc Ôn Khách Hành đặt môi lên da thịt của mình, chất dịch từ răng nanh của anh khiến hắn mất kiểm soát, dục vọng bùng cháy dữ dội, giờ bắt hắn ngừng lại chính là giết chết hắn.

Hắn không kiêng dè xé nát chiếc áo đang ngăn cản hắn chạm vào anh, rít lên, "Mặc họ nhìn, ta yêu vợ mình mà cũng phải xin phép hay sao?"

Diệp Bạch Y như đã đoán trước được sẽ thành ra thế này nên rất bình tĩnh kéo Ô Khê ra ngoài, để hai người họ lăn lộn bên trong mấy ngày liền. Thế mới biết mọi khi Chu Tử Thư đã phải kiềm chế tới mức nào, bởi Ôn Khách Hành cảm thấy có thể làm mãi mà không mệt, hơn nữa sự sung sướng ngọt ngào khi được phiên vân phúc vũ với người mình yêu làm gì có niềm vui nào sánh bằng.

Chu Tử Thư vốn không định dừng lại nhanh như vậy (gần 1 tuần), nhưng sự lo lắng cho cơ thể và thân thế của Ôn Khách Hành khiến hắn không thể không ép mình rời khỏi hơi ấm quyến rũ của anh, sửa soạn một chút rồi đưa anh ra khỏi tầng hầm này. Nếu sau khi biến đổi thành vampire mà Ôn Khách Hành phát điên thì sẽ bị nhốt ở đây, nhưng tình trạng hiện tại của anh rất tốt, có thể không cần dùng đến nó rồi.

Việc điều tra về thân phận của anh vẫn không có chút tiến triển nào, Chu Tử Thư cũng không thấy lạ vì trước khi kí hợp đồng với anh thì cả hắn và Bắc Uyên đã tìm kiếm đủ loại thông tin về anh rồi, thực sự chỉ là người bình thường. Diệp Bạch Y biến mất vài ngày, đến khi quay trở lại thì mang theo một cây trâm cài bạch ngọc, kiểu dáng đơn giản nhưng rất đẹp.

Chu Tử Thư bỗng dưng căng thẳng làm Ôn Khách Hành thấy kì quái, "Cây trâm này có gì đặc biệt à?"

Diệp Bạch Y mỉm cười đầy ý vị, "Là vật đính ước của học trò Tần Hoài Chương với hôn thê cũ của nó đấy."

Hôn thê???

"Diệp tiền bối, xin tiền bối đừng nói lung tung." – Chu Tử Thư nắm tay Ôn Khách Hành vội giải thích. "Lúc cha mẹ quyết định chuyện đó ta còn chưa ra đời, khi ra đời rồi thì gia đình họ cũng đã biến mất, ta chưa từng gặp người kia, không thể coi hôn ước này là thật được."

"Được rồi, không đùa các ngươi nữa. Đây là gia bảo của Chân gia, cũng là thứ duy nhất còn sót lại sau khi họ tự thiêu. Ta tìm manh mối về gia tộc này bởi vì họ là gia tộc vampire duy nhất có khả năng biến người thành vampire mà vẫn giữ được lí trí cho họ. Hội nguyên lão rất muốn lợi dụng năng lực này của họ để củng cố sức mạnh của giới vampire, nhiều lần bắt cóc con trai họ gây sức ép. Họ quyết định sống ẩn dật để xa lánh sự tranh đấu này, tuy nhiên vẫn liên tục bị truy tìm. Tới ba mươi năm trước thì Hội nguyên lão phát hiện tung tích của Chân gia, kéo đến nơi thì cả nhà đã cháy hết, Chân gia cũng bị xóa sổ từ đây."

Không hiểu sao nghe xong khiến trái tim Ôn Khách Hành khẽ nhói, anh vuốt nhẹ lên chiếc trâm này đầy trân trọng.

"Bây giờ có hai khả năng xảy ra, hoặc là học trò của Tần Hoài Chương có dòng máu của Chân gia nên mới có thể biến đổi tiểu ngu xuẩn thành vampire mà không khiến nó phát điên. Hai là, tiểu ngu xuẩn có dòng máu của Chân gia nên lí trí của nó mới đặc biệt chắc chắn không bị nọc độc thuần chủng ảnh hưởng. Xét thấy Chân gia định hôn ước cho con trai của họ với Chu gia, khả năng trường hợp thứ nhất xảy ra rất thấp. Vậy thì chỉ còn trường hợp còn lại—"

"—đó là tiểu ngu xuẩn có liên quan tới Chân gia."

"Tuy nhiên cũng không thể chắc chắn được, cứ coi như là một khả năng thôi. Học trò của Tần Hoài Chương, cho đến khi làm rõ được thân thế của tiểu ngu xuẩn thì không được để sự tồn tại của nó cho người ngoài biết. Sẽ có kẻ lợi dụng nó, đó là việc khó tránh khỏi."

Chu Tử Thư cắn môi gật đầu, đang định năn nỉ Ôn Khách Hành một chút vì biết anh sẽ không thích bị giam cầm nhưng anh đã vỗ vai hắn, "Chủ nhân, lần này em sẽ không cãi lời anh nữa, sẽ ngoan ngoãn ở nhà không ra ngoài."

Khoảnh khắc suýt chết kia đã khiến Ôn Khách Hành cẩn trọng hơn rất nhiều, anh không muốn vì mình mà Chu Tử Thư phải trải qua cái cảm giác đau khổ ấy một lần nữa, cũng không muốn bản thân phải giãy giụa sợ hãi không được gặp lại hắn. Mọi chuyện rồi sẽ có cách giải quyết, anh và hắn không phải còn cả một cuộc đời dài phía trước hay sao?

***

"Cái gì đây? Lại làm mới hợp đồng hả chủ nhân?" – Ôn Khách Hành phì cười khi thấy Chu Tử Thư đang chuẩn bị giấy bút gì đó. Chắc là muốn ngụy tạo thân phận cho anh?

Chu Tử Thư đan ngón tay với anh rồi nâng lên khẽ hôn lên mu bàn tay của anh, "Phải, hợp đồng này có hiệu lực vĩnh viễn."

Ồ? Ôn Khách Hành tò mò với lấy tờ giấy, nhưng nó lại không phải hợp đồng quen thuộc mà anh đã từng kí.

Bởi đây là giấy đăng kí kết hôn...

Hốc mắt anh nóng bừng, nhìn Chu Tử Thư không biết nói gì. Bàn tay của anh đã có thêm chiếc nhẫn hắn xỏ vào từ lúc nào, viên kim cương trên đó thực chói mắt.

"A Hành, Ôn Khách Hành, em có nguyện ý ở bên ta trong suốt quãng đời còn lại hay không?"

Ôn Khách Hành ôm chầm lấy Chu Tử Thư, khẽ thầm thì, "Em đồng ý. Em yêu anh, Chu Tử Thư."

-CHÍNH VĂN HOÀN-

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip