Chương 4

Tam Bạch Sơn Trang chỉ mở tiệc tiếp khách ba ngày ba đêm, Ôn Khách Hành vì muốn thuyết phục Hạt Nhi nên đã thuê phòng trọ gần đó ngay khi tiệc kết thúc. Chu Tử Thư cũng thuê cùng nhà trọ với y, nói là còn việc chưa xử lí xong. Tuy nhiên sau cái đêm Chu Tử Thư cởi bỏ dịch dung kia thì Ôn Khách Hành đã âm thầm trả phòng chuyển sang nơi khác, không nói không rằng tránh mặt hắn.

Việc này khiến Chu Tử Thư tức giận.

Giận Ôn Khách Hành đương nhiên có nhưng hắn giận chính bản thân mình hơn. Đợt trước rõ ràng chỉ mong tới ngày đưa y đến Tam Bạch Sơn Trang rồi bỏ y ở đó để lo việc của mình, giờ thì y còn không cần chờ mình bỏ, y tự mình bỏ hắn trước. Lẽ ra hắn phải cảm thấy vui mới đúng, quăng được cục nợ, đi làm chút chuyện lặt vặt rồi về Tứ Quý Sơn Trang là được.

Nhưng hắn vui không nổi.

Cảm giác cồn cào bứt rứt này khiến hắn ăn không ngon ngủ không yên, cứ đang định đứng lên thu dọn hành lý rời đi thì lại bị nó ngăn chặn, tâm tình cũng theo đó mà lên xuống thất thường. Rồi hôm nay khi thuộc hạ đến báo cáo công việc mà hắn không nghe lọt tai được nửa chữ. Thế này mà về sơn trang thì làm ăn được gì?! Phải giải quyết vấn đề ngay, không thể duy trì tình trạng này mãi được!

Người của Tứ Quý Sơn Trang ngoài võ công nhập môn là Lưu Vân Cửu Cung Bộ thì có kĩ năng bắt buộc phải học là do thám tin tức, thế nên việc tìm tung tích của một vị công tử có vẻ ngoài bắt mắt như Ôn Khách Hành không khó, Chu Tử Thư âm thầm quan sát lịch trình của Ôn Khách Hành sau đó tóm người lôi về phòng trọ của mình nói chuyện.

"A Nhứ à... có gì chúng ta từ từ nói được không?" – Ôn Khách Hành giỏi nhất là nhìn sắc mặt người khác, y thấy rõ Chu Tử Thư đang tức giận nên phải xum xoe lấy lòng ngay.

"Được, ngươi từ từ nói ra lí do vì sao tránh mặt ta?"

Ôn Khách Hành nghe thế thì chột dạ, liếc Chu Tử Thư một cái rồi lại cúi đầu không dám nhìn quá lâu sợ lại như hôm trước. Đầu óc y xoay chuyển một chút, bắt đầu trổ tài ba hoa của mình:

"Người ta hay nói không có cuộc vui nào không tàn, chúng ta chung đường tới Tam Bạch Sơn Trang cũng tính là một đoạn duyên phận, giờ coi như duyên phận kết thúc thôi sao lại là tránh mặt được?"

"Nói trọng điểm!"

Ôn Khách Hành bị tiếng quát của Chu Tử Thư làm cho giật mình, có chút ấm ức lẩm bẩm, "Thì ta không thấy mình cần phải gặp huynh thôi mà, huynh cố chấp hỏi chuyện này làm gì chứ? Ngày trước không phải huynh chê ta phiền hay sao..."

Chu Tử Thư nghe y nói không cần phải gặp thì trong lòng ẩn ẩn đau đớn. Mà y nói đâu có sai, trước kia chung đường lạ nước lạ cái thì dựa vào nhau một chút, giờ y đã có bằng hữu mới, cũng không gặp khó khăn gì, hắn cũng có công việc riêng, hai người không tính là quá thân thiết để nói hết mọi thứ với nhau, bám dính như trước có để làm gì đâu? Nghĩ sao cũng thấy người vô lí ở đây là hắn, lại còn tỏ ra cáu bẳn với y.

Dù biết thế nhưng hắn vẫn không cam lòng, hơn nữa tưởng tượng đến chuyện sau này không được gặp Ôn Khách Hành nữa liền thấy không chấp nhận nổi. Kể cả bây giờ, không được gặp y có mấy ngày cũng đủ khiến hắn bực bội, nghe y cự tuyệt lại đau đớn, càng không nỡ khi lát nữa y sẽ rời khỏi đây, rời khỏi bên cạnh hắn.

Cái cảm giác này... liệu có phải là động tâm hay không?

Thấy Chu Tử Thư đang đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình, Ôn Khách Hành định nhân cơ hội này chuồn ra ngoài, chẳng qua chưa kịp đứng dậy đã bị hắn nắm lấy cánh tay kéo về, không cẩn thận ngã vào lòng hắn. Cả hai đều bất ngờ với sự cố này, bốn mắt nhìn nhau đầy kinh ngạc sau đó là bối rối đến cứng đờ cả người. Dung mạo của đối phương vốn đã cực phẩm, giờ đây lại phóng to trong tầm nhìn, hai trái tim không tự chủ cùng đập thình thịch vang dội khắp căn phòng tĩnh lặng.

Chu Tử Thư dùng ngón tay cái miết nhẹ lên bờ môi hồng đáng yêu của y, "A Hành... tim đệ đập mạnh như vậy, có phải hay không cũng có cùng cảm giác với ta..."

Đầu óc Ôn Khách Hành đang rối như tơ vò, chẳng nghe thấy gì ngoài tiếng tim đập đáng xấu hổ kia nói gì là hiểu câu hỏi của Chu Tử Thư. Lại thêm ngón tay của Chu Tử Thư không ngừng phác họa ngũ quan trên gương mặt y, chút tiếp xúc da thịt ấy làm đôi tai của Ôn Khách Hành nóng bừng, lí trí nhắc y mau giãy thoát ra nhưng cơ thể y lại không động đậy một chút nào.

Chu Tử Thư nhìn dáng vẻ mặt đỏ tai hồng của y thì không kiềm chế được, ghé sát lại gần để mũi của họ chạm nhau. Khí tức của đối phương bao trùm hô hấp, giây sau hai bờ môi đã tìm đến nhau, sự ấm áp mềm mại xa lạ khiến cả hai cùng run rẩy. Ôn Khách Hành sau một hồi sững sờ thì há miệng ra định nói đó nhưng hành động này lại như mời gọi Chu Tử Thư, hắn không ngần ngại mà đưa lưỡi vào bên trong bắt đầu khuấy đảo cho một nụ hôn sâu hơn.

Ôn Khách Hành đương nhiên không biết nên làm gì tiếp theo, ngơ ngác đáp lại theo bản năng. Y không quen hôn nên rất nhanh đã thấy khó thở, vội đẩy Chu Tử Thư ra. Chu Tử Thư vẫn chưa thỏa mãn cơn khát liền lật người đổi chỗ của cả hai, sau đó lại cúi xuống tiếp tục công thành đoạt đất. Hai cơ thể áp sát không ngừng cọ xát chẳng mấy chốc đã tóe ra lửa, dục vọng cằn cỗi trong lòng Chu Tử Thư được tắm một cơn mưa xuân liền sinh sôi nảy nở, hắn cố giữ lại chút lí trí cuối cùng dứt ra khỏi Ôn Khách Hành, thở hổn hển hỏi y:

"A Hành, cho ta nhé? Sau này ta sẽ đối xử thật tốt với đệ..."

Chu Tử Thư hiện tại y phục xộc xệch, ánh mắt mê đắm nhìn Ôn Khách Hành như ghim chặt linh hồn y không thể động đậy, khuôn mặt hắn từ góc này càng thêm quyến rũ. Ôn Khách Hành không tự giác mà gật đầu, thật sự đã trở thành con rối chỉ biết nghe lời dụ dỗ của mỹ nhân, suốt một đêm để mặc mỹ nhân sắp xếp.

"Thiếu chủ lớn lên đẹp như vậy chỉ sợ sẽ có kẻ nổi ý đồ xấu!"

"Thiếu chủ nhớ không được để rơi vào bẫy nhan sắc đấy!"

Cả một đám người vây quanh Ôn Khách Hành đang thu dọn đồ đạc, ai nấy cũng đều coi y như con ruột nên hết lo cái này lại lo cái kia. Ôn Khách Hành lúc đó rất mạnh miệng nói:

"Mỹ nhân thiên hạ sợ là đã tề tựu hết ở Bạc Tình Ti này, liệu còn ai lọt vào mắt ta được nữa chứ? Các thẩm thẩm tỷ tỷ lo thừa rồi."

Những người kia liếc nhìn nhau, Thiên Xảo tỷ tỷ thở dài nhắc y, "Thiếu chủ đã quen nhìn chúng tôi rồi nên chúng tôi chưa bao giờ lo về các nữ tử ngoài kia. Đối tượng mà chúng tôi lo là nam nhân kìa!"

"Hả?"

"Thiếu chủ không biết đâu, những tên điển trai, đặc biệt là những kẻ vừa điển trai lại vừa có nhiều kinh nghiệm thì dụ dỗ rất giỏi, chỉ bằng một cái hôn cũng có thể khiến người quay cuồng không thể suy nghĩ, không biết gì ngoài một mực thuận theo sa vào bẫy của hắn. Thiếu chủ phải tránh xa những loại người đó!"

Ôn Khách Hành bừng tỉnh khỏi cơn mơ, lời dặn dò của các thẩm thẩm tỷ tỷ vẫn văng vẳng bên tai. Y thầm cầu mong chuyện đêm qua không phải thật nhưng sự đau nhức khủng khiếp ở thân dưới đã không cho y đường nghĩ lại, chỉ biết ôm đầu than thở. Tự tin cho lắm vào rồi xem hậu quả đi, bị người ta dụ dỗ rồi ăn sạch sẽ không còn một mẩu xương!

Chu Tử Thư xuống lầu bê cháo nóng lên thấy Ôn Khách Hành đang ôm đầu nhíu mày, tưởng y khó chịu liền ngồi xuống bên giường xoa bóp cho y.

"Dậy ăn một chút cho ấm bụng, A Hành. Để ta đỡ đệ."

Động tác của hắn dịu dàng đến không ngờ, kê chăn mềm dưới eo để y tựa sau đó múc từng thìa cháo đút cho y, sợ y nóng còn thổi nguội mới đưa vào miệng. Cái sự thuần thục này! Nhất định là đã quá quen rồi nên mới làm không ngượng nghịu như thế! Ôn Khách Hành thầm nghĩ lại đêm qua hắn chủ động dìu dắt trận tình sự thì càng thêm chắc chắn cái người này là kẻ trăng hoa lão làng, là thể loại tra nam chiếm số đông ức hiếp các thẩm thẩm tỷ tỷ! Không thể tin nổi, rõ ràng mình đã được cảnh báo mà vẫn đâm đầu vào hắn, Ôn Khách Hành tự chửi rủa trong lòng. Giờ thì biết làm sao? Dù thế nào cũng là mình kết bạn với hắn trước, đêm qua cũng là tự nguyện, y không có bằng cớ tố cáo hắn tra nam thì đâu thể "thay trời hành đạo". Hắn cũng đã có được thứ mình muốn thì sẽ bỏ đi sớm thôi, coi như một lần vấp ngã vậy, sau này tránh xa hắn và phải cảnh giác hơn với đám nam nhân có nhan sắc!

"Đợi tới chiều thân thể đệ tốt hơn thì ta sẽ đưa đệ về gặp sư phụ." – Chu Tử Thư thu dọn xong bát đũa, lấy ít điểm tâm ngọt cho Ôn Khách Hành.

"Hả? Ta gặp sư phụ huynh làm gì?" – Dù giận dỗi nhưng đồ ngọt vẫn là chân ái, ăn trước đã.

"Đương nhiên là để thưa chuyện chuẩn bị hôn sự rồi. Chẳng lẽ đệ không nhớ gì chuyện đêm qua sao?"

Quên được mới lạ đấy. Nhưng hắn vừa nói gì? Hôn sự??? Có điên mới đi tin lời hắn! Mấy tên tra nam nói câu này thường sẽ có mấy trường hợp: tính đưa mình về làm lẽ hoặc đem mình đi bán lấy tiền hoặc nuôi mình sau đó lấy máu đầu tim của mình chữa bệnh cho ái nhân thực sự của hắn. Ôn Khách Hành không thấy còn khả năng khác xảy ra được bởi y và hắn đều là nam nhân đó! Nhà nào chịu cưới xin kiểu ấy!

Dù có chút mất mát nhưng Ôn Khách Hành vẫn cứ giả bộ hờ hững đáp, "Đời người có biết bao cuộc vui, cớ gì chỉ vì một đêm mà phí hoài thanh xuân chứ? Chuyện đêm qua không ai nói thì sẽ không ai biết, chúng ta đường ai nấy đi không gặp nhau nữa là được."

Đấy ta đã cho huynh bậc thang xuống rồi không cần phải dỗ ngọt ta làm gì, Ôn Khách Hành có chút tự hào với tài ăn nói của bản thân.

"Đệ... vừa nói gì?" – Khuôn mặt của Chu Tử Thư tối sầm lại.

"Thì coi như đêm qua không có gì xảy ra thôi! Canh giờ cũng không còn sớm, ta có hẹn với Hạt Nhi nên đi trước đây." – Y cố lết cái thân đau nhức xuống giường mặc lại quần áo, lảo đảo một chút trước khi chỉnh tề đầu tóc, đang tính quay lại chào Chu Tử Thư thì đã bị đánh một cái vào gáy ngất đi.

.

..

...

Mức độ hắc hóa hiện tại của Chu trang chủ: 5/10

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip