Chương 2
"Sao cậu cũng nghĩ thế là bình thường chứ?!"
"Tôi nói sai, trường hợp của cậu không bình thường tẹo nào, vì đến bây giờ anh ta vẫn chưa động vào một sợi tóc của cậu."
Hạt Nhi nhấp thêm một ngụm rượu, vỗ vai thằng bạn đang tròn mắt nhìn mình. "Vampire thuần chủng luôn coi bản thân là sinh vật cao cấp, muốn cái gì sẽ tuyệt đối không hỏi ý kiến của "loài người thấp kém" chứ đừng nói đến việc kiên nhẫn chờ đợi như ngài Chu của cậu. Thức ăn, nô lệ tình dục, sủng vật, ... những "người hiến máu" cho Vampire thuần chủng chỉ là danh xưng mỹ miều thay cho mấy công việc thực sự kia thôi. Thật lòng mà nói vẻ ngoài của anh ta cũng đâu có tệ, cậu cứ coi như qua đường chơi bời là được, nghĩ nhiều làm gì?"
Ôn Khách Hành tất nhiên biết vẻ ngoài của Chu Tử Thư có bao nhiêu đẹp đẽ, chẳng qua anh vẫn không thể bình thường hóa việc này nổi. Chưa nói tới việc cả hai cùng là đàn ông, cái việc cá nước thân mật đó từ trước đến nay luôn là một sự tồn tại gì đó rất thiêng liêng trong lòng anh, anh không nghĩ sẽ làm chuyện đó với bất kì ai khác ngoài người mình yêu. Chẳng lẽ tránh được vay nặng lãi tụi xã hội đen lại vướng phải làm nam sủng để phú ông bao nuôi à? Anh thật sự không muốn!
"Hạt Nhi, cậu với... đối tác kia cũng như vậy?"
Hợp đồng cũng có quy tắc không được tiết lộ mọi thứ trong thế giới Vampire với "người ngoài", giờ đây Ôn Khách Hành cũng đã kí nên tính là người trong cuộc, có thể hỏi thăm.
"Như vậy là như nào? Hút máu vô độ, làm tình thô bạo, ngược đãi còn không bằng súc vật? Đều đã trải qua, những lúc đó đau thật nhưng qua hai tháng nữa kết thúc hợp đồng là có một đống tiền để bắt đầu lại mọi thứ rồi. Trước khi cậu kí hợp đồng tôi đã khuyên cậu nghĩ cho kĩ, giờ lui bước cũng đã muộn, vẫn là nhận mệnh thì hơn."
Nếu có thể làm công việc trong sạch mà nuôi sống được bản thân, thoát khỏi nợ nần vốn không phải do mình vay mượn thì chẳng ai lại đi đâm đầu vào công việc mạo hiểm kiểu này cả, Hạt Nhi đương nhiên không ngoại lệ, chính Ôn Khách Hành cũng đâu còn con đường nào khác nữa.
Ôn Khách Hành thấy thái độ bất cần của Hạt Nhi thì cũng không nói tiếp nữa, tuy nhiên trong lòng vẫn cực kì không phục. Chu Tử Thư đương nhiên nhận ra tâm trạng rối bời của anh, thở dài nói:
"Vẫn biết con người coi trọng mấy thứ quái lạ, chỉ không ngờ cậu lại coi trọng đến mức này. Thôi được rồi, ta không làm khó cậu nữa, khi nào cậu sẵn sàng thì xem bộ phim đen nào đó cho nóng người lên, như thế có lẽ cũng đủ ngọt rồi."
Giải pháp hay đấy, nhưng Ôn Khách Hành chỉ thấy quẫn bách hơn. Bảo anh làm cái việc xấu hổ kia rồi đối mặt với hắn? Không có lựa chọn khác hay sao?!
Rốt cuộc đến tháng thứ tư từ sau khi hợp đồng kí kết, Chu Tử Thư vẫn chưa hút máu của Ôn Khách Hành. Anh bắt đầu cảm thấy có lỗi, tự nhủ công việc thôi mà, nếu không muốn mắc nợ hắn ta thì dứt khoát làm vội cho xong, đợi hợp đồng kết thúc anh sẽ chuyển đi thật xa, không gặp hắn nữa coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra là được. Nghĩ là thế nhưng dũng khí vẫn chưa tích đủ, làm việc gì cũng lơ đãng, đến một ngày nọ trượt chân suýt ngã cầu thang, may mà Chu Tử Thư đỡ kịp. Hắn nhíu mày rất sâu, bế cậu về phòng mặc sự phản đối của anh.
"Thật hết cách với cậu." – Hắn kiểm tra thấy người cậu không có thương tích gì rồi mới yên tâm cất tiếng. "Ta chịu thua, được chưa?"
Dứt lời thì nâng cổ tay của cậu lên, đôi mắt chuyển màu máu, cặp răng nanh sắc nhọn cũng lộ ra, cắm lên da thịt trắng nõn bên dưới. Trong khoảnh khắc, Ôn Khách Hành có ảo giác thứ gì đó bao bọc lấy mình, len lỏi vào bên trong cơ thể, chạm đến những điểm nhạy cảm nhất mà kích thích nó cực kì mạnh bạo. Anh khẽ rên rỉ không thể kiểm soát, vô thức níu lấy vạt áo của hắn, hơi thở cũng trở nên nặng nề. Anh có chút sợ hãi, bởi bên trong anh có thứ gì đó đang dâng lên, nếu hắn còn hút nữa thì anh sẽ không thể kiềm nó xuống được.
Nhưng Chu Tử Thư cũng dừng lại rất nhanh, thứ đang dâng lên dần xẹp xuống, anh bình tĩnh lấy lại tỉnh táo, chỉ để bắt gặp hắn đang hổn hển nhìn anh đầy khao khát và dục vọng. Ôn Khách Hành theo bản năng hơi co người lại trong tư thế bảo vệ, điều này khiến Chu Tử Thư nhận ra bản thân đã thất thố, vội đứng dậy rời khỏi phòng, trước khi đi không quên nói xin lỗi.
Ôn Khách Hành chôn mặt vào trong chăn, ngẫm lại tình huống vừa rồi mà xấu hổ không chịu được, càng cảm thán về cách mà Chu Tử Thư hút máu của mình. Không giống như khi lấy máu bằng kim tiêm là lúc đầu đau sau đó dần buốt buốt khó chịu, bị vampire hút máu chỉ nhói một chút và tiếp theo sẽ không cảm giác gì ngoài... sung sướng. Thật sự, đũng quần của anh vẫn còn đang nóng rực đây, nếu hắn mà hút lâu thêm thì dám cá anh còn có thể bắn luôn ấy. Đây là năng lực của vampire chăng? Quyến rũ con mồi, khiến họ thả lỏng và dâng hiến tất cả?
Trong lúc Ôn Khách Hành còn đang bối rối tự hỏi muôn vàn câu hỏi vì sao thì Chu Tử Thư bên này đã tự cào mình đến nát cả tay, răng nanh lộ ra không thể thu vào, đôi mắt vẫn đỏ lừ khát máu. Hàn Anh thấy ông chủ của mình như vậy thì hoảng hồn, vội gọi cho Cảnh Bắc Uyên – một trong những người bạn hiếm hoi của Chu Tử Thư.
Cảnh Bắc Uyên vốn là người tâm tư nhanh nhạy, mang theo Ô Khê – bác sĩ của thế giới bóng đêm tới băng bó cho Chu Tử Thư, âm thầm hỏi han quan sát một lúc, lập tức đoán ra được bảy tám phần. Cậu ta bật cười nắc nẻ vỗ vai thằng bạn vẫn đang cố áp chế cơn kích động:
"Tử Thư cậu cũng có ngày này sao? Cười chết tôi mất! Vì một ngụm máu mà đi cả cánh tay, sau này nếu lỡ lăn giường với cậu ta thì không khéo cậu tự xé xác mình ra ấy nhỉ?"
Chu Tử Thư lườm Bắc Uyên một cái không thèm đáp. Bắc Uyên cũng chỉ cười cho đã sau đó khôi phục vẻ nghiêm túc, chầm chập nói:
"Từ khi cậu chọn cậu ta làm người hiến máu, tôi đã âm thầm đi điều tra mọi gốc rễ liên quan nhưng không tìm ra được khuất tất gì, có thể là trùng hợp thật nhưng cậu cũng tuyệt đối không được hạ cảnh giác."
Phải biết Chu Tử Thư trước nay đều không để tâm đến con người, bao gồm cả máu của họ. Hắn có thể dùng máu động vật hay túi máu hiến tặng trong bệnh viện, đối với hắn những thứ đó chỉ vì cần thiết cho cơ thể mới ăn, hoàn toàn không phải để thưởng thức. Thế nhưng trong một lần ghé chỗ Ô Khê đang xét nghiệm máu của những "người hiến máu" đăng kí tìm chủ nhân, hắn lại trở nên mất khống chế đến lộ nguyên hình khi ngửi được mùi từ mẫu máu nọ. Mẫu máu đó chính là của Ôn Khách Hành.
Chu Tử Thư hiện tại thuộc ban lãnh đạo của những vampire trẻ, những vampire này đều thiên về chủ nghĩa sống hòa bình và thù ghét chiến tranh, đối ngược với những vampire nguyên lão – luôn muốn tìm về thời hoàng kim mà vampire đứng trên tất cả. Việc ngẫu nhiên xuất hiện một người có thể khiến Chu Tử Thư mất kiểm soát bây giờ quả thực đáng nghi, và nhìn cái cách mà hắn ngày càng nâng niu trân trọng Ôn Khách Hành là đủ biết ảnh hưởng của cậu ta đến hắn không nhỏ, nếu không đề phòng thì hắn sẽ gặp nguy hiểm.
"Mới có mấy tháng mà đã dùng hết mười lọ thuốc... Chu tổng, dù vampire thuần chủng có bất tử thì anh cũng không nên coi thường tác dụng phụ của loại thuốc này, bởi nó là loại kiềm chế có đặc tính mạnh nhất, sẽ ảnh hưởng tới hệ thần kinh." – Ô Khê lắc đầu nhìn mấy lọ thuốc trống rỗng lăn lóc đầy phòng. "Máu của cậu ta kích thích anh đến vậy sao?"
Chu Tử Thư thở dài không muốn trả lời, tâm trí lại nhớ về sự ngọt ngào từ máu của Ôn Khách Hành, nhớ về những lúc tiếp cận cậu thật gần đến mức có thể nghe rõ tiếng tim đập và ngửi được mùi thơm quyến rũ của cậu ấy, hắn đã phải dùng thuốc kiềm chế thường xuyên để tránh nổi thú tính mà làm tổn thương cậu...
"Ấy, Tử Thư! Đừng có nghĩ đến cậu ta nữa, răng nanh lộ ra tiếp rồi kìa!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip