Chương 6. Trường Minh Sơn Kiếm Tiên

Ban đầu Ôn Khách Hành nghĩ để mời được vị Kiếm Tiên kia chắc cũng phải trèo đèo lội suối đạp tuyết leo vách để đến gặp, ai ngờ được vừa dừng tại một trấn nhỏ gần chân núi Trường Minh thì Chu Tử Thư lại nói dừng ở đây thuê trọ chờ thôi.

Nếu chỗ ở của Kiếm Tiên dễ tìm thì không khéo ngày nào cũng bị người trong giang hồ đến cửa kêu khóc, hắn cười nói, phải có tín hiệu riêng cho "người nhà" chứ.

Kể cũng phải, đời nào người như ông ấy lại để nơi ở lồ lộ chỗ đông người, không bị phiền chết mới lạ đó. Cơ mà nghe chữ người nhà của hắn lại khiến Ôn Khách Hành nổi da gà, cái người này gọi vợ gọi đệ thật sự thuận mồm. Hắn cả chặng đường đều muốn cậy khỏi mồm Ôn Khách Hành hai chữ tỷ phu, dai dẳng không thôi. Chu Tử Thư dã dịch dung thành khuôn mặt của tên ăn mày nọ, tuy quần áo thì tươm tất hơn một chút khi bắt đầu chuyến đi. Vì hắn cứ đòi y gọi thân mật hơn cho giống người nhà, y liền gọi A Nhứ theo tên giả Chu Nhứ của hắn.

Chôn chân ở phòng trọ được một ngày thì Ôn Khách Hành liền thấy chán ngắt, vất vưởng kêu than. Chu Tử Thư thấy y như vậy liền dẫn y ra ngoài dạo chợ, nói là giết thời gian tạm cũng được.

Ôn Khách Hành nghe đến dạo chợ mắt liền sáng lên, nếu có đuôi thì hẳn là nó đang vẫy rất hăng bây giờ. Mỗi hàng quán y đều cạp qua một miếng, tâm trạng tốt còn định chia cho tên tỷ phu tiện nghi kia một ít vì dù gì cũng là hắn trả tiền.

"Tỷ tỷ của đệ có giống đệ cũng ham thích mấy thứ này hay không?" – Hắn nhìn y tọng một đống nước đường vào mồm mà hỏi.

"Thích lắm ấy chứ. Ta... à, chúng ta thi thoảng cũng được xuất cốc nhưng hầu hết là cắm đầu làm nhiệm vụ, tuyệt đối không được rời khỏi đội, nếu thấy hội chợ cũng chỉ có thể đứng từ xa mà thèm thôi."

Đôi mắt Chu Tử Thư hiện lên một tia thương cảm, xoa đầu y. "Đợi xong việc ta liền đưa hai tỷ đệ tới Tấn Châu, hội chợ ở đó còn sầm uất nhiều thứ để chơi hơn ở cái trấn nhỏ này."

Ôn Khách Hành nghe xong tự dưng thấy có chút đắng miệng, liền đánh trống lảng đi tìm chỗ khác chơi. Dạo hết ngày, đến tối lại đi tửu lâu uống rượu, quả thực khoái hoạt. Ôn Khách Hành thầm ghen tị với cuộc sống của các lãng khách, tự nhủ chỉ cần chút xíu nữa thôi, y nhất định có thể đạt được sự tự do đó. Tâm trạng y vui vẻ, đêm không ngủ được, liền lấy một bầu rượu lên nóc nhà vừa uống vừa ngắm trăng. Chu Tử Thư không biết từ đâu bay tới, còn mang theo mấy loại hạt mà y thích để nhắm cùng rượu.

Kể ra trong cuộc đời lãng khách tương lai của y mà có một người như Chu Tử Thư đồng hành cũng tốt. Trừ bỏ mỗi lúc hắn lên cơn cợt nhả không đúng đắn ra thì cái gì cũng hợp ý Ôn Khách Hành, chưa kể nhan sắc cực phẩm có thể chống đói của hắn quả thực bổ dưỡng. Sát ý của y đối với hắn đã giảm bớt, bắt đầu cân nhắc tha cho hắn khi mọi chuyện kết thúc, coi như trả công hắn giúp y báo thù Triệu Kính. Cơ mà thu dọn tàn cuộc thế nào nếu để hắn sống? Cái kiểu bám riết này trừ khi Ôn Diễn kia chết trên tay hắn, còn không đừng hòng mà thoát được.

Trong lúc y còn đau đầu nghĩ cách làm sao để kết thúc cho gọn gàng, Trường Minh Sơn Kiếm Tiên đỉnh đỉnh đại danh đã tới.

Và phá bỏ hết hình tượng thế ngoại cao nhân trong lòng của y luôn.

Khuôn mặt trẻ măng khinh đời cùng cái dạ dày không đáy của lão đủ để thiện cảm của y từ có một chút nháy mắt rớt xuống căm ghét.

"Thê đệ của đệ tử Tần Hoài Chương nhỉ? Tỷ tỷ của ngươi có biết nấu ăn không?" – Diệp tiền bối, theo như cách Chu Tử Thư gọi Kiếm Tiên, vừa hỏi vừa trầm ngâm nhìn y.

Ôn Khách Hành áp chế khinh bỉ trong lòng, dù sao mình còn đang cần nhờ cậy ông ta, liền cười nói. "Tỷ tỷ trù nghệ không tồi, nếu tiền bối không chê, vãn bối thay tỷ tỷ làm một bữa mời tiền bối ăn trước."

Một lần nịnh nọt này kéo theo phận đầu bếp dai dẳng sau đó.

"Đồ đệ của Tần Hoài Chương, ngươi đừng nói là đi thuê một tên đầu bếp giả làm thê đệ để lừa ta đấy nhé? Có khi nào nương tử của người nấu ăn dở nên phải cho tên này ra chặn trước mời ta xuống núi không?" – Ông ta nhồm nhoàm bát sủi cảo thứ mười một mà Ôn Khách Hành làm, xoa bụng thỏa mãn. "Ngươi thành thật khai ra, rồi để tên nhóc này theo nấu ăn cho ta thì ta sẽ bỏ qua cho mà uống rượu mừng của các ngươi."

"Để tiền bối chê cười rồi, đệ ấy quả thực là thê đệ của vãn bối." – Chu Tử Thư cũng đang vui vẻ ăn mấy món Ôn Khách Hành nấu, rót rượu cho Kiếm Tiên. "Chỉ cần tiền bối muốn, vãn bối có thể thuê toàn bộ đầu bếp giỏi nhất đến nấu cho người. Chứ tùy tiện đẩy đệ ấy đi vậy, nương tử không lột da vãn bối mới lạ."

Kiếm Tiên uống chén rượu cười lớn. "Nhớ ngày nào ngươi còn một bụng văn thơ lễ nghĩa, thiếu niên khí phách, dính vào yêu đương lại thành rùa rụt cổ thế này ư? Nương tử của ngươi nhất định không phải cực phẩm thì cũng là cực độc, trị ngươi đến mức này. Tốt lắm, lần này xuống ăn cơm uống rượu mừng ngươi thành gia thất, sau này con cháu đầy tháng ta lại tới."

"Nhất định phấn đấu để mỗi năm tiền bối được xuống núi một lần ạ!"

Ôn Khách Hành đang múc một bát canh cá muốn đưa cho Chu Tử Thư, nghe vậy liền thấy khó chịu trong lòng, thẩy cái bát vào chỗ Kiếm Tiên. Ông ta cũng không để bụng gì thái độ vô lễ của Ôn Khách Hành, tùy ý cầm cái bát lên húp lấy húp để. Cơm nước no nê rồi, ông ta vừa cắn hạt vừa hỏi Chu Tử Thư lần xuống núi này ngoài chuyện rượu mừng hẳn còn có việc khác khó nói. Chu Tử Thư cũng không giấu giếm, nói thẳng luôn chuyện Triệu Kính.

"Thiên Song đã thu được nhiều tin tức về người này. Lão vốn chỉ là con nuôi, vì thiếu chủ của phái Thái Hồ mất đi mà được vào vị trí kế thừa, cái chết của vị thiếu chủ đó là do lão động tay động chân. Nghê Quang Cung trong một ngày bị thảm sát cũng là do lão tính kế để chiếm đoạt của cải võ công, dồn Cung chủ La Phù Mộng vào đường cùng. Vậy mà lão ta hiện còn định tụ hội người trong giang hồ để thảo phạt Quỷ Cốc, ý đồ giết người diệt khẩu, để không ai có thể tố cáo tội ác của lão nữa."

"Ồ, vậy ngươi tự dưng muốn hành hiệp trượng nghĩa? Thủ lĩnh Thiên Song, đừng làm ta buồn cười."

"Quả nhiên không qua mắt được tiền bối. Nương tử của vãn bối muốn lão ta thân bại danh liệt, vãn bối tất nhiên sẽ không từ chối rồi."

"Tiểu ngu xuẩn, tỷ đệ các ngươi có thù gì với tên đó?"

Tiểu ngu xuẩn? Ông ta gọi mình đó hả? Ôn Khách Hành tức tối thầm rủa lão quái vật, nhưng cũng nghiêm chỉnh mà thuật lại câu chuyện.

"Năm xưa cha mẹ vãn bối đến nương nhờ Triệu Kính, ai ngờ được lão ta tham sống sợ chết, liền lấy họ ra trao đổi tránh sự trả thù của Quỷ Cốc. Cha mẹ chết thảm, tỷ đệ ta đương nhiên không thể để lão ta nhởn nhơ sống sung sướng."

"Cha mẹ các ngươi tên gì?"

"Cha vãn bối là Ôn Như Ngọc, mẹ là Cốc Diệu Diệu."

"Ôn Như Ngọc?!"

Cả Chu Tử Thư và Kiếm Tiên cùng đồng thanh, Ôn Khách Hành thấy vậy cũng nâng cao cảnh giác. Cha hắn đâu có phải người gì nổi danh giang hồ? Dì La nói chỉ là một đại phu có y thuật bình thường thôi...

"Ôn Như Ngọc cùng lứa với sư phụ của tên nhóc này đấy." – Kiếm Tiên chỉ chỉ Chu Tử Thư. "Huynh đệ chúng nó cũng coi như thân thiết, nhưng từ hai mươi năm trước hắn nói đã tìm được ý trung nhân, muốn cao chạy xa bay với nàng ta, từ đó biệt tăm biệt tích. Thật không ngờ... đúng là duyên phận!"

Chu Tử Thư trầm ngâm một lúc, sau đó hỏi y. "Ôn thúc cũng là đối tượng được mẹ đệ chọn à?"

Cũng là sao? Ôi, y không thích chiều hướng của câu chuyện này tí nào.

Thấy Ôn Khách Hành không trả lời, Chu Tử Thư càng thêm chắc chắn với nhận định của mình. "Diệp tiền bối, nhạc phụ đại nhân là được Quỷ Cốc chọn trúng, vốn không thể sống sót, nhạc mẫu vì yêu nên lén thả thúc ấy đi, hai người chạy trốn. Không ngờ tin nhầm tên giả nhân giả nghĩa Triệu Kính nên mới lâm vào bước đường ấy. Diệp tiền bối, Tử Thư cũng bị bắt vào Quỷ Cốc, là nữ nhi của hai người họ cứu Tử Thư. Tử Thư và nàng ấy lưỡng tình tương duyệt, kính mong tiền bối ra tay trợ giúp."

Không chỉ Kiếm Tiên sửng sốt, ngay cả Ôn Khách Hành cũng á khẩu với tràng sớ dài mà Chu Tử Thư vừa phun ra. Y thật muốn đi mài răng, mẹ vì yêu thương cha nên lén thả ông ấy đi là thật, nhưng ta với ngươi đâu phải vậy, ai cho ngươi hiểu nhầm kiểu có lợi cho mình thế hả?!


***

Chuẩn bị ngược tí xíu cho nó có gia vị nhé ace =))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip