Chương 133

Khi con rắn xuất hiện trong tầm mắt, Tân Hòa Tuyết lập tức nhận ra nó.

Đó là loài rắn hổ mang bản địa ở Ai Cập cực độc, thân phủ lớp vảy vàng óng. Khi bị đe dọa, nửa thân trước của nó dựng thẳng lên, chiếc cổ phồng ra thành hình quạt, đặc trưng khiến bất cứ sinh vật nào đối diện cũng phải rùng mình vì cảm giác bị uy hiếp.

Nếu đối thủ của nó không phải là một người mang đặc tính loài mèo.

Đôi đồng tử hình dọc của Tân Hòa Tuyết khẽ co lại, phản chiếu hình ảnh ngược của con rắn. Con rắn cũng dừng lại trong khoảnh khắc ngắn ngủi, bởi hơi thở tỏa ra từ hai kẻ trước mặt khiến nó cảnh giác.

Chính vì sự do dự chỉ kéo dài chưa đến hai giây ấy mà Lahotep đã kịp phản ứng.

Hắn nhanh như chớp bước lên, rút thanh kiếm bên hông. Tiếng lưỡi kiếm xé gió vang lên, một tia sáng lạnh lóe qua, phần cổ con rắn bị chặt đứt đôi, máu đỏ phun ra, thấm đẫm lớp cát vàng dưới chân.

Ánh thép phản chiếu sắc đỏ như đồng nung, ánh lên trong đôi mắt sâu thẳm của Lahotep, tối tăm khó đoán.

Hắn còn chưa kịp thu kiếm, thì thấy thần sứ phía sau khẽ lảo đảo. Thân ảnh áo choàng trắng nghiêng ngả, rồi đổ gục xuống đất.

Lahotep buông rơi trường kiếm, lao tới đỡ lấy thanh niên đã ngất lịm, giọng nói vang lên đầy hốt hoảng:

“Iah!”

………

Đêm buông xuống.

Trên sông Nin, những âm thanh ồn ào náo nhiệt của ban ngày dần lắng lại, thay vào đó là tiếng gọi con của các bà mẹ, tiếng củi cháy lách tách, và tiếng mục đồng khua roi lùa đàn dê bò vào chuồng.

Cái nóng khô rát của ban ngày tan biến, nhường chỗ cho hơi gió đêm mát lành. Trên bầu trời, sắc cam pha lẫn màu xanh biển hòa quyện ở rìa chân trời, rồi ánh hoàng hôn dần tan đi, để lại muôn ngàn vì tinh tú chớp sáng trên cao.

Cung điện của Pharaoh tại Thebes vô cùng tráng lệ, chiếm một vùng đất rộng lớn. Bên trong được chia thành nhiều khu, nơi tế lễ, hành chính và khu vực sinh hoạt riêng biệt. Những bức tường cao bao quanh cung điện, vừa để bảo vệ, vừa tách biệt hẳn với khu dân cư bên ngoài. Trước cổng, các vệ binh uy nghi đứng gác, còn dân chúng mỗi khi nhắc đến nơi này đều tôn xưng là “Cung điện vĩ đại”.

Trung tâm cung điện là đại viện dùng cho các buổi yến tiệc, rộng rãi và uy nghiêm.

Ba ngày trước, vị “cánh tay của nhà vua” — người phụ tá quyền lực nhất của Pharaoh đã nhận được lời tiên đoán bằng đá thiêng, đồng thời biết tin thần sứ sắp ghé Thượng Ai Cập.

Đây được coi là dấu hiệu của Thần Mặt Trời ban phước, Thượng Ai Cập sẽ là nơi đầu tiên được nghe ý chỉ của thần linh, trước cả Hạ Ai Cập. Vì thế, buổi yến tiệc chào đón thần sứ trở thành một sự kiện trọng đại, quy tụ toàn bộ quý tộc, đại thần trong vùng.

Trong sân viện rộng lớn, bóng cây cọ đung đưa theo gió, suối phun bọt nước, rải ra như những tia sáng lung linh. Tiếng đàn hạc ngân nga vọng khắp cung điện, các quý tộc khoan thai bước bên hồ sen, không phân biệt nam hay nữ, trên mắt họ đều là lớp phấn kẻ đen dày, vẽ dài ra tận đuôi mắt, được chế từ khoáng thạch malachite xanh lục hoặc than đen, tượng trưng cho quyền quý và có khả năng trừ tà.

Những kẻ giàu sang không chỉ khoác lên người y phục lộng lẫy, mà còn tắm mình trong mùi hương xa hoa của nhũ hương, gỗ thơm, quế và hoa diên vĩ. Khi họ bước đi, những chiếc vòng vàng khảm ngọc lam trên cổ tay khẽ chạm vào nhau, tạo nên âm thanh thanh nhã hòa cùng hương thơm lan tỏa trong ánh trăng.

Giữa đám đông, Anath ngồi trên ghế cao, tận hưởng ánh nhìn ngưỡng mộ và lời tán dương của mọi người.

Dù sau khi vị Pharaoh đời trước băng hà, hắn không còn là đứa con được sủng ái nhất, cũng chẳng được vị Pharaoh mới xem trọng, thậm chí vị Pharaoh ấy còn coi trọng người anh em vô danh hơn cả hắn.

Nhưng nhờ có Đại Tư tế của thần màu mỡ Osiris chống đỡ, cộng thêm vị Pharaoh đời trước đã lập Osiris làm chủ thần để toàn dân sùng bái, nên địa vị của Anath cũng theo đó mà được nâng cao, thậm chí địa vị cao hơn cả Anubis, chỉ xếp dưới Pharaoh mà thôi.

Lúc này, một tùy tùng khẽ nghiêng người, nghe được tin truyền từ bên ngoài.

Hắn gật đầu với người lính truyền tin, rồi nhanh chóng tiến lại gần Anath.

“Chuyện gì vậy?” — Anath nhìn về phía thân tín của mình.

Tùy tùng cúi đầu, thì thầm vài câu.

Đôi mắt của Anath sau khi nghe xong chợt mở lớn. Đường kẻ mắt xanh biếc bằng bột malachite càng khiến ánh nhìn của hắn thêm sắc như đuôi rắn.

Lời tiên đoán của cậu hắn — Đại Tư tế thần màu mỡ Osiris quả nhiên không sai!

Anath nhướng mày, khóe môi cong lên, ánh nhìn ánh lên vẻ thích thú. Hắn cầm chén rượu vàng, uống cạn trong một hơi, rồi bật cười:

“Cái gì mà sứ giả của thần linh chứ, rõ ràng chỉ là kẻ bị nguyền rủa! Nghe nói ngay khi y bước xuống từ thuyền tuần du của Pharaoh, vừa đặt chân đến Thebes, liền bị rắn Uraeus tấn công!”

Nói rồi hắn ném mạnh chiếc chén vàng xuống đất, tiếng va chạm vang giòn giã.

“Thề trước thần Osiris màu mỡ vĩ đại, nếu y không mang điềm dữ, thì sao lại bị chính rắn thiêng của vương quyền cắn trúng?!”

Trên mảnh đất này, người ta tôn xưng loài rắn hổ mang là “Uraeus” — biểu tượng thiêng liêng của vương quyền. Với cư dân sống ở sông Nin, Uraeus là vị thần hộ vệ của các Pharaoh, mang trong mình sức mạnh thần thánh có thể phun lửa hoặc nọc độc để xua đuổi kẻ thù. Hình ảnh nó thường được khắc trên vương miện và trang sức của Pharaoh, tượng trưng cho sự bảo hộ và quyền uy tối thượng của thần linh.

Tại yến hội hôm đó, đám quý tộc vẫn còn bán tín bán nghi về lời tiên đoán liên quan đến vị thần sứ. Họ chưa từng tận mắt chứng kiến bức bích họa bằng đá khổng lồ mà Saito đã nhắc tới, nên thái độ đều chần chừ, lưỡng lự.

Những tiếng xì xào nhỏ dần nổi lên giữa không gian im ắng.

Anath đột nhiên đứng dậy, giọng nói đanh thép vang vọng:

“Vương huynh của tôi chắc chắn đã bị kẻ bị nguyền rủa mê hoặc! Y dùng lời ngon tiếng ngọt để che mắt cả đôi mắt của thần Horus!”

Hắn tất nhiên không thể công khai phỉ báng Pharaoh, nên liền khéo léo đổ hết tội lỗi lên đầu người đã diện kiến sứ giả kia.

Trong lòng Anath dâng lên một nỗi ghen tức dữ dội. Hắn căm hận người anh của mình — vị Pharaoh đương nhiệm. Bởi lẽ người được phụ vương sủng ái nhất, đáng lẽ phải là hắn mới đúng!

Dù ngai vàng luôn truyền cho nam giới, song để đảm bảo huyết thống thuần khiết, quyền kế vị lại được truyền theo dòng máu mẫu hệ, chỉ con do Pharaoh và Vương hậu sinh ra mới có thể đường hoàng bước lên ngôi vị thừa kế.

Mà mẫu thân của Lahotep chính là em của vị Pharaoh đời trước, đồng thời cũng là đương kim Vương hậu. Vì thế, việc hắn trở thành người kế vị là điều đương nhiên, hắn chính là “Đứa con của thần linh”, sinh ra bởi Pharaoh và Vương hậu.

Anath nghiến răng, quai hàm căng cứng:
“Tôi nhất định sẽ khiến vương huynh nhìn rõ bộ mặt thật của tên sứ giả đó!”

Hắn nâng chén vàng, dốc cạn thứ rượu còn sót lại, để mặc những giọt cuối cùng rơi xuống mặt đá cẩm thạch lạnh buốt.

Một tiếng “xoẹt” khô khốc vang lên, lưỡi kiếm sắc lạnh tuốt khỏi vỏ.

Mũi kiếm lóe sáng, chĩa thẳng về phía hắn, như thể sắp xuyên qua lớp đá quý hồng mã não trên vòng cổ mà đâm thẳng vào tim.

Anath nhíu mày:
“Saito! Cậu muốn làm cái gì ? Dám mang kiếm vào giữa trung ương viện, lại còn chĩa vào anh của cậu, đó là lễ nghi của hoàng tộc sao?!”

Sau chiếc mặt nạ đen hình đầu chó rừng, đôi mắt vàng nâu của Saito lạnh lẽo nhìn chằm chằm hắn.

“Cấm miệt thị Mẫu Thần.”

Dù đã quá quen với tính khí thất thường của người em cùng cha khác mẹ, Anath vẫn không khỏi khiếp sợ:
“Cậu điên rồi sao?! Thế mà dám gọi kẻ bị nọc độc Uraeus nguyền rủa là ‘Mẫu Thần’ ư?”

Chưa dứt lời, tiếng quyền trượng gõ mạnh xuống nền đá vang lên giòn giã, chấn động khắp hành lang.

Từ sau những cột trụ khắc hoa sen và cỏ gấu, Pharaoh Lahotep cầm quyền trượng bước ra giữa viện.

Đầu quyền trượng hình đĩa mặt trời phản chiếu ánh lửa, rực sáng chói lòa.

Giọng nói của Lahotep vang lên:
“Thần sứ chỉ vì say sóng mà ngất lịm, Anath. Vậy mà cậu lại dựng chuyện nói y bị rắn độc cắn, tại sao phải bịa đặt như thế? Huống chi, cậu đang ở trong cung, làm sao biết được tin này?”

Ánh mắt hắn hạ xuống, uy lực lạnh buốt khiến kẻ khác rợn người, một ánh nhìn sắc bén chẳng khác nào phụ vương thuở sinh thời.

Anath nhìn thấy sau lưng Pharaoh là một thân ảnh khoác áo choàng trắng, dáng người thanh nhã đứng yên lặng. Trông đối phương khỏe mạnh, thần sắc ung dung, hoàn toàn không giống kẻ từng bị rắn cắn.

Hắn ấp úng, nói chẳng nên lời:
“Vương… vương huynh…”

Bốn phía, các quan thần và quý tộc đồng loạt cúi người hành lễ:
“Pharaoh vĩ đại, nguyện Người trường thọ, phồn vinh và khỏe mạnh.”

Lahotep giơ tay ra hiệu cho họ đứng lên, đôi mắt xanh tím sâu thẳm khóa chặt lấy Anath:

“Thần sứ đến Thượng Ai Cập để mang lại phì nhiêu và hòa bình, đó là đáp lại niềm mong mỏi của dân chúng Thebes. Chính vì vậy, y mới lựa chọn hạ cố tới nơi này.”

“Còn cậu, Anath, lại dám công khai vu khống, gieo lời gièm pha về thần sứ.”

Giọng nói của Pharaoh lạnh dần:
“Phải chăng tôi đã quá dung túng cậu? Anath, bộ dạng hiện tại của cậu sẽ khiến phụ vương thất vọng biết bao.”

“Là anh cả, tôi có trách nhiệm thay Người dạy dỗ cậu.”

“Bắt đầu từ hôm nay, ta cách chức ngự giả của cậu, tước khỏi đội cận vệ xa giá(*) hoàng kim, và điều cậu đến trông coi công trình xây dựng bia tháp trước thần miếu.”

(*) "Hộ vệ xa giá" nghĩa là việc bảo vệ vua hoặc một người quan trọng trong đoàn xe đang di chuyển

Sắc mặt Anath lúc trắng bệch, lúc đỏ gay gắt. Hắn cắn môi, ánh mắt đầy phẫn nộ xuyên qua đám người, bắt gặp ánh nhìn của người cậu Đại Tư Tế của hắn.

Đại Tư Tế hiển nhiên cũng không ngờ rằng mọi chuyện lại trượt khỏi quỹ đạo của kế hoạch ban đầu đến mức ấy. Gương mặt ông ta thoáng biến sắc, rồi nhanh chóng cúi thấp mi, ra hiệu cho Anath tạm thời kiềm chế cơn nóng giận.

Anath, dù phẫn uất đến nghẹn, vẫn phải cố nén cảm xúc, quỳ xuống hành lễ:
“Anath xin tuân theo lệnh của Pharaoh.”

Lahotep khẽ mỉm cười, khóe môi nhếch lên đầy ẩn ý:
“Trùng hợp thật, khi tôi vừa vào cung, lại bắt được một con chuột già lén lút truyền tin…”

Ánh mắt hắn chậm rãi quét qua đám người, dừng lại ở phía Đại Tư Tế.

Mồ hôi lạnh bắt đầu lấm tấm trên trán vị tư tế già nua. Mãi đến khi Pharaoh cất giọng tiếp theo, giọng nói hắn vẫn thong thả:
“Đã là chuột, thì đương nhiên phải tiêu diệt ngay tại chỗ, để tránh mang dịch bệnh đến cho hoàng cung.”

Câu nói nghe tưởng chừng nhẹ nhàng, nhưng lại hàm chứa lời cảnh cáo nặng tựa đá. Hắn không truy cứu tận gốc, không chỉ đích danh ai, nhưng ai có tai đều hiểu rõ con chuột già mà Pharaoh nhắc đến là ai.

Dưới ánh nhìn uy nghiêm đó, Đại Tư Tế không dám chạm mắt Anath, chỉ đành cúi đầu, rồi trong sự kinh ngạc không tin nổi của Anath, ông ta lại cung kính lên tiếng:
“Pharaoh vĩ đại, lòng nhân từ và công chính của ngài sâu như nước sông Nin, rực rỡ như hào quang Thần Mặt Trời. Xin tôn kính thần sứ, người mang ý chỉ của chư thần xuống trần, xua tan bóng tối, bảo hộ muôn dân.”

Đám quý tộc và quan viên đồng loạt quỳ xuống, nối tiếp lời tán tụng vang dội khắp điện.

.......

Dưới lớp áo choàng dài, khuôn mặt Tân Hòa Tuyết bị bóng nón che khuất. Bóng tối phủ lấy đôi mắt y, giúp y vừa không để lộ vẻ mặt thật, vừa có thể bình thản quan sát hết thảy những người có mặt nơi đó.

Thực ra, y vốn chẳng có thiện cảm gì với loài rắn, thậm chí còn có chút ghê sợ. Nhưng sau khi đã trải qua thế giới thứ hai, y đã học được cách kiềm chế, tâm lý dần trở nên vững vàng.

Còn lần ngất xỉu kia, dĩ nhiên chỉ là một màn kịch có chủ ý.

Ngay khi cảm nhận được ánh mắt đầy sát ý chiếu thẳng lên mình, Tân Hòa Tuyết đã nhận ra có gì đó bất thường. Một con rắn hổ mang sống nơi sa mạc, lại đúng lúc mặt trời lặn mà từ bãi cỏ bên sông bò ra, há có thể chỉ là ngẫu nhiên?

Điều trùng hợp là trước khi rời thuyền, y và Lahotep có cùng uống loại rượu nho pha bạc hà mà y mang đến. Mùi bạc hà mạnh hòa cùng hơi cồn nồng độ cao, với khứu giác cực kỳ nhạy cảm của loài rắn, chẳng khác nào một sự kích thích khó chịu. Nó vươn đầu lưỡi chẻ đôi ra dò khí, cảm nhận mùi trong không khí, nên tất yếu sẽ bị xua đuổi.

Chính vì thế, Tân Hòa Tuyết vẫn giữ được bình tĩnh, không chút sợ hãi trước cảnh tượng ấy.

Y không cần tốn công truy tìm ai là kẻ thả rắn. Chỉ cần giả vờ bị rắn cắn theo ý đối phương, ngất đi tại chỗ, để bọn chúng tin rằng kế hoạch đã thành công.

Đám thị vệ khi ấy chen chúc vây quanh, tình hình hỗn loạn đến mức chẳng ai kịp xác nhận con rắn có thực sự cắn trúng y hay không. Mà những kẻ giật dây phía sau, tự nhiên cũng vì vậy mà tự chui đầu vào bẫy, lộ rõ sơ hở như những tên hề nhảy nhót lung tung.

Mấy ngày qua, thông qua quan sát tỉ mỉ,
Tân Hòa Tuyết đều chú ý đến việc giá trị tình yêu của hắn vẫn luôn bất động. Y có lẽ đã hiểu đôi chút vê vị Pharaoh Thượng Ai Cập này.

Lahotep không hề giống vẻ ngoài sùng bái thần linh như người ta tưởng. Vị Pharaoh trẻ tuổi này thực ra chẳng hề tin tưởng tuyệt đối vào “ý chỉ của các vị thần”. Là người kế vị mới lên ngôi, hắn cần một “người phát ngôn của thần minh” để củng cố địa vị của mình và kiềm chế quyền lực của giới tư tế địa phương, vốn ngày càng lấn át ngai vàng.

Ánh mắt Tân Hòa Tuyết liếc qua Anath cùng Đại Tư Tế, và cả những tư tế khác đang đứng phía sau họ.

Bọn họ đều là tín đồ trung thành của thần Osiris, được Pharaoh đời trước thành lập. Khi quyền lợi bị lung lay, họ lập tức nhân danh “ý chí của thần linh” để chống đối vị vua mới, biến niềm tin thành vũ khí, thành thanh gươm giơ thẳng vào quyền lực tối cao.

Lahotep......

Hồi tưởng lại cảnh vừa rồi, khi Lahotep ôm lấy y, giả vờ hỏi về “lên men” để che giấu khoảng cách giữa họ và đám thị vệ, Tân Hòa Tuyết chợt nhận ra một điều: có lẽ Pharaoh cũng đang lợi dụng kẻ địch để thử thách người sứ giả của thần linh này.

Còn việc hắn ta vung kiếm chém rắn, là phản ứng xuất phát từ bản năng trước hiểm nguy… hay là một nước cờ có toan tính khác?

Đôi mắt của Tân Hòa Tuyết khẽ nheo lại.

Khoảnh khắc ấy, khi Lahotep ôm y, thanh âm nhắc nhở khẽ vang lên bên tai.

【Giá trị tình yêu của Lahotep +5】

.......

Trong đại sảnh dát vàng lộng lẫy, bốn bức tường được trang trí bằng những bức họa rực rỡ, vẽ từ khoáng thạch quý, mà trên trần lại dát vàng, điểm xuyết những hoa văn mô phỏng bầu trời sao lấp lánh.

Giữa yến tiệc xa hoa, Lahotep nâng ly, lấy ra bình rượu nho mà Tân Hòa Tuyết tặng hắn, mỉm cười nói:
“Đây là rượu quý do thần sứ đại nhân mang đến từ phương xa, xin chư vị cùng nhau nếm thử.”

Một vị tể tướng ngồi bên trái ngai vàng của Pharaoh lên tiếng hỏi:
“Pharaoh, thứ đựng rượu này là vật gì vậy?”

Lahotep bật cười, ôn tồn đáp:
“Đến cả Thượng Ai Cập Đại pháp quan mà cũng chưa từng thấy qua ư? Đây là bình rượu được chế tác bằng pha lê.”

Người tể tướng kia, nghe vậy liền thoáng ngượng ngùng, đáp:
“Thần quả thật chưa từng nghe qua.”
Hắn lặp lại chậm rãi từ mới mẻ ấy, như đang nếm thử từng âm tiết: “Pha… lê…”

Người hầu từ tay Pharaoh cẩn thận nhận lấy bình rượu pha lê. Rượu không nhiều, nên theo thứ tự chỗ ngồi, chỉ những quý tộc và quan viên ngồi gần Pharaoh mới được chia mỗi người một chén nhỏ.

Vị quan tể tướng vốn không mấy hứng thú với rượu, nhưng lại bị thu hút bởi chiếc bình trong suốt:
“Không biết có thể cho thần ngắm kỹ vật này được chăng?”

Lahotep liếc về hướng thần sứ. Dưới lớp áo choàng trắng, Tân Hòa Tuyết khẽ cúi đầu, ra hiệu đồng ý. Thấy vậy, Lahotep phất tay bảo người hầu mang bình rượu trao cho tể tướng.

Người này nâng niu chiếc bình trong suốt trong tay, đặt dưới ánh lửa. Ánh sáng khúc xạ qua thân bình, lung linh rực rỡ.
“Thật là vật do thần minh tạo ra… Nếu có thể biết cách chế tác, nhất định sẽ hữu dụng vô cùng.”

Giọng nói của thần sứ vang lên, lạnh nhạt mà êm như gió đêm lướt qua mặt sông Nin:
“Tôi cũng có ý nghĩ đó. Nếu vậy, xin quan tể tướng ngày mai hãy dẫn vài thợ thủ công ưu tú của Thượng Ai Cập đến gặp tôi.”

Vị tể tướng vui mừng đáp:
“Thần tuân mệnh! Không biết ngày mai thần sứ đại nhân có rảnh chăng?”

Hai người trò chuyện hết sức hòa thuận, khiến Lahotep khẽ nheo mắt, nhưng vẻ ngoài vẫn giữ dáng ôn hòa:
“Tể tướng, thần sứ đại nhân vượt đường xa đến đây, cần được nghỉ ngơi. Hãy tạm buông bình pha lê xuống, cùng mọi người thưởng rượu đi.”

Tể tướng cúi đầu:
“Là thần sơ suất.”

Trong lòng Anath buồn bực không thôi. Hắn vốn dĩ ngự giả ở đội cận vệ xa giá hoàng kim, là một vị tướng tầm trung ở quốc gia. Giờ bị giáng chức làm quan xây dưng, đi giám sát công trình bia đá.

Ngực hắn phập phồng, hít thở nặng nề. Hắn ngẩng đầu, như một con trâu giận dữ, dốc cạn chén rượu vàng trong tay.

Khi hương rượu nho nồng ấm lan khắp khoang miệng, Anath mới dần nhận ra vị ngon tinh tế của nó, vị nho chín ngọt thanh hòa cùng chút the mát của bạc hà, không đặc sánh, không gắt nồng như những loại rượu nho khác, chỉ còn lại dư vị cồn mềm mại, thanh khiết mà say đắm.

Hắn chưa từng nếm qua loại rượu nào như thế. Hoặc là nói, trong toàn bộ giới quý tộc sông Nin, ngoài Pharaoh Lahotep là người đã được uống trước, tất cả đều ngạc nhiên và tán thưởng.

“Thật là kỳ diệu!” – một quý tộc yêu rượu không kìm được tán thưởng – “Tựa như thần Tefnut ban xuống cam lộ, ngọt ngào mà không ngấy, lại thanh thoát như đầu nguồn của sông Nin. Dù có được thần Jet che chở, cũng chẳng bằng được một ngụm rượu thấm vào ruột gan này!”

Vành tai Anath đã nhiễm một chút màu đỏ, hơi men khiến hắn quên mất mọi bực dọc, lại nảy sinh gan dạ và một chút liều lĩnh.

Hắn liếc nhìn sang phía phải của ngai vàng, nơi thần sứ ngồi. Vị khách từ phương xa, mới đến Thượng Ai Cập chưa lâu, nhưng đã được trọng vọng đến mức thay thế cả chức Đại Tư Tế của cậu hắn.

Anath giơ cao chiếc chén trống không, giọng lẫn men say:
“Thần sứ đại nhân, sao ngài không uống? Hay là trong rượu có điều gì bất ổn?”

Miệng nói “đại nhân”, nhưng trong giọng hắn lại chẳng có chút kính trọng nào.

Thế mà vị thần sứ khoác áo choàng trắng vẫn bình thản, không chút phẫn nộ. Y chỉ nhẹ nhàng nâng ly rượu lên, hướng về phía Anath, khẽ gật đầu xem như đáp lại.

Sau đó, ly rượu vàng chạm nhẹ lên đôi môi mỏng hồng nhạt, uống hai ngụm. Vì động tác của y, dưới vành mũ rộng, lộ ra chiếc cằm trắng nõn và đôi môi hồng nhạt cùng đường nét thanh tú, đẹp đến mức khiến người khác phải lặng đi.

Khi ly rượu rời khỏi môi, một lớp ánh nước trong suốt còn đọng lại nơi khóe miệng.

Ánh mắt Anath bỗng dừng lại. Không hiểu vì sao, hắn chỉ thấy đôi môi ấy…

Quá......

Quá......

Hắn không nói nên lời, chỉ cảm thấy mặt đỏ bừng, tai cũng đỏ, hơi thở gấp gáp, rồi im lặng ngồi xuống, chờ bữa tiệc kết thúc.

.......

Ngoài rượu nho do thần sứ mang đến, trong yến tiệc dĩ nhiên còn có vô số loại rượu quý từ khắp nơi dâng lên.

Anath uống hết ly này đến ly khác, men rượu khiến khuôn mặt vốn oai phong bừng bừng của hắn càng thêm đỏ rực, nét kiêu ngạo thường ngày cũng hòa vào hơi men mà trở nên phóng túng, cẩu thả.

Khi yến tiệc tan, hắn loạng choạng rời đại điện, men theo hành lang dài trở về cung điện của mình.

Anath chưa lập gia đình, không giống những người anh em đã có vợ con, nên vẫn sống trong khu hoàng cung. Nhưng vì chẳng được vị vương mới tín nhiệm, cung của hắn nằm ở vị trí chẳng tốt mà cũng chẳng xấu, nói đúng hơn là có chút hẻo lánh, tịch mịch.

Hắn bước đi với dáng vẻ vững vàng, phía sau có mấy tên tùy tùng thân tín đi theo. Trong lúc ánh đuốc lay động, hắn vô tình liếc thấy ở cuối hành lang có một bóng áo trắng.
Người đó đi không nhanh, bên cạnh chỉ có một hai kẻ hầu, hoàn toàn khác với cảnh chen chúc vây quanh trong yến hội khi nãy.

Bóng dáng ấy, dưới ánh trăng, mảnh mai đến mức gần như tan vào sắc bạc của đêm.

Men rượu trong đầu Anath bỗng dâng lên, hắn cũng chẳng hiểu vì sao, chỉ biết hình ảnh kia và đặc biệt là đôi môi nhợt hồng ấy cứ như khắc sâu trong tâm trí, không thể nào xóa đi được.

“Hừ, cái gọi là thần sứ kia… e rằng chỉ là giống như cục đá, thân thể gầy gò như cành khô thôi!”

Nếu không thì cớ gì y lại suốt ngày khoác kín trong tấm áo choàng, chẳng để ai nhìn rõ dung mạo thật?

Anath cảm thấy như vừa tìm được cơ hội để xóa đi nỗi nhục mà mình phải chịu trong bữa tiệc, để lấy lại chút thể diện trước mặt người kia.

Hơi thở hắn gấp gáp, lửa trong ngực bốc lên, lan ra toàn thân, càng lúc càng nóng rực cho đến khi không thể kiềm nén được nữa.

“Thần sứ đại nhân, xin dừng bước!”

Bóng áo trắng phía trước quả nhiên khựng lại, chậm rãi xoay người.

Giọng nói của người ấy vang lên, trong trẻo mà êm ái như ánh trăng.

“Quan xây dựng, có chuyện gì sao?”

Cách xưng hô “quan xây dựng” như một mũi tên đánh thức lòng kiêu hãnh bị tổn thương của Anath.

Hắn bước tới, vung tay định kéo mũ choàng của đối phương xuống:

“Ngươi nhất định là.....”

Nhưng câu nói chưa kịp thành lời đã nghẹn lại nơi cổ họng. Ánh mắt hắn bỗng mở to, như bị một cảnh tượng trước mắt đánh mạnh vào thần trí.

Trong quan niệm của người dân bên sông Nile, trái tim được xem là cơ quan của tư duy. Trái tim hắn vẫn đang đập mạnh mẽ, chứng tỏ đầu óc hắn lúc này cũng đang hoạt động dữ dội như một cơn lốc.

Dưới ánh trăng và ánh lửa đuốc chập chờn, mái tóc bạc trắng như tuyết nhẹ nhàng rơi xuống vai, mịn màng như tơ.

Hàng mi dài cong khẽ rung, đôi mắt màu hồng nhạt trong suốt ngước nhìn lên, ánh lên sắc chiều của mặt trời lặn trên sông Nin.

“Ngài có việc gì sao?”

Anath lắp bắp, không biết nên nói gì, chỉ đành vụng về đổi câu giữa chừng, nặn ra vài tiếng lí nhí:
“Nhất… nhất định là sắc đẹp của ngài đã mê hoặc quân vương…”

P/s : Lời của editor
Từ khi bắt đầu edit chương đầu tiên của thế giới này đến chương bây giờ, chương nào cũng dài mà chẳng có mấy mống người đọc 🥲

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip