Chương 3

Ban đầu khi bắt gặp Chu Tử Thư trở nên điên loạn vì mẫu máu của Ôn Khách Hành, Cảnh Bắc Uyên đã gợi ý là thủ tiêu Ôn Khách Hành hoặc tìm cách đưa cậu ta đi thật xa, tránh dây dưa nguy hiểm. Thế nhưng Chu Tử Thư không nghe lọt tai, chỉ muốn ngay lập tức đi gặp cậu ta rồi chuyển cậu ta đến dưới tầm quan sát của mình. Lúc đó Chu Tử Thư đã nói với Bắc Uyên rằng, càng nguy hiểm càng phải đặt ở gần để đề phòng có biến, xem xem mấy ông già kia giở trò gì với một con người yếu đuối. Bắc Uyên nghe thế cũng an tâm, cho rằng thằng bạn thân của mình cứng lắm, giờ phút này vẫn hiên ngang vững vàng có thể tin tưởng được.

Nhưng bây giờ Bắc Uyên cảm thấy Chu Tử Thư nói câu kia là viện cớ để ở bên Ôn Khách Hành thì đúng hơn. Quả nhiên ai dính vào tình yêu rồi đều không đáng tin! Đành rằng Ôn Khách Hành là người hiến máu đầu tiên, nhưng Chu Tử Thư chắc chắn đã nhìn không ít mối quan hệ giữa chủ nhân và người hiến máu rồi, cách cậu ta đối xử với Ôn Khách Hành hiện có chỗ nào giống cách vampire đối xử với đồ ăn chứ?! Rõ ràng là cách vampire cưng chiều bạn đời của mình mà!

Như bây giờ chẳng hạn, đang giờ họp mà cậu ta ngồi lướt web, lướt tìm quà để mua tặng "thức ăn" của cậu ta. Nếu Ôn Khách Hành đòi hỏi cái này cái kia thì còn đỡ, suy cho cùng đó là quyền lợi của những người hiến máu, đằng này Ôn Khách Hành chưa từng mở miệng nói muốn cái gì, thế mà Chu Tử Thư vẫn chủ động lần mò các kiểu trên trời dưới đất để mỗi ngày đều có một món quà tặng anh.

"Tử Thư, chúng ta cần nói chuyện." – Bắc Uyên lên tiếng khi cuộc họp đã kết thúc nhưng Chu Tử Thư vẫn miệt mài bỏ thêm đồ vào giỏ hàng.

"Ừ, nói đi." – Cái đồng hồ này rất hợp với cổ tay xinh đẹp của Ôn Khách Hành, hắn sẽ tự mình đeo cho anh mới được.

Bắc Uyên bóp trán thở dài, "Cậu không thấy là bản thân đang đi sai hướng rồi à? Cậu giữ Ôn Khách Hành ở bên là để giám sát! Giám sát đó cậu có hiểu không? Không phải để yêu thương chăm sóc còn hơn cả bạn đời như thế!"

Động tác của Chu Tử Thư lập tức đình trệ. Sao hắn lại không biết cơ chứ? Không những hành xử kì quái, hắn còn có cảm giác mình sắp điên mất rồi mỗi lần nhìn vào khuôn mặt đẹp đẽ và đôi mắt hút hồn đó của anh.

Tuy Chu Tử Thư ủng hộ hòa bình nhưng không có nghĩa là hắn thích con người, riêng chuyện hợp đồng "hiến máu" này hắn lại càng ghét bỏ bởi rất nhiều vụ việc xấu đã nảy sinh từ cái hợp đồng này rồi. Trời sinh hắn có định lực phi thường, chưa từng vì máu của con người mà kích động, cũng không có khao khát đến mức cần máu tươi để thỏa mãn bản năng. Hắn chỉ dùng viên máu - loại máu đông đặc "dở đến phát ói" mà các vampire khác trừ khi bắt buộc mới uống, thay cho "đồ ăn" hàng ngày.

Chế độ ăn nghe có vẻ "thiếu dinh dưỡng" như vậy lại giúp hắn rèn giũa sức mạnh cực kì đáng gờm, chưa có một vampire "ăn chay" nào lại khiến cả một hội đồng nguyên lão dè chừng như hắn. Nhưng cũng chính vì vậy mà hắn thường xuyên bị nhắm đến, đặc biệt là những năm gần đây tần suất có kẻ cài cắm bên người thăm dò hắn ngày một dày đặc. Bọn họ muốn tìm ra điểm yếu của hắn để khống chế hắn.

Và đều thất bại.

Chu Tử Thư cực kì tự hào với chiến thắng trong màn đấu trí đấu quyền này, bởi hắn không hề để bản thân mắc bẫy hay phạm bất cứ sai lầm nào. Ông trời luôn công bằng, có lẽ không cam lòng thấy hắn bất bại như vậy nên mới phái Ôn Khách Hành xuống cuộc đời của hắn, khiến mọi thứ xáo trộn như bây giờ.

Ngày đó hắn ghé thăm Ô Khê có chút việc, đúng lúc các mẫu máu của "người hiến máu" được đưa đến phòng xét nghiệm. Chỉ ngửi qua có chút xíu mùi máu của Ôn Khách Hành trong mẫu thử đó đã khiến hắn trở nên mất kiểm soát, gần như lộ nguyên hình suýt bóp chết một bác sĩ ở đó. Vị bác sĩ đó cầm mẫu máu của Ôn Khách Hành trong tay chuẩn bị xét nghiệm, hành động này làm Chu Tử Thư nổi sát ý muốn giết ông ấy. May mà Ô Khê ngăn cản kịp, thậm chí còn phải tiêm hai liều ức chế cho hắn.

"Tử... Tử Thư... cậu chưa từng cần người hiến máu, thậm chí còn khinh thường kiểu hợp đồng này mà?"

"Chuyển sang cho tôi, tên vampire kia muốn cái gì đổi cũng được. Dám không đồng ý, giết hắn!"

"Cậu bình tĩnh lại đi! Cái người tên Ôn Khách Hành này cần phải điều tra kĩ mới được, tránh để rơi vào bẫy của những kẻ có ý đồ xấu!"

Chu Tử Thư nhớ sau đó đã viện cớ phải đặt đối tượng nguy hiểm ngay gần mình thì mới dễ dàng đề phòng để Bắc Uyên đồng ý chuyển nhượng Ôn Khách Hành sang cho hắn làm người hiến máu chứ không phải với vampire khác. Tuy nói là viện cớ nhưng hắn cũng thật sự tự nhủ với bản thân như vậy, bởi hắn cũng cực kì nghi ngờ thân phận của Ôn Khách Hành. Ấy thế mà gặp anh xong, hắn chẳng còn quan tâm đến bất kì điều gì nữa. Kẻ thù cũng được, bẫy cũng được, chỉ cần được ở bên anh, nhìn thấy trong đôi mắt nai kia lấp lánh ý cười, có phải trả giá bất cứ cái gì hắn cũng chịu.

"Chủ nhân, anh... sắc mặt anh xấu quá, sức khỏe của anh có vấn đề gì không?"

Chu Tử Thư còn đang hí hửng ướm cà vạt mới cho Ôn Khách Hành, nghe thế hơi khựng lại, cười trừ đáp, "Ta đâu có sao? Chắc cậu tưởng tượng đấy."

Ôn Khách Hành mím môi, biểu hiện của Chu Tử Thư hiện tại rõ ràng là thiếu máu, phản ứng cũng trì trệ hơn mọi khi. Hôm trước rõ ràng đã hút máu anh rồi, tại sao lại có vẻ khác thường hơn suốt thời gian không uống ngụm nào thế? Hay là... vì máu không đủ ngọt? Nên hệ tiêu hóa... ừm, cũng không biết gọi là gì nữa, bài xích nó? Cơ thể không hấp thụ được mới gây nên tình trạng này?

Ôn Khách Hành chỉ đoán đúng là sức khỏe của Chu Tử Thư không tốt chứ nguyên nhân không phải như anh nghĩ. Hôm đó hắn hút được chút máu thì lại mất một đống vì hắn tự xé nát tay mình ra để kiềm chế dục vọng, mấy viên máu kia không đủ dinh dưỡng để hắn có thể hồi phục nhanh được mới khiến cơ thể có chút không ổn định. Chứ còn máu của Ôn Khách Hành dù mới ở trạng thái bình thường đã khiến hắn mất kiểm soát như thế, nếu còn ngọt nữa thì có trời mới biết hắn sẽ làm gì anh.

Tất nhiên Ôn Khách Hành không biết điều ấy, ngây thơ cho rằng lỗi là do mình, và quyết định bù đắp cho hắn. Anh ôm chầm lấy hắn, vụng về ngậm môi hắn còn cơ thể khẽ cọ xát với hắn, cho hắn biết ý đồ của mình.

Chu Tử Thư bị hành động này làm cho sững sờ, miệng khẽ mở vì kinh ngạc, bị cái lưỡi mê hồn của Ôn Khách Hành cho vào, lí trí cũng liền bay mất theo hương vị ngọt ngào đó của anh. Trước khi hắn kịp nhận ra, Ôn Khách Hành đã bị hắn đè lên ghế sofa, sơ mi trắng đắt tiền cũng bị xé tan tành rơi lả tả trên mặt đất.

"Ưm—! Chủ... chủ nhân..."

Tiếng rên rỉ khó chịu của Ôn Khách Hành gọi lại ý thức cho Chu Tử Thư, hắn hoảng hốt vội buông anh ra, nãy giờ hắn áp sát cướp đoạt không khí của anh khiến anh khó thở nên mới như vậy, hắn hoàn toàn quên mất phổi của con người không thể chịu nhiều áp lực như vampire. Hắn vội kiểm tra xem anh có bị làm sao không, nhưng rồi lập tức hối hận.

Ôn Khách Hành hiện giờ khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt ướt át, khóe miệng còn vương nước bọt không kịp nuốt, môi sưng đỏ chẳng khác gì trái hồng chín khiến người thèm thuồng. Da thịt trắng nõn nửa kín nửa hở do áo bị xé rách lấm tấm vài dấu vết ái muội càng thêm kích thích dục vọng của Chu Tử Thư. Cả người hắn run rẩy, đôi mắt hắn chuyển màu máu, gân xanh nổi đầy trán và mu bàn tay. Hắn chống tay xuống hai bên đầu anh, gằn từng tiếng:

"Ta cho em mười giây, mau rời khỏi đây trước khi ta không kiềm chế nổi nữa."

Ôn Khách Hành quả thực có chút sợ hãi, mới chỉ hôn thôi mà anh đã gần như không làm chủ được bản thân, nếu sau đó Chu Tử Thư có gây hại gì đến anh chắc anh cũng chẳng biết để mà phản kháng. Nhưng hắn... hắn sẽ không hại đến anh. Anh thậm chí có linh cảm chủ nhân của anh đang đấu tranh với chính mình để bảo vệ anh.

"Chủ nhân..." – Anh đưa ngón tay lên phác họa lại gương mặt tuấn mỹ của người kia, "Em cho ngài mười giây để tiếp tục, trước khi em tự chiếm lấy thứ mình muốn."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip