một lời chúc hạnh phúc.

Dưới tán cây lớn của sân thể dục, vạt nắng chiều in lên bóng hình 6 con người đứng tụm lại với nhau. Cái tiết trời oi ả điển hình của tháng 6 khiến ai cũng phải nhíu mày, nhưng tận sâu trong lòng mỗi người đều có cảm thấy yên lòng. Nơi cùng nhau đi qua năm tháng cấp ba, cuối cùng cũng có thể quay trở lại. Chẳng ai nói với nhau câu gì, nhưng hơi thở vẫn đong đầy nuối tiếc.

11 con người từng đứng dưới gốc cây này chụp ảnh, lại không thể trọn vẹn ngày hôm nay. Chúng tôi từng viết một bức thư, gửi mình 5 năm sau, nhưng đến bây giờ, 10 năm qua đi mới có thể quay lại. Hẳn chẳng còn ai nhớ về bức thư năm ấy nữa, nhưng cả năm đều đang nghĩ về mình của quá khứ. Tôi quay người, vừa vặn nhìn thấy gương mặt đượm buồn của Jimin. Cậu ta nay đã trở thành một người cảnh sát và trông cậu ta không hợp với bộ cảnh phục cho lắm. Tôi thật sự muốn hỏi nhưng lại không nỡ động vào nỗi đau của Jimin, thật ra đó là nỗi đau của chúng tôi.

Chaeyoung tự sát, cách đây 2 năm. Cậu ấy mất ở tuổi 25. Tôi không biết lí do đằng sau nhưng rõ ràng cậu ấy đã sống những ngày rất đau đớn. Chẳng ai lại kết liễu cuộc đời mình khi đang hạnh phúc cả. Chúng tôi chẳng thể làm gì hơn, cũng quá xa để gặp nhau lần cuối. Namjoon đã đến tang lễ của Chaeyoung. Tôi biết giữa Chaeyoung và Namjoon có một mối liên kết lạ kì. Nếu như có Namjoon sẽ có Chaeyoung, và ngược lại. Sau khi tốt nghiệp, hai người họ vẫn luôn giữ liên lạc. Cậu ta là người báo tin cho chúng tôi, nhưng cũng là người vắng mặt ngày hôm nay. Tôi đã nghĩ mối quan hệ đó có thể giữ lại được Chaeyoung, nhưng không. Cho nên bây giờ, tôi chỉ mong Kim Namjoon sẽ tiếp tục sống thật mạnh mẽ.

Jimin đã khóc rất nhiều. Tôi nhìn ra được nỗi đau trong ánh mắt của cậu ta, nhưng tôi không muốn hiểu cảm giác mối tình đầu của mình rời xa thế giới này. Chỉ riêng việc không thể bên cạnh người đó đã làm tôi đau đến không thở nổi rồi. Tôi với Jungkook đã chia tay vào 3 năm trước. Tôi cũng biết việc chia tay sẽ đến vì chúng tôi đã khác đi nhiều. Nhưng tôi vẫn đau lòng. Jeon Jungkook là một thứ gì đó quá quan trọng trong cuộc đời tôi. Mãi đến bây giờ tôi vẫn chưa nguôi ngoai. Tôi hay cố tìm xem cậu ấy đang làm gì, sống có tốt không, đã quen ai chưa. Nghĩ lại tôi biết mình ấu trĩ hơn cả, nhưng ngồi dưới tán cây này nhìn về dãy cửa sổ quen thuộc, tôi lại không thể quên đi lời hứa với nhau.

Có một điều khiến tôi hạnh phúc đó là việc Jisoo và Taehyung sẽ làm đám cưới, vào năm sau. Nhìn hai người ngồi cạnh, tôi lại thấy hòa hợp vô cùng. Thật tuyệt khi tình cảm trẻ con năm đó có thể lớn lên nở rộ đẹp đẽ như vậy. Taehyung đã trưởng thành rất nhiều, đến nỗi tôi không nhận ra. Jisoo vẫn xinh đẹp cá tính như trước nhưng đã dịu dàng hơn. Thời gian cuộc đời có thể bào mòn những góc cạnh trong lòng mỗi người, khiến ai cũng ít nhiều khác đi.

Nhìn Jisoo tôi lại nhớ Seokjin. Cậu ta nhắn tin bảo rằng hôm nay phải bay đi Nhật nên không thể tới. Chúng tôi đều biết cậu ta nói thật, bởi vì Seokjin luôn là người đầu tiên cố gắng hàn gắn chúng tôi khỏi những vết cắt cuộc đời. Cậu ta luôn giữ lấy những điều chúng tôi suýt thì quên đi. Seokjin cũng đã trở thành một người đàn ông chững chạc, có tiền có thế, cùng đã tìm được người con gái khác ngoài Jisoo để nhớ thương. Ai cũng biết Seokjin năm 17 tuổi thích Jisoo nhiều đến như thế nào. Việc cất lại tình cảm đó có lẽ cũng rất khó khăn nhưng cậu ta cũng làm được rồi. Tôi chỉ bất ngờ việc cậu ta có thể hẹn hò với Bae Joohyun, con gái thứ tập đoàn điện tử nhất nhì Hàn Quốc. 

"Này định ngồi đây đến bao giờ?"

Tiếng nói khàn khàn của Yoongi làm tôi giật mình. Chút nữa đã quên cậu ta cũng ở đây. Min Yoongi bây giờ được công chúng gọi với cái tên là Min PD bởi vì thứ âm nhạc xuất sắc của mình. Yoongi vẫn nỗ lực làm nhạc và truyền tải hết con người cậu ta vào nó. Tôi đã luôn khoe với mọi người mình từng học trung học cùng Yoongi. Ai cũng nghĩ tôi làm màu, nhưng thực chất tôi rất tự hào. Tính cách cậu ta vẫn vậy, có vẻ điềm tĩnh hơn nhưng ở cùng chúng tôi lại khác.

"Còn chờ Hoseok nữa mà". Jimin nói

"Người ta nổi tiếng rồi làm gì có thời gian"

"Kim Jisoo, tôi cũng nổi tiếng mà vẫn ngồi đây với mấy người đấy nhé"

Cả đám chúng tôi phá lên cười. Chẳng ai nghĩ Yoongi sẽ trả lời như vậy. Hoseok giờ đã trở thành ngôi sao Hàn Quốc. Tôi không nghĩ cái studio hai đứa tôi mở sẽ nổi tiếng, cùng không nghĩ Hoseok sẽ trở thành idol. Cậu ấy bận rộn với lịch trình nhưng vẫn thường xuyên nhắn tin cho tôi. Ngày hôm qua vẫn nói là bận, sẽ cố gắng nhất có thể nhưng bọn tôi đều thông cảm. Nổi tiếng và giàu có không phải điều dễ dàng. Cậu ấy đã đánh đổi nhiều: sự tự do, sự riêng tư và cả những mối quan hệ cá nhân. Bởi vậy, chỉ cần Hoseok còn nhớ, chúng tôi đều có thể chờ. Tất nhiên cậu ấy sẽ là người trả tiền cho bữa ăn. 

"Jennie thì sao?" Taehyung hỏi vu vơ.

"Đang ở Pháp không thể về được" Tôi đáp

"Là không muốn về thôi"

Jisoo nói thẳng. Kì thật tôi cũng nghĩ vậy. Có lẽ vì ai đó trong chúng tôi khiến cậu ấy không muốn quay lại nữa. Jennie luôn là người đầu tiên đọc tin nhắn và trả lời ngắn gọn mọi thứ. Cậu ta vẫn tha thiết với chúng tôi, có chăng là vướng mắc điều gì đó. Tôi nhìn qua Yoongi thấy cậu ta nhắm ngửa mặt lên trời. Jennie hình như đã tỏ tình, với Yoongi, vào ngày học cuối cùng. Câu trả lời như thế nào, có lẽ ai cũng đoán được. Tôi biết ở cái tuổi đó, Min Yoongi chẳng có bất cứ ý định gì, cậu ta chỉ chăm chăm chạy theo thứ mình thích thôi, cũng sẽ không vì một người nào mà để tâm hay đau lòng. Cho nên, bỏ lỡ.

"Ai mà nghĩ được chúng ta sẽ như thế này nhỉ?"

Jimin nói, giọng có chút buồn. Không ai trả lời, có lẽ tất cả đều đang nặng suy tư. Tuổi trẻ là thứ đẹp đẽ mà xa vời, là thời gian ai cũng muốn quay trở lại. Vì ở đó chúng tôi có nhau, nhiệt thành vô lo. 

Sau khi chúng tôi dạo một vòng dạo quanh trường, về lại phòng học 12-5 cũ, trời tắt nắng. Tôi nhìn lên bầu trời cao vời vợi. Những áng mây chiều ánh lên sắc hồng buồn bã. Lòng cũng trống hoắc một khoảng mênh mang. Trước mặt là bóng lưng của 4 người từng cùng tôi cười đùa, phía sau là nơi tôi đã cùng họ lớn lên. Những điều đã cũ cứ thế ùa tới, khiến tôi không kìm được lòng mình mà nói vội

"Cảm ơn rất nhiều"

4 người họ quay lại nhìn tôi với vẻ ngỡ ngàng rồi dần dần mỉm cười. Jisoo chạy lại ôm tôi chặt cứng. Và tôi cứ thế òa khóc. Giá mà không cần phải lớn, giá mà có thể mãi mãi ở bên cạnh những con người ấy, giá mà cuộc sống có thể dễ dàng, chậm rãi hơn để tôi kịp nói hết lòng mình. Lời cảm ơn năm đó chưa kịp nói là dành cho chúng tôi, những người đã đến đây, những người không thể cùng trở về và tất thảy những ai đã nỗ lực hết mình để sống

"Này mấy đứa!!"

Tiếng Hoseok từ xa vọng tới khiến tôi nín lặng. Jung Hoseok trong bộ đồ thể thao đơn giản chạy ù tới. Nhìn thấy tôi nước mắt ngắn dài liền hỏi han quan tâm. Và tôi lại mỉm cười. Thật tốt khi có thể trở về trong vòng tay của những con người này.

"Khóc cái gì? Tôi tranh thủ tới đây không phải để dỗ cậu khóc đâu" Hoseok than vãn

"Nín đi, chầu này J-hope khao"

"Đúng rồi, ăn chùa thì phải vui chứ"

"Ê này nói cái gì đấy!?"

"Đến muộn thì phạt đúng rồi còn gì"

"Chuẩn, vui lên. Đâu phải lúc nào cũng có thể ăn cơm Hoseok mời"

"Nhanh lên mấy cái đứa này!"

Yoongi đã không chờ được đám láo nháo phía nhau nên đi trước, không quên thúc dục. Cả đám kéo nhau đi. Chúng tôi khi lớn lên là những con người khác, khi về với nhau lại trở thành đám trẻ năm 17 tuổi ấy. Điều giản đơn này làm tôi thấy ấm áp hơn cả. Cuộc sống mà, có đau đớn có vui vẻ, có bi thương có hạnh phúc, miễn là ai trong chúng ta đều nỗ lực bước tới, nghĩ về nhau và sống một cuộc đời đáng sống.

"Chúc các cậu một cuộc đời hạnh phúc"

Tôi thì thầm trong lòng.Câu nói sến súa này không thể nói khi tỉnh táo được, cũng không thể đám bạn kia nghe thấy, nếu không tôi sẽ lại bị chọc đến già. Tiếng chuông điện thoại khiến tôi tụt lại phía sau. Một tin nhắn tới từ cái tên tôi không nghĩ đến.

"Bảo mấy đứa nhanh lên, thức ăn xong cả rồi. Còn em, không được chạy đâu đấy. Tôi nhớ em, Lisa" - Jungkook.

Hết.
24.12.2019

🎄

🎄Giáng Sinh an lành. Một chiếc fic ngắn làm quà Giáng Sinh từ min.

🎄Phần thư được lấy ý tưởng từ tập cuối show Bon Voyage 3 của BTS, khi các thành viên viết thư gửi bản thân. Phần sau là suy nghĩ của Lisa.

🎄Có lẽ nhiều bạn đọc sẽ không hiểu, nhưng đây là điều min thật sự nghĩ tại thời điểm hiện tại (khi min 22). Cá nhân min trải qua và cảm nhận điều này, lớn lên rồi có nhiều chuyện có thể làm, không thể làm và phải làm, lớn lên mới biết mình đã có những điều tuyệt với nhất, lớn lên mới biết những người từng muốn ở bên cạnh lại không thể ở bên cạnh nữa, lớn lên mới biết bạn bè là nhân duyên và lớn lên rất buồn. Cho nên min hi vọng các cậu có thể tận hưởng trân trọng những gì mình đang có, và sau này lớn lên hãy học cách chấp nhận. Quan trọng nhất là sống thật hạnh phúc, hãy nỗ lực sống một cuộc đời đáng sống (tất nhiên nói thì dễ nhưng cũng là cách động viên bản thân mà)

🎄 Giáng sinh không phải dịp gì quan trọng đối với min, nhưng nó khiến min nhớ rất nhiều thứ. Sắp hết năm rồi, hi vọng năm mới sẽ là những điều tốt lành.

Cảm ơn vì đã đọc những dòng này.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip