Truyện ngắn: công khai p2

"Hùng xin nghỉ đi du lịch sao? Sao mình không nghe em ấy nói gì hết vậy nhỉ?" Đăng cứ ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ mãi về chuyện bar Ngân nói cho đến khi tối muộn. Cậu gọi cho anh rất nhiều nhưng không có cuộc gọi nào được phản hồi khiến tâm trạng càng thêm lo lắng. Thế là cậu quyết định không chờ nữa mà xách vali lên bắt máy bay chuyến sớm nhất về nhà

"Nửa đêm mày còn xách vali đi đâu đấy?" Hương Nhi thắc mắc khi trời đã quá nửa đếm mà thằng em trời đánh của mình chưa ngủ lại còn định đi đâu đó

"Em phải về nhà" Đăng cố gắng kéo bàn tay đang giữ lấy chiếc vali của mình ra

"Nhà? Mn đều ở đây mày còn về nhà làm gì?"

"Ý em không phải nhà đó. Còn một nơi khác cũng có người đang chờ em trở về. Chị hiểu ý em mà đúng không Nhi"

"Ý mày là nhà anh Hùng?"

"Đúng vậy. Nên là bỏ tay ra nhanh"

"Mày đi rồi tao phải nói với bame thế nào?"

"Thì cứ viện đại lý do nào đó đi. Chị giỏi mấy việc đó mà không phải sao!"

"Ê tao còn chưa nói xong mà.. Đăng..." Đăng vội vàng rời khỏi khi tay Nhi vừa được buông lỏng

Cậu vội vàng checkin sau đó khởi hành về nhà

Đăng lo lắng mở cửa sau đó vội vàng thay dép mà lao vội lên phòng tìm người

Hùng yên lặng nằm ngủ trên chiếc giường mà hằng đêm cả hai cùng ngủ bình yên đến lạ, không biết trong giấc mơ anh thấy điều gì mà đột nhiên hàng lông mày khẽ chau lại. Đăng khẽ cười vì không hiểu sao mình lại lo lắng cho cái người ngủ chẳng hay biết gì đến mức chạy vội về đây như vậy. Cậu nhẹ nhàng đặt lên trán anh một nụ hôn, xoa nhẹ đầu anh, dường như anh cũng an tâm hơn mà giãn đôi lông mày ra.

Đăng nhìn anh một lúc lâu sau đó quay ra ngoài dọn dẹp lại phòng khách rồi tắm rửa chuẩn bị bữa sáng

Hùng tỉnh lại sau một giấc ngủ dài, anh mệt mỏi với tay lấy chiếc điện thoại đặt ở đầu giường định xem mấy giờ nhưng đột nhiên phát hiện ra điện thoại tắt ngủm từ khi nào. Gem lấy dây sạc để trong ngăn tủ ra cắm sạc sau đó bước vào nhà vệ sinh để tắm rửa và vệ sinh cá nhân

1 tiếng sau anh bước ra khỏi phòng tắm. Chiếc bụng cồn cào khiến anh nhận ra bản thân đã nhịn đói quá lâu. Anh định sẽ ra ngoài tìm chút gì đó ăn coi như đi dạo như giãn dù sao hôm nay cũng là sinh nhật anh kia mà

Hùng chọn lấy chiếc áo sơmi và chiếc quần jean mà anh thích nhất trong tủ đồ mặc vào. Đánh nhẹ kem chống nắng, không quên soi mình trong gương và đeo khẩu trang trước khi bước ra ngoài. Anh đang tìm trong tủ chiếc giầy ưa thích của mình thì chợt nhật ra đôi giày thể thao quen thuộc của người bạn cùng phòng đang được xếp ngay ngắn bên trong. Một cảm giác bất ngờ, vui sướng rồi chuyển sang lo lắng sợ bản thân hy vọng quá nhiều. Nhưng tiếng lạch cạch trong bếp khiến anh khẳng định bản thân không hề đoán sai.

Hùng đặt chiếc túi xách hàng hiệu trên tay xuống chiếc tủ giày gần đó rồi vội vàng chạy vào nhà bếp. Anh không khỏi kinh ngạc trước cảnh tượng trước mắt. Bàn đồ ăn bày biện một cách công phu tỉ mỉ, món ăn toàn những món cậu thích. Bên cạnh đặt một bó hoa hồng đỏ tươi.

Đặc biệt hơn là người đang đứng nấu món gì đó, mùi thơm khỏi đoán cũng biết ngon rồi. Đăng đeo trên mình chiếc tạp dề phía dưới mặc rất chỉnh tề nhưng bên trên lại không mặc gì cả khiến cho cơ bụng và từng đường nét trên cơ thể cậu đẹp đến lao lòng

Hùng rón rén lại gần sau đó ôm cậu từ phía sau. Đăng giật mình nhìn lại rồi mỉm cười sau khi nhận ra người đang ôm mình là ai

"Ăn mặc thế này tính quyến rũ ai đây?"

"Em thức sớm vậy. Anh còn chưa nấu xong. Đang tính cho em một bất ngờ. Ai dè em dậy mất rồi"

"Như vậy em đã đủ bất ngờ rồi. Anh về khi nào? Sao bảo một tuần mới về?"

"Nhớ em nên về. Anh về lúc trưa rồi nhưng thấy con mèo lười nào đấy đang ngủ nên không dám làm phiền. Chỉ có thể yên lặng dọn dẹp nấu bữa tối thôi"

"Mà anh còn chưa trả lời câu hỏi của em đấy. Tính quyến rũ ai hửm???" Nói rồi tay anh không yên phận sờ soạng. Khi thấy đôi tay hư hỏng đang chuyển dần xuống dưới cậu liền nắm tay anh khoá lại, hôn nhẹ lên môi anh rồi kéo anh ngồi xuống ghế

"Quyến rũ vợ anh"

"Hư hỏng"

"Đợi anh chút. Còn món quan trọng không thể thiếu được"

"Món gì ạ?"

"Rượu vang. Loại em luôn muốn uống đó"

"Nhưng chai đó anh thích lắm mà. Lại chỉ bán giới hạn. Không tiếc hả?"

"Sao anh lại tiếc của với vợ mình cơ chứ? Hôm nay lại là ngày đặc biệt nữa"

"Ngày gì vậy ta... sao em không nhớ ngày gì hết vậy ta..."

"Một lát anh sẽ khiến em nhớ. Không chỉ là nhớ, mà là nhớ mãi không quên"

Nói rồi Đăng lấy trong tủ chai rượu cậu thích nhất rót vào ly cho anh và cho bản thân.

"Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday, happy birthday
Happy birthday to you
Chúc vợ sinh nhật vui vẻ.
Em mau ước đi"

Đăng nói rồi đưa chiếc bánh kem lại gần Hùng. Anh nhắm mắt ước sau đó thổi nến. Cậu lại đặt lên môi anh một nụ hôn ngọt ngào sau đó kéo ghế ngồi xuống cạnh bên anh

"Thấy thế nào. Cảm động không?"

"🥹🥹🥹"

"Ơ kìa... nào... ai cho vợ mếu. Nín ngay không là chồng tét mông đấy"

"Anh bắt nạt em"

"Anh đùa thôi. Đừng khóc, đợi xíu nữa rồi khóc nhá."

"Anh lại không nghiêm túc nữa rồi" anh đánh nhẹ lên vai cậu cảnh cáo

"Anh xin lỗi vợ nhá. Vì hôm trước đã lỡ nói mấy lời đó với vợ. Vợ cũng hiểu ý anh mà đúng không. Anh không hề có ý như vậy. Anh yêu vợ. Dù vợ có là trai hay gái anh cũng yêu vợ. Và anh chỉ yêu một mình vợ thôi. Tin anh nhá"

"Em biết rồi mà. Em không trách anh đâu. Mau ăn đi. Đừng có mà xin lỗi hoài thế"

"Vâng ạ. Vợ anh món này trước đi. Anh mới học, ngon lắm đó" nói rồi Đăng gắp một miếng bỏ vào bát Hùng

"Anh cũng ăn đi. Nấu nhiều thế có mệt lắm không?"

"Coá ạ... nên là anh muốn được thưởng"

"Ăn đi rồi thích gì em cũng chiều"

"..."

#đoạn này có H không thích vui lòng tua dùm nhe#

Cả hai như thiêu thân lao vào nhau. Cậu mạnh mẽ chiếm lấy đôi môi ngọt ngào của người bên dưới. Không biết cả hai đã đi ra khỏi phòng ăn và yên vị trên sofa từ lúc nào vì sau khi mọi thứ được dọn dẹp, không ai chờ thêm được giây phút nào nữa mà vồ lấy nhau như hổ đói.

Đăng đưa lưỡi của mình tiếng vào sâu trong khoang miệng chào hỏi rồi trêu chọc người bạn quen thuộc, bàn tay nhanh nhẹn tháo hết cúc áo sơmi trên người anh. Hùng cũng không để cho bản thân rảnh rỗi mà vừa đáp nụ hôn vừa ngọt ngào vừa chiếm hữu của cậu, vừa đưa tay xuống dưới bóp mạnh vào hạ bộ cậu khiến cậu run rẩy dù cách một lớp quần

"Hư quá... mau giúp nó giải thoát đi vợ iu"

Anh đẩy Đăng ngã xuống sofa, bản thân trượt xuống phía dưới dùng miệng của mình cạy mở khoá quần.

Cạch....

Chiếc cửa đột nhiên bật mở, người bên ngoài đứng hình sau đó hoảng hốt vì cảnh tượng trước mắt. Đứa con trai, em trai yêu quý của mình đang bị người đàn ông khác làm chuyện khó nói.

"ĐĂNG!!! HÙNG!!! HAI ĐỨA ĐANG LÀM GÌ VẬY HẢ?"

Cả hai giật bắn mình không hẹn mà cùng nhau nhìn ra cửa

"Ba, mẹ, chị Nhi. Sao mọi người ở đây?" Đăng hoảng hốt

"Tao không ở đây sao biết con trai yêu quý của mình làm ra chuyện tày đình như vậy" giọng mẹ Đăng gắt lên

Đăng thấy Hùng run rẩy liền kéo anh đứng nấp phía sau mình. Bản thân tiến lên một bước đứng chắn trước mặt anh.

"Bame về nhà đi, con sẽ giải thích chuyện này sau. Mn đang làm em ấy sợ đấy."

"Mày, cái thằng trời đánh này." Nói rồi bà lao lên đánh cho Đăng một cái khiến cậu đau điếng

"Con xin lỗi. Là lỗi tại con, mẹ đừng đánh Đăng"

Hùng lo lắng nhìn cậu. Đăng chỉ mỉm cười trấn an rằng bản thân không sau để anh không lo lắng

"Hai đứa mặc đồ đàng hoàng rồi qua nhà Nhi nói chuyện. Cho thời gian nửa tiếng. Đừng để bame đợi lâu" ba Đăng lên tiếng sau đó kéo vợ và con gái ra khỏi phòng

Hùng ngồi gục xuống ghế khóc nức nở. Đăng thấy vậy liền ôm lấy anh vỗ về. Một lúc sau Hùng đã ổn hơn, cả hai thay đồ sau đó nhanh chóng qua nhà chị Nhi

Cả hai nắm tay bước vào, bame đang ngồi trên sofa vẻ mặt khá tức giận. Còn chị Nhi ngồi bên cạnh không ngừng xoa vai mẹ

"Bame... đừng giận nữa, thiệt ra hai đứa nó.."

"Con không cần nói dùm đâu Nhi" một câu nói của ba khiến Nhi im bặt không dám nói thêm lời nào nữa

"Bọn con qua rồi ạ" Đăng lên tiếng

"Hai đứa ngồi xuống đi"

"..."

"Được rồi giờ nói đi. Chuyện bắt đầu từ khi nào?"

"Bọn con quen nhau được 3 năm rồi ạ. Giờ bame có nói gì con cũng không chia tay em ấy đâu"

Hùng ngạc nhiên quay qua nhìn cậu. Vậy mà nãy giờ anh cứ lo lắng Đăng sẽ nghe lời bame mà chia tay anh chứ. Anh còn đang định sẽ rời đi như thế nào để không mất mặt nhất có ai dè lại là kết quả như vậy

"Hình như thằng bé có vẻ ngạc nhiên lắm khi con nói vậy thì phải. Làm chồng như vậy là không được đâu đấy Đăng" ông nhẹ giọng nhắc nhở

"Hai đứa ở bên nhau lỡ fan hai đứa không chấp nhận thì sao? Lỡ dư luận chỉ trích mọi thứ rối lên hai đứa có sẵn sàng đối mặt không?" Mẹ Hương nghiêm giọng hỏi

"Con sẽ giải nghệ" Đăng đáp không chút do dự. Hùng lại ngạc nhiên nhìn cậu. Vì anh biết với cậu ca hát quan trọng đến mức nào, bây giờ cậu lại vì anh muốn giải nghệ

"Giải nghệ? Giải nghệ xong thì làm gì?"

"Con sẽ quay lại làm luật sư. Con vẫn đủ tiền lo cho em ấy đến già"

"Con có thể giải nghệ còn Hùng thì sao? Hùng sẽ vì con mà đặt cược mọi thứ không? Đăng, con không còn nhỏ nữa, con không thể suy nghĩ bốc đồng như vậy"

"Con không hề bốc đồng. Con đã suy nghĩ kỹ rồi. Con yêu Hùng, con sẽ làm mọi thứ vì Hùng nên mn không cần ép con chia tay anh ấy đâu. Nếu bame không cần đứa con này nữa thì con và em ấy sẽ ra đi tay trắng không cần gì hết"

"Chia tay? Ai bắt hai đứa chia tay?" Bame Đăng ngạc nhiên hỏi

"Thì bame. Nãy giờ bame làm khó con như vậy không phải bắt con chia tay còn gì?"

"Khùng hả? Bame chỉ muốn xem mày có chịu hy sinh vì tình yêu của mày không thôi, chứ Hùng ngoan như vậy sao bame có thể không chấp nhận đứa con dâu này được"

"Bame..."

"Hùng ngoan đừng khóc. Mẹ làm con sợ rồi hả. Mẹ xin lỗi nhá"

"Vậy sao bame lại tức giận?"

"Ai bảo tụi mày yêu đương lâu như vậy lại giấu bame"

"Con sợ bame không chấp nhận thôi"

"Thì ra mày dám để con dâu mẹ chịu khổ, đáng đánh"

"Bame đừng đánh anh ấy"

"Rồi rồi. Cũng trễ rồi hai đứa về nghỉ ngơi đi. Mà nay sinh nhật con đúng không? Bame mua quà cho con rồi. Tối về mở xem nhá"

"Con cảm ơn mẹ. Con cảm ơn ba"

"Đăng mau đưa em về đi" mẹ Hương nhắc nhở tiện nhéo vào hông cậu một cái thật đau

"Nhẹ nhàng thôi đấy. Đừng để con dâu mẹ chạy mất"

"Em ấy thích mạnh mà mẹ khỏi lo"

"Đỗ Hải Đăng!!" Hùng giận dỗi kéo tay anh ra ngoài

.
.
.

"Nào định giận anh luôn hả vợ?" Đăng ôm lấy người đang nằm bên cạnh mình, Dụi dụi cổ làm nũng

"Không thèm"

"Anh giỡn mà. Đừng giận nữa."

"Đăng... bỏ em ra... nhột quá"

"Không chịu... anh nhớ vợ mà...."

"Đăng. Hôm nay em đã rất sợ. Sợ anh sẽ rời bỏ em"

"Anh xin lỗi, là anh khiến em thiếu cảm giác an toàn. Từ nay sẽ không vậy nữa. Anh sẽ dùng mọi cách để có thể bên em"

"Cảm ơn anh. Vì đã xuất hiện, khiến em biết rằng mình cũng được yêu nhiều như vậy"

"Anh cũng cảm ơn em. Vì đã đồng ý bên cạnh anh. Anh yêu em. Nhiều lắm"

"Em cũng yêu anh"

Nói rồi Đăng hôn lên môi Hùng như lại bị anh bất ngờ đẩy ra

"Mà bame với chị Nhi nhìn thấy rồi huhu"

"Thấy gì cơ?" Cậu thắc mắc

"Thấy bọn mình làm như vậy. Còn thấy em cởi quần anh nữa huhu"

"Ờm chết rồi. Vốn dĩ anh chỉ muốn một mình anh thấy thôi giờ mn lại thấy thì sao giờ nhỉ?"

"Anhhhhhh!!!! Anh dám trêu em... anh đi mà ngủ một mình đi..."

Nói rồi Hùng kéo chăn lên cao trùm kín bản thân lại miệng không ngừng lầm bẩm "mất mặt quá" khiến Đăng bật cười vì sự đáng yêu của vợ mình

"Nào hứa thưởng cho anh rồi mà."

Đăng nói rồi chui vào chăn của anh. Cả hai cùng nhau trải qua một đêm sinh nhật đáng nhớ

=====end chap======

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip