Chương 11

Ôn Khách Hành được vớt lên khỏi bể máu thì thở hổn hển, ho ra một ngụm tanh đỏ trước khi lấy lại tỉnh táo nhìn chăm chú vào người đang đỡ y ngồi dậy. Khuôn mặt y hệt A Nhứ nhưng không có tiên cốt, là người bình thường. Y lãnh đạm lên tiếng:

"Sư phụ thật lắm chiêu, còn sẵn sàng sang thế giới khác mang một A Nhứ về đây để cầu ta tha thứ sao? Ngươi mau về đi."

Chu Tử Thư phàm nhân kia ngập ngừng một chút rồi mới lên tiếng, "Ta nên gọi ngài là Ôn thượng tiên? Ngài nghe ta nói—"

"Cái gì thượng tiên cơ?" – Ôn Khách Hành bật cười khinh miệt. "Ta chỉ là một mảnh hồn của Ma vương được sư phụ luyện hóa thành dáng vẻ y hệt Chân Diễn đồ đệ của người thôi. Một công cụ trả thù không hơn không kém! Hiện tại tinh phách hoa Mộc Lan kia đã được ta kết đủ, đồ đệ của ông ta về rồi thì ông ta phải thấy vui mới đúng, quan tâm gì kẻ thế thân này? Hay là muốn mời ta dự lễ thành hôn của y với A Nhứ đây?"

Kẻ thế thân. Đúng vậy, Ôn Khách Hành của thế giới này đau khổ nhất cũng là ba chữ kẻ thế thân. Hai người mà y yêu thương nhất là sư phụ và phu quân của mình lại chỉ lợi dụng y để cứu lấy một người khác. Tất cả những tình cảm mà y tưởng là của mình từ trước đến nay đều không thực sự thuộc về y, y chỉ là một hình bóng phản chiếu của Chân Diễn, Chân Diễn mới thực sự là người được bọn họ đối tốt. Nhiệm vụ của kẻ thế thân như y đã hoàn thành rồi, y còn cần tồn tại làm gì nữa?

Chu Tử Thư nhớ về những điều được nghe kể từ Diệp thượng tiên rồi kết hợp với lời nói của y mà càng thêm thương xót, "Ta biết mình không có tư cách gì để xen vào chuyện này, chỉ xin ngài nghe ta nói hết, sau đó làm thế nào là quyền của ngài, ta không dám cầu xin bởi vì ta tự thấy không đáng."

"Không đáng? Ngươi không lo cho Ôn Khách Hành ở thế giới của ngươi sao?" – Ôn Khách Hành có chút bất ngờ hỏi. Sau khi được vớt ra khỏi hồ nước kia thì ý thức y được phục hồi, tâm trí y được kết nối với Ma vương nên biết rõ tình hình bên ngoài nhưng nỗi hận trong lòng quá lớn nên y quyết định mặc kệ tất cả. Dù bảo bảo và A Tương không sao nhưng cũng đâu thay đổi được sự thật sư phụ và A Nhứ coi y như kẻ thế thân? Chu Tử Thư lắc đầu đáp:

"Đương nhiên lo, lo đến mức nếu Ma vương thực sự tồn tại đưa ra giao kèo để cứu y thì dù giao kèo đó có vô lí đến mức nào ta cũng đồng ý. Nhưng ta không thể ép ngài tỉnh dậy vì mong muốn đó của riêng ta được, bởi ta biết ngài đã phải đau đớn khổ sở đến mức nào. Ngài chỉ cần nghe hết rồi tự quyết định, còn Ôn Khách Hành của ta thì tự ta sẽ tìm cách cứu y."

Ôn Khách Hành im lặng không nói gì, Chu Tử Thư tiếp tục:

"Diệp thượng tiên và Chu thượng tiên ban đầu lợi dụng ngài là thật nhưng yêu thương ngài cũng là thật, đặc biệt họ không hề coi ngài như thế thân của Chân Diễn. Diệp thượng tiên chọn mảnh hồn của Ma vương để luyện hóa thân ảnh của ngài là minh chứng rõ ràng nhất, ông ấy căm ghét Ma vương như vậy sao có thể có ý định coi mảnh hồn đó là đồ đệ? Nhưng sau đó thì ông ấy thực sự thương ngài vì chính con người ngài, vượt qua cả tiểu đệ tử bạc mệnh kia cùng nỗi căm ghét Ma vương."

"Chu thượng tiên không hề yêu Chân Diễn, không có lý do gì để coi ngài như thế thân mà yêu thương đậm sâu như vậy. Hắn ta vốn vô tình, gặp ngài rồi liền trải nghiệm cảm giác đau đớn khổ sở vì tình là thế nào, rồi lo sợ ngài hiểu lầm mà không dám thẳng thắn, đó là lỗi của hắn và hắn phải chịu hậu quả. Ta nói hết những chuyện này không phải để cầu xin sự tha thứ thay họ, ta chỉ muốn ngài biết rằng ngài chưa từng là thế thân của ai cả, con người thực sự của ngài mới là thứ khiến cho họ yêu thương ngài hết lòng. Vậy nên hãy yêu thương chính bản thân mình, đừng tự giày vò trong cõi mộng mơ này nữa."

Ôn Khách Hành trầm tư nhìn vào khoảng không trước mặt, lẩm bẩm, "Khi sư phụ mới đưa ta về, quả thực ông ấy có chút xa cách với ta. Ta cứ nghĩ do mình làm không tốt nên luôn cố gắng, cuối cùng đổi được một lời khen của sư phụ khiến ta rất vui vẻ. Ai cũng nói A Nhứ vô tình, nhưng lòng A Nhứ rất mềm, nhiều khi dù cố che giấu cũng không giấu được sự quan tâm của hắn đối với ta. Ta cứ nghĩ tất cả những tình cảm này là dành cho Chân Diễn, thế nhưng không phải ư? Thực sự đều do chính bản thân ta?"

Ôn Khách Hành dù ở thế giới nào cũng luôn tự coi nhẹ bản thân, cảm thấy bản thân không xứng mà không biết tâm hồn của y mới là thứ thu hút mọi người. Chu Tử Thư không kiềm được nở nụ cười:

"Thực sự là như vậy, nếu không vì ngài đặc biệt thì bọn họ đã chẳng khốn khổ như bây giờ. Nhưng tha thứ hay không là do ngài quyết định, ta thật tâm ủng hộ ngài làm họ hối hận tới cuối đời luôn đi."

Câu này cuối cùng cũng chọc cười Ôn Khách Hành, "Vậy ngươi bỏ vợ ngươi không lo à?"

"Phu thê là một thể, y ở đâu thì ta ở đó, địa ngục càng chẳng sợ. Cùng lắm thì ta nhờ Diệp thượng tiên lôi hết toàn bộ Chu Tử Thư đến đây lấy thịt đè người đại chiến năm trăm hiệp với tên Chu thượng tiên mất nết kia, tiện xả giận cho ngài luôn."

Ôn Khách Hành cười khúc khích, phẩy tay một cái gửi Chu Tử Thư kia về đúng thế giới của hắn. Y đang định vận linh lực để tỉnh dậy thì một đốm sáng đã rơi xuống trước mặt, từ từ hiện ra một bóng người.

Khuôn mặt và dáng vẻ giống hệt Ôn Khách Hành trong trang phục màu trắng. Y đã tưởng đó là Ma vương hóa thành, cho đến khi thấy đôi mắt tinh khiết kia nhìn mình.

Khí chất và phong thái đầy tiên khí này, ngoài Chân Diễn thì còn ai?

"Sư đệ, cuối cùng ta cũng gặp được đệ rồi."

"...Sư huynh."

"Ta đã luôn muốn gặp đệ nhưng lão Ma vương lại trấn áp ta. Ta chỉ có thể nghe mà không thể nói, thực sự khó chịu." – Chân Diễn thở dài, bực dọc than. "Sư đệ, có chuyện này đệ nhất định phải biết, và cũng phải công bố ra ngoài để rửa oan cho ta."

Oan? Người hùng của lục giới được vạn vật vinh danh, niềm tự hào của tộc Hoa tinh, chưa kể còn là sự lưu luyến dai dẳng của hai vị thượng tiên mà có nỗi oan không thể nói ra sao?

"Ta và Tử Thư ca ca đều có chung chí hướng trảm yêu diệt ma bảo vệ lục giới, cũng đều đặt lòng mình nơi chúng sinh, có lẽ vì phối hợp ăn ý nên mới luôn dính lấy nhau không rời. Không biết từ khi nào mà lời đồn chúng ta lưỡng tình tương duyệt truyền ra, đến cả sư phụ cũng nghĩ ta si mê Tử Thư ca ca đến không thể quay đầu."

Chân Diễn nghỉ lấy hơi, bĩu môi với dáng vẻ rất trẻ con. "Năm đó Ma vương quá mạnh, linh lực của chúng ta đều chưa đủ để tiêu diệt hắn trừ khi kéo dài trận chiến đến khi hắn tiêu hao năng lượng. Nhưng chúng sinh lầm than không chịu nổi sự tàn phá lâu như vậy nên Tử Thư ca ca định hi sinh mạng sống phong ấn hắn ta, chờ ngày có người đủ sức mạnh giết chết hắn hoàn toàn. Cơ mà Tử Thư ca ca là Chiến thần trăm vạn năm mới xuất hiện một lần, huynh ấy mà đi thì đến bao giờ mới có Chiến thần mới đủ sức bảo vệ Thiên giới chứ? Thế là ta quyết định thế chỗ huynh ấy, dù sao ta cũng chỉ là một tiểu tiên vai trò không quá quan trọng, linh lực vừa khéo đủ để phong ấn Ma vương mà thôi. Ai ngờ được hành động cao cả vì chúng sinh của ta lại bị xào nấu thành hi sinh vì ái nhân, tức chết ta!"

Ôn Khách Hành kinh ngạc, á khẩu không biết tiếp lời thế nào, trân trân nhìn vị sư huynh bỗng dưng trở nên gần gũi không ngờ kia. Chân Diễn trong tưởng tượng của Ôn Khách Hành luôn là một vị tiên ôn nhu ấm áp, nghiêm túc chỉn chu, còn vị tiểu tiên dáng vẻ nít nôi này là ai?

"Sư đệ, đệ nhớ lời ta nói chưa? Phải cho mọi người biết ta một lòng vì chúng sinh không nhiễm bụi trần thế nào, tuyệt đối không phải kiểu lụy tình như Tử Thư ca ca! Hừ, đến ta cũng không ngờ huynh ấy yêu vào lại quái đản đến thế, ngày năm lần bảy lượt lão Ôn lão Ôn, như kiểu không nói tên đệ không sống nổi vậy! Còn sư phụ nữa chứ, suốt ngày than phiền A Hành dở cái này, kém cái kia không bằng A Diễn, thế nhưng toàn bất giác mỉm cười khi nói về đệ thôi. Ta a, ghen tị với đệ lắm đấy!"

Chân Diễn ghen tị với y ư? Mà... nghĩ lại thì có phải y đang cướp vị trí vốn thuộc về của huynh ấy hay không? Sự tự trách trào dâng trong lòng, y lí nhí:

"Sư... huynh, nếu bây giờ ta trở lại, thì huynh—"

"Ầy tiểu sư đệ của ta ơi, đệ lại nghĩ linh tinh gì đấy? Người tu tiên luôn nhìn vào cái hồn chứ không phải vẻ ngoài, đệ không cần phải áy náy hay có lỗi bởi đệ được sư phụ và Tử Thư ca ca yêu thương đều vì chính bản thân đệ chứ không phải hình ảnh của ta. Tự tin lên, đệ là sư đệ mà ta rất tự hào đó! Đáng tiếc chúng ta không còn cơ hội bên nhau, bây giờ ta phải vào vòng luân hồi bắt đầu cuộc sống mới rồi. A, có tiểu sư đệ đáng yêu thế này mà không được ở bên, chỉ lợi cho sư phụ và Tử Thư ca ca thôi!"

"Sư huynh, cảm ơn huynh." – Ôn Khách Hành cảm kích nói, trong lòng ấm áp cực kì. Chờ khi Chân Diễn dần tan biến, y cũng đã đủ quyết tâm vận linh lực từ từ tiếp nhận năng lượng bên ngoài rồi tỉnh giấc.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip