Chương 115
Ngọn lửa phụt ra, đỏ rực tựa hồng quang chiếu tận trời. Từng cột lửa hừng hực bùng lên như một con rồng đỏ, quét sạch những thực vật biến dị đang chen chúc ngoài cửa lớn rạp xiếc kỳ ảo, buộc chúng phải lùi bước.
Những loại thực vật rậm rạp xanh thẫm phủ kín lối vào. Nhưng chỉ vài nhát lửa đã thiêu rụi cành lá, buộc chúng phải lùi ra theo bản năng sinh tồn. Tiếng lá cây và thân gỗ rào rạt đổ ngã, từng đám thực vật biến dị vội vã tản ra bốn phía.
Trước cổng nhà ma, một đường hầm sâu hun hút dần hiện ra.
Đội lính gác đã sẵn sàng tiến vào.
Chỉ mới nửa giờ trước thôi, có người còn đang thong thả dùng bữa tối, có kẻ vẫn đang trong khóa huấn luyện gấp khu, và một nhóm khác thì thảo luận chiến lược phòng thủ cho những dị biến có thể nổ ra trong tương lai tại các gấp khu trong thành phố.
Thế nhưng, kế hoạch chẳng bao giờ theo kịp biến cố. Suốt một tháng qua, vệ tinh liên tục ghi nhận dao động năng lượng bất thường trong các khu gấp khu. Nhưng không ai ngờ, ngày ấy lại đến nhanh như vậy.
Khu gấp khu đầu tiên xuất hiện ngay trong lòng thủ đô, chỉ cách trung tâm thành phố một bước chân.
Cả công viên giải trí bị nuốt chửng, hóa thành địa ngục.
Trong bản đồ vệ tinh, các gấp khu vốn được phân định rạch ròi bằng mức dao động năng lượng, hiển thị như những mảnh ghép màu sắc khác nhau như trò chơi xếp hình. Còn khu an toàn, chính là khối ghép lớn màu trắng nổi bật nhất trong hình ảnh vệ tinh.
Thế nhưng, khi công viên giải trí bị nuốt mất, trên khối ghép màu trắng ấy liền loang ra một chấm đỏ tươi như vết kim châm. Phóng to lên, nó chẳng khác nào một vết thương rỉ máu, đỏ loang cả bản đồ, đi kèm với những dao động năng lượng dữ dội. Ngay từ giây đầu tiên xuất hiện, khu này đã bị xếp thẳng vào cấp “Không rõ” – một mức độ nguy hiểm còn trên cả cấp A.
Từ khu ngoại vi xâm nhập vào, biết bao người đã ngã xuống.
Ban đầu, Yến Cức chỉ nghe Tân Hòa Tuyết kêu cứu người liền vội vã lao tới, định cứu người xong sẽ đi tìm y. Nhưng đám quái vật côn trùng điên cuồng và thực vật biến dị lại đông không kể xiết. Trong màn sương dày đặc tràn ngập bào tử, từng đợt động vật, thực vật mới bị cảm nhiễm, liên tục biến dị mà gia nhập đội quân quái vật, trong thời gian ngắn đã khiến trận chiến thành cục diện “giết mãi không hết, diệt mãi không xong”.
Yến Cức vốn chẳng sợ phiền toái, nhưng trong tay hắn lại chẳng có lấy một món vũ khí ra hồn. Vũ khí quen thuộc không kịp mang theo, hắn chỉ mượn được một dùi cui chống bạo loạn của nhân viên an ninh. Lực sát thương của nó còn chẳng bằng đạo cụ ba chĩa trong công viên giải trí. Hắn đành liều mạng quật ngã bọn biến dị xuống đất, rồi để con sói xám lao nhanh như gió, cắn nát yết hầu chúng.
Yến Cức vốn nghĩ ngày hôm nay vốn dĩ phải là một buổi hẹn hò vui vẻ, một ký ức đẹp để đời. Nhưng giờ đây, tất cả bị phá nát, niềm vui chẳng còn, chỉ còn lại nỗi kinh hoàng khắc cốt ghi tâm.
Lưỡi kiếm lạnh lẽo, đâm xuyên xác trùng, xé toạc màn sương dày đặc. Trong khoảnh khắc ấy, Yến Cức bỗng cảm nhận rõ ràng sát ý từ đối diện đang chĩa thẳng vào mình.
Mũi kiếm của Vệ Trạc, lạnh lẽo và chuẩn xác, đang nhắm ngay cổ họng hắn.
Khoảng cách chưa đầy một centimet.
Trong màn bụi bào tử dày đặc, ánh mắt Vệ Trạc lạnh lùng.
“Cậu đã không bảo vệ được em ấy.”
Yến Cức khựng người tại chỗ.
Phía sau Vệ Trạc, cả đội lính gác lao đến dọn sạch chiến trường.
Lúc này Yến Cức mới rảnh tay, vội mò vào túi quần tìm máy truyền tin, may mắn là chưa bị rơi mất trong trận chiến. Nhưng bên kia chỉ vọng lại tiếng rè rè khẩn cấp.
Ngẩng đầu lên, hắn thấy rõ ràng lời nói của Vệ Trạc chứa hàm ý sâu xa, nói lên đối phương đã biết chuyện gì đó. Nghĩ đến Tân Hòa Tuyết, hắn hậu tri hậu giác cảm thấy khủng hoảng(*) một cơn rùng mình lạnh buốt chạy dọc sống lưng, mồ hôi túa ra ướt đẫm áo.
(*) Hậu tri hậu giác" (后知后觉) là một thành ngữ Hán-Việt mô tả quá trình nhận thức được một điều gì đó nhưng chỉ hiểu rõ hoặc nhận ra bản chất của nó muộn màng, sau khi sự việc đã xảy ra hoặc sau khi mọi người xung quanh đã biết.
“Tân Hòa Tuyết đâu?”
Vệ Trạc chỉ lặng lẽ nhìn hắn.
.........
Yến Cức cuối cùng cũng có thể vứt bỏ cây dùi cui chống bạo loạn cồng kềnh trong tay.
Một lính gác trong đội cứu hộ đưa cho hắn một thanh đao loan quân dụng. Lưỡi đao cong như ánh trăng lạnh, sắc bén đến mức chỉ cần khẽ lia qua là có thể cắt nát lớp da dày của động thực vật biến dị, nhẹ nhàng và gọn gàng đến đáng sợ.
Trong lúc chiến đấu với bầy trùng, Yến Cức đã bị va chạm, bả vai sau ê ẩm, có lẽ chẳng cần nhìn cũng biết đã rạn nứt xương. Nhưng hắn không có thời gian để bận tâm.
Hắn liều mạng chém mở một lối đi, hai bên cây cối biến dị hung hãn liên tục lao tới. Nhựa xanh đặc sệt hòa lẫn chất dịch dính nhớp phun tung tóe, văng cả lên mặt hắn.
Yến Cức dùng mu bàn tay quệt mạnh. Hệ thống thông gió của tòa nhà thiết kế kém khiến không khí đặc quánh, ngột ngạt, lồng ngực hắn như bị đè nặng. Mồ hôi lạnh vì lo âu và mồ hôi nóng từ trận chiến hòa lẫn, thấm ướt bộ thường phục vốn chẳng thích hợp cho chiến đấu.
Phía trước, ba lính gác cầm súng phun lửa vẫn đang mở đường. Sóng nhiệt ép lũ biến dị phải lùi, nhưng nhiệt độ cao cũng khiến chính bọn họ cảm thấy khó chịu.
Trong không khí tràn ngập mùi khét của cành lá cháy. Không biết vì điều gì, nó rõ ràng chỉ là thực vật, vậy mà Yến Cức lại ngửi thấy mùi giống hệt thịt nướng.
Trong màn sương mù dày đặc này, hắn chợt nghĩ đến bữa tối chưa kịp ăn cùng Tân Hòa Tuyết. Dạ dày trống rỗng kêu réo, còn tâm trí hắn thì căng thẳng khi nhớ đến việc chàng trai kia có lẽ vẫn đang mắc kẹt đâu đó trong nguy hiểm. Nghiến chặt quai hàm, Yến Cức nghi ngờ hỏi Vệ Trạc:
“Anh chắc chắn Tân Hòa Tuyết ở đây?”
Vệ Trạc chỉ liếc qua hắn, ánh mắt lạnh như băng. Một nhát kiếm lóe sáng, chém gục một bóng đen từ trong góc tối lao ra. Khi con dơi khổng lồ rơi xuống đất, Yến Cức mới nhìn rõ.
Ngọn lửa bùng lên, Yến Cức nương theo ánh sáng, nhìn rõ mặt đồng hồ đeo tay hắn. Giọt mồ hôi chảy xuống từ thái dương, rơi trên mặt kính pha lê trong suốt, phản chiếu con số đang run rẩy phóng đại. Khi ấy hắn mới nhận ra, họ mới tiến vào chưa đầy nửa giờ.
Thế nhưng Yến Cức lại ngỡ như đã mắc kẹt trong nhà ma của gánh xiếc này suốt nửa đêm dài.
Ngay cả Vệ Trạc, người luôn bình tĩnh và điềm đạm, lúc này cũng khó tránh khỏi bực bội. Giọng nói của hắn trầm thấp, khàn đặc trong không gian oi bức và ngột ngạt:
“Dựa theo ám hiệu của Tân Hòa Tuyết, em ấy ở chính phía bắc.”
Tiểu đội Kim Ngân vốn có ám hiệu riêng. Khi Vệ Trạc gọi điện, Tân Hòa Tuyết không thể lên tiếng, nhưng hắn nghe được âm thanh gõ lên ván gỗ trong nền – đó chính là ám hiệu báo phương bắc.
Mà tòa nhà ma này, quả đúng là nằm ở phía bắc công viên.
Yến Cức không nói gì.
Bỗng nhiên, ánh mắt hắn lóe sáng. Trong nháy mắt, hắn hét lên:
“Khoan đã! Dừng lại hết!”
Những lính gác mở đường lập tức ngừng phun lửa.
Yến Cức nóng nảy xô đội hình sang một bên, thậm chí còn vấp ngã trên tấm gỗ mục. Hắn kích động chỉ vào bức tường loang lổ, nơi hơi nước đọng thành vệt như hình cành cây, và trên đó vẫn còn in rõ một dấu bàn tay.
Hắn áp bàn tay mình so sánh, rồi quả quyết:
“Đúng là của Tân Hòa Tuyết.”
Ánh mắt Vệ Trạc lạnh lẽo nhìn sang.
Yến Cức lập tức xoay người, ấn vào chiếc đèn tường kỳ lạ ở hành lang đối diện. Một cơ quan giấu trong vách phát ra tiếng động.
Đây chính là lối ngầm dẫn đến phòng hóa trang phía sau hậu trường.
Nhưng chưa kịp để họ tiến thêm, toàn bộ tòa nhà nửa kín bỗng rung chuyển dữ dội.
Hai đầu hành lang vang vọng tiếng rầm rập, hòa cùng tiếng ma sát nặng nề từ mặt đất ẩm ướt.
Cứ như toàn bộ bầy trùng và cây cối biến dị trong tòa nhà đều đang đồng loạt tràn tới.
Và kèm theo chúng....là một quái vật khổng lồ.
Tinh thần lực chấn động khắp hành lang. Cả đội lính gác siết chặt cơ bắp, cảnh giác cao độ, sẵn sàng bước vào một trận chiến sống còn.
.......
Không thể nhớ nổi đã chém giết bao nhiêu lần.
Lưỡi đao, mũi kiếm vung lên rồi rút ra, ánh thép sáng như tuyết dần bị lớp chất nhầy xanh đậm phủ kín. Trong sắc xanh u ám ấy, màu đỏ tươi duy nhất lại đến từ máu của những lính gác.
Liên tục có người bị thương trong lúc chiến đấu, va đập vào tường, để lại những tiếng động răng rắc.
Vệ Trạc không chút do dự, rạch một đường vào lòng bàn tay. Máu từ vết thương lập tức trào ra, mùi tanh nồng nặc cuốn lấy sự chú ý của hầu hết lũ quái vật.
Máu của một lính gác cấp cao, đối với bọn chúng, sức hấp dẫn còn mạnh hơn bất cứ mồi nhử nào.
Hắn cố tình dùng bản thân để dẫn dụ, lôi bầy dây leo rời khỏi khu vực.
“Đi tìm người.”
Giọng Vệ Trạc lạnh lùng vang lên.
.........
Cuối cùng, họ đã tìm thấy Tân Hòa Tuyết.
Khoảnh khắc đó khiến toàn bộ lính gác nín thở.
Trên sân khấu gánh xiếc mục nát, những thân cây khô quắt, nửa chết nửa sống, quấn chằng chịt xung quanh như rắn. Màn sân khấu đỏ thẫm, dày cộm bụi thời gian, rủ nặng nề hai bên, phơi bày cảnh tượng ở trung tâm.
Trong thế giới âm u ấy, duy nhất một luồng sáng chiếu thẳng xuống sân khấu, như một nghi lễ hiến tế long trọng.
Nhưng vật tế không phải rối gỗ. Đó là một thiên sứ bị đóng chặt trên giá chữ thập.
Dù vầng trán rịn mồ hôi, mái tóc đen ướt đẫm bết dính, dáng vẻ tiều tụy chật vật, y vẫn đẹp đến ngây người.
Làn da tái nhợt như tờ giấy ngấm nước, lồng ngực mỏng manh phập phồng khó nhọc. Trên người, bộ trang phục biểu diễn trắng toát thay thế từ khi nào, giày vớ biến mất. Đôi chân trần không còn huyết sắc, mạch máu xanh nhạt nổi rõ dưới lớp da trong suốt.
Dây mây bò kín giá chữ thập, từng vòng, từng vòng, xiết chặt tứ chi thanh niên. Lộ ra dưới ống tay áo và gấu quần là cổ tay, mắt cá chân nhỏ bé, vòng eo gầy.
Một khung cảnh quái dị đến mức lại khiến người ta không khỏi rùng mình vì sự “hài hòa” của nó.
Những cành cây màu xanh đậm phía dưới sân khấu khẽ rung động, tựa hồ như đang thành kính vái lạy thiên sứ. Chúng cúi lạy ai? Thiên sứ? Hay thứ gì khác?
Không kịp nghĩ nhiều, cả đội lao vào giết sạch từng gốc cây, từng sinh vật biến dị còn sót lại.
Tiếng sói tru, hổ gầm vang dội. Tinh thần thể cùng quái vật biến dị mở màn trận quyết chiến cuối cùng.
Lúc Vệ Trạc xuất hiện ở cửa, phần lớn hỏa lực đã bị hắn thu hút. Thân thể hắn giờ đây đầy thương tích, chằng chịt vết mới chồng lên vết cũ. Cánh tay cầm kiếm biến dạng vì gãy xương. Vai trái đẫm máu là vết thương do dây leo xuyên thủng khi giao chiến với dây leo của cây treo cổ.
Vệ Trach không rõ chuyện gì vừa xảy ra. Bọn dây leo của cây treo cổ vốn chiếm thế thượng phong, bỗng dưng như bị khống chế, hoảng loạn rút lui, nhanh chóng biến mất sạch sẽ, không còn thấy bóng dáng.
Vệ Trạc thoạt đầu tưởng đó chỉ là kế điệu hổ ly sơn, và mục tiêu thực sự của chúng là nơi này. Vì thế hắn vội vàng tiến lên, sợ rằng dây leo sẽ quay lại.
Nhưng khi vừa đặt chân tới sân khấu, cảnh tượng trước mắt khiến đồng tử hắn co rút dữ dội. Bước chân nặng nề, hắn bản năng chuẩn bị lao vào giải cứu.
Thế nhưng Yến Cức đã nhanh hơn. Như một kỵ sĩ băng qua mọi chông gai, hắn lao thẳng lên sân khấu, vung đao loan chém đứt từng sợi dây mây.
Thiên sứ trên giá chữ thập ngã xuống, rơi vào vòng tay lính gác trẻ.
Bờ vai rộng lớn của Vệ Trạc căng lên, ánh mắt đen sâu thẳm như vực không đáy, lặng lẽ nhìn cảnh tượng ấy.
Yến Cức run run kiểm tra tình trạng của Tân Hòa Tuyết. Ngoại trừ sự suy kiệt, y may mắn không mang thương tích nào rõ rệt. Chỉ có thân thể lạnh lẽo, mỏng manh run rẩy trong vòng tay.
Yến Cức cố lay gọi, muốn đánh thức thần trí y.
Trong mơ màng, người dẫn đường trong lòng ngực hắn khẽ thì thào, giọng mỏng manh đứt quãng:
“Hạ… Bạc Thiên… Chạy… mau…”
【 Giá trị ngược tâm của Yến Cức +10 】
..........
Yến Cức hoàn toàn không ngờ tinh thần lực của Tân Hòa Tuyết đã cạn kiệt đến mức này.
Trước đây, Tân Hòa Tuyết chỉ từng giải thích với hắn rằng, sau khi Hạ Bạc Thiên qua đời, tinh thần lực của y nhất định sẽ suy yếu đi phần nào. Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tình trạng ấy lại nghiêm trọng đến mức như lời Quý Ngọc Sơn nói – “cạn kiệt” hoàn toàn.
Nếu biết trước, khi Tân Hòa Tuyết bố trí cho hắn đi cứu người còn bản thân lại dụ dỗ quái vật rời đi, Yến Cức đã sớm ngăn cản rồi.
Trái tim hắn như bị một bàn tay vô hình siết chặt, không chút nê nang mà dùng sức siết chặt, mạnh mẽ đến mức truyền cả cơn đau xé ruột gan, khiến hắn thoáng chốc hoài nghi có phải tim mình đã thật sự bị bóp nát.
Hắn dựa trán vào bức tường lạnh lẽo ngoài hành lang khu giải phẫu, nhưng cái lạnh đó cũng không thể giúp đầu óc hắn bình tĩnh lại.
Trên người hắn vẫn là bộ quần áo chưa kịp thay, chiếc áo khoác đen loang lổ những vết bẩn để lại sau trận chiến vừa rồi.
Đây là Bạch Tháp – khu trị liệu.
Hôm nay phá lệ, có tới hai lính gác được đưa vào.
Nguyên nhân là vì Quý Ngọc Sơn đích thân chỉ định, nói rằng hai lính gác này là người cần thiết cho việc điều trị vị dẫn đường đang bị tổn hao tinh thần lực.
Do không có thương tích bên ngoài, mà tổn hại tinh thần lực cũng không thể giải quyết bằng phẫu thuật lâm sàng, nên họ được đưa thẳng vào đây.
Chẳng bao lâu, thanh niên sắc mặt tái nhợt đã được đẩy ra khỏi phòng mổ trên chiếc xe y tế. Theo bản năng, Yến Cức lập tức bước theo, suýt chút nữa va phải Vệ Trạc. Hai người mặt mày đều u ám, tránh nhau trong im lặng.
Nhân viên y tế nhanh chóng đưa Tân Hòa Tuyết vào phòng bệnh cao cấp. Còn hai lính gác bị chặn lại ngoài cửa.
Yến Cức sốt ruột, hỏi dồn:
“Tôi không thể vào xem anh ấy sao?”
Người ngăn lại lạnh nhạt đáp:
“Phải khử trùng, làm sạch.”
Người của Bạch Tháp nhìn họ, ánh mắt như đang nhìn hai mầm bệnh biết đi.
“……”
Vệ Trạc còn có vết thương nặng cần xử lý, không chỉ là làm sạch hay khử trùng đơn giản, mà vai hắn thậm chí phải tiến hành một cuộc phẫu thuật.
So ra, phần lớn vết thương của Yến Cức chỉ bị thương ngoài da, nên hắn được quay lại khu phòng bệnh sớm hơn. Vì quần áo cũ chưa kịp thay, hắn buộc phải mặc bộ đồ bệnh nhân mà Bạch Tháp cung cấp.
Trong phòng chờ lúc này, ngoài hắn còn có trợ thủ của Quý Ngọc Sơn và một nghiên cứu viên.
Người nghiên cứu viên ấy từng tạm thời phụ trách quầy tiếp tân. Khi Tân Hòa Tuyết lần đầu đến viện nghiên cứu để điền thông tin cá nhân, chính cô là người tiếp đón.
Khi thấy Vệ Trạc, nghiên cứu viên thoáng lộ vẻ khó xử.
Cô vốn mới được điều về nhóm của Quý Ngọc Sơn trong năm nay, không quen biết mấy vị lính gác, dẫn đường nổi tiếng trên tiền tuyến. Gương mặt họ, cô cũng chẳng có ấn tượng. Bởi thế, lần đầu gặp Tân HòaTuyết đến viện nghiên cứu, cô không những không nhận ra, thậm chí còn tưởng Vệ Trạc là chồng của Tân Hòa Tuyết.
Cuối cùng Tân Hòa Tuyết phải đích thân giải thích: hai người chỉ là bạn bè.
Sau đó, khi tình cờ nghe được chuyện về quan hệ giữa Tân Hòa Tuyết, Hạ Bạc Thiên và Vệ Trạc, cô mới xấu hổ nhận ra mình đã hiểu lầm đến mức nào.
Sao cô có thể đem Tân Hòa Tuyết và huynh đệ thân thiết Hạ Bạc Thiên nhận nhầm thành một đôi cơ chứ?!
Không ngờ lần này trở về, lại chạm mặt chính đương sự.
Nghiên cứu viên chỉ biết cắm ngón chân xuống đất, âm thầm xấu hổ.
Cô tự nhủ lần này tuyệt đối không được lỡ lời nữa.
Thế nhưng khi Quý Ngọc Sơn vẫn còn đang kiểm tra tình trạng của Tân Hòa Tuyết trong phòng bệnh, bốn người ngoài hành lang quá rảnh rỗi, nên bắt đầu trò chuyện vẩn vơ.
Nghiên cứu viên:
“Vệ Trạc trung tướng và Tân Hòa Tuyết thiếu tướng tình cảm thật tốt, kiên nhẫn canh giữ ngoài phòng bệnh thế này, quả là bạn tốt!”
Cách nói “bạn tốt” chắc chắn không thể sai được, phải không?
“…… Ừ.”
Sắc mặt Vệ Trạc lập tức đen lại thấy rõ.
“……”
Nghiên cứu viên im bặt.
Đành đổi chủ đề, cô quay sang nhìn Yến Cức:
“Vậy vị này là……? Chắc cũng là bạn của thiếu tướng?”
Khóe môi Yến Cức giật giật, sống lưng cứng đờ, giọng nói còn vô thức nâng cao:
“Tôi là bạn trai của Tân Hòa Tuyết.”
Nghiên cứu viên bừng tỉnh:
“Thì ra ngài chính là Hạ Bạc Thiên trung tướng! Ngưỡng mộ đã lâu!”
Yến Cức: ?
Mồ hôi lạnh lăn xuống trán nghiên cứu viên.
Khoan đã, cô lại nói sai rồi sao?
Thông tin tình báo cô có, lẽ nào là phiên bản cũ?!
__________
Yến Cức: Tôi là bạn trai của Tân Hòa Tuyết.
Yến Cức: Nghe không hiểu sao?
Yến Cức: I am Tuyết’s boyfriend.
Yến Cức: Tiểu Tuyết の彼氏です. ( Tiểu Tuyết no kareshi desu. )
Yến Cức: Khoan đã, tôi không phải Hạ Bạc Thiên!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip