Chương 146

Mặt trời dần nhô lên từ phương Đông, nơi khởi nguồn của sự sống. Phương Đông là vùng đất của người sống cư ngụ, nơi đền thần Thebes, cung điện hoàng gia và khu dân cư được xây dựng bên bờ Đông sông Nin. Còn bờ Tây, trái lại, là miền đất dành cho người đã khuất, nơi các công trình tưởng niệm và lăng tẩm mọc lên, đối lập hẳn với vẻ phồn hoa của bờ Đông. Trong ánh bình minh vàng nhạt, những ngôi đền mộ kia trông xa xăm và tĩnh mịch, hoang vu như bị thời gian lãng quên.

Khi vầng thái dương rực rỡ chiếu rọi lên dãy núi Thebes hùng vĩ, cả thế gian như lặng đi trong khoảnh khắc, rồi đột nhiên, từ bốn phương tám hướng, tiếng trống trận rền vang lay động mặt đất. Những lá cờ thêu họa tiết thần thánh bằng chỉ vàng và đỏ được giương cao, tung bay phần phật trong gió như những ngọn sóng cuộn trào, rực rỡ đến mức che lấp cả mặt trời.

Xe chiến mạ vàng, bánh xe đồng nghiền qua cát sỏi, vang lên tiếng rền nặng nề. Cuối cùng, một âm thanh chói tai vang lên, xe dừng lại trước hàng ngũ quân đội chỉnh tề.

Tân vương đứng trên vọng đài cao, tháo bỏ vương miện trắng, thay vào đó là chiếc mũ chiến khôi tượng trưng cho thời khắc chinh chiến. Trường kiếm trong tay phản chiếu ánh mặt trời đầu tiên, lấp lánh mà lạnh lẽo.

Phía trước đội hình, một binh sĩ giơ cao thanh loan đao hình lưỡi liềm. Lưỡi đồng được thợ rèn mài dũa kỹ lưỡng đến mức phản chiếu ánh sáng như những gợn sóng răng cưa. Người lính xoay cổ tay, vung đao.

“Vì chủ nhân của mảnh đất Thượng Ai Cập mà chiến đấu!”

Tiếng hô dõng dạc ấy lan truyền, hòa thành hợp âm hùng tráng:

“Vì chủ nhân của Thượng Ai Cập mà chiến đấu! Vì chủ nhân của Thượng Ai Cập mà chiến đấu!”

“Bước chân ta thuộc về Pharaoh! Vinh quang ta thuộc về Ai Cập!”

Tiếng gầm ấy chấn động khắp sa mạc vàng, khiến những khe cát xa xăm vang lên tiếng động nhỏ, bọ cánh cứng hoảng sợ trốn sâu xuống lớp cát mịn.

Lahotep cúi đầu nhìn hàng quân ngay ngắn dưới chân vọng đài. Sau lưng những binh sĩ ấy là kinh thành phồn thịnh, kho lúa chứa đầy ngũ cốc, vàng lấp lánh chảy như vàng lỏng nóng chảy dưới ánh mặt trời.

Lần này, đại quân mang cờ Ai Cập tiến đánh Libya và chính hắn sẽ thân chinh.

Sau khi duyệt binh, Lahotep bước xuống từ vọng đài. Ánh sáng từ những bức tường gạch phía sau khiến bóng dáng hắn hòa vào nắng, không ai có thể nhìn rõ khuôn mặt vị vua trẻ.

“Pharaoh?”

Tân Hòa Tuyết khẽ gọi, ánh mắt nghi hoặc nhìn Lahotep vẫn chưa rời đi.

Đột nhiên, một thân hình ấm áp áp sát lại gần. Khoảng cách quá gần khiến hơi thở nóng rực lướt qua vành tai, khiến Tân Hòa Tuyết theo bản năng muốn né tránh.

Lahotep nâng tay, khẽ giữ lấy cằm y.

Ánh mắt vị vua dừng lại rất lâu nơi đôi môi kia, lâu đến mức Tân Hòa Tuyết mím nhẹ môi, sắc hồng nhạt lộ ra giữa lớp phấn mỏng.

Lahotep cúi đầu, đường cằm nghiêng nghiêng, dường như hắn sắp chạm vào đôi môi ấy.

Nhưng đột nhiên, hắn buông tay. Gương mặt thoáng qua nhiều lần biến sắc.

“……”

Tân Hòa Tuyết cố giữ vẻ bình thản, cong khóe mắt cười khẽ, giọng mềm mại như gió thoảng bên tai:
“Bệ hạ, có chuyện gì sao?”

Lahotep nhìn chằm chằm y thật sâu rồi bỗng cất tiếng hỏi:
“Ở nơi các ngài, khi tri kỷ phải chia ly, có cảm thấy lưu luyến không?”

Tân Hòa Tuyết lập tức hiểu ra.

Hóa ra… ý của hắn là không nỡ rời xa.

Hai người sóng vai bước xuống vọng đài, cùng đi đến tận khi Lahotep đặt chân lên chiến xa.

“Tôi sẽ ở kinh thành chờ tin khải hoàn của bệ hạ.”

Tân Hòa Tuyết đứng dưới chiến xa, phía sau y là bức tường thành Thebes nhuộm hồng bởi ánh mặt trời mới mọc.

Lahotep nghiêng người, hạ giọng chỉ đủ cho hai người nghe rõ:
“Hãy để mắt đến lão tế tư và hoàng đệ của tôi.”

Sắc hồng trong mắt Tân Hòa Tuyết khẽ lay động.

........

Trong chiến dịch lần này, Saito cũng góp mặt và cuối cùng, hắn đã tích lũy được kinh nghiệm thực chiến khi đối đầu với quân phản loạn Libya.

Lahotep quả thật có rất nhiều huynh đệ. Nhưng ngoài những người đã trưởng thành, lập gia thất, được cử đi cai quản các Nome (tỉnh bang) với tư cách quan hành chính, và những kẻ yếu kém không nên thân, lại còn cấu kết với lão tế tư kia thì chỉ còn lại một người duy nhất: Anath, kẻ đã bị giam lỏng từ lâu.

Trong cung điện, hầu như chẳng ai còn nhắc đến tên của vị hoàng tộc này nữa. Lâu ngày bị cấm túc khiến hắn dần phai mờ trong ký ức của mọi người, như một cái bóng mờ trong vương thất.

Mọi chuyện vẫn bình lặng, không hề có dấu hiệu khác thường tựa như việc hành quân đều đang diễn ra trong yên lặng.

Tân Hòa Tuyết không muốn tỏ ra canh chừng quá lộ liễu. Y chỉ âm thầm ra lệnh cho Nubu, trong lúc tuần tra thường ngày quanh hoàng cung, phải chú ý hơn đến người ra vào cung điện của Anath.

Ngoài việc đó ra, sau khi Lahotep và Saito khởi hành, cuộc sống và công việc của Tân Hòa Tuyết lại dần trở về quỹ đạo thường nhật.

Suốt hơn nửa tháng, mỗi sáng sớm, y vẫn đến Thánh điện để dâng hương tế lễ. Buổi sáng, khi Vtổng quản chính vụ Vizier có việc, thỉnh thoảng sẽ đến hỏi ý kiến y. Buổi trưa, Tân Hòa Tuyết thường đến ngôi làng gần vùng mạch nước lớn, cùng các thợ thủ công bàn bạc việc cải tiến công cụ mới. Chỉ đến khi bóng chiều buông xuống, y mới thật sự được thảnh thơi, ngồi dùng bữa tối, rồi thưởng thức trái cây tráng miệng.

Trên bàn, là một chén cơm dừa tươi không qua chế biến cầu kỳ, chỉ phảng phất vị ngọt thanh khiết tự nhiên.

Amra…

Vài năm trước, nơi này còn là một vùng đất nghèo cằn cỗi, thuế khóa ít ỏi, do mất mùa và lễ tế bị gián đoạn. Vậy mà sau khi quân phản loạn bị quét sạch, Amra lại có thể dâng lên Thebes một lễ vật hậu hĩnh đến thế.

Ai Cập cổ là xứ sa mạc khô cằn, chỉ những vùng ốc đảo ven sông Nin mới thích hợp cho cư trú. Cây dừa lại cần khí hậu nóng ẩm, điều kiện mà Ai Cập hiển nhiên không có. Vì thế, dừa chỉ có thể được mang vào thông qua con đường thương mại viễn phương.

Ngay cả giới quý tộc tại Thebes, trung tâm của Thượng Ai Cập cũng chỉ được thưởng thức loại quả nhập khẩu này vào những dịp đặc biệt.

Vậy mà một thành nhỏ như Amra lại có thể dâng lên Thebes không chỉ dừa, mà còn cả các vật phẩm quý hiếm như gỗ thơm, mật ong, sáp, nhựa cây, cao thuốc....một số lượng lớn đến đáng ngờ. Lẽ nào điều đó không kỳ quái sao?

Khoáng sản vàng bạc tạm không nói tới, riêng những món như dừa hay sáp ong đều là sản vật ngoại quốc, vốn chẳng hề thuộc về Thượng Ai Cập.

Hiển nhiên, Amra có con đường riêng để có được những thứ đó. Mà để thu mua những vật phẩm xa xỉ này, chỉ có thể thông qua tuyến thương lộ nối với bán đảo Ả Rập, lấy hàng từ những quốc gia ở tận cùng xa xôi của thế giới.

Ngoại thương Ai Cập vốn bị hoàng quyền kiểm soát chặt chẽ, các món hàng lạ hiếm thấy trong hoàng thành Thebes, thế mà Amra lại có được nhiều đến thế. Hơn nữa, Amra lại nằm gần vùng hạ lưu sông Nin, địa phận giáp ranh với Hạ Ai Cập.

Tân Hòa Tuyết khẽ khuấy chén canh, chiếc thìa bạc chạm nhẹ vào phần thịt cá dưới đáy chén.

Giàu có đến thế, bảo sao Amra không khiến quân Libya và bọn phản loạn thèm khát.

Những lúc y trầm tư, hàng mi rũ xuống theo thói quen mỗi khi suy nghĩ. Trước mắt chỉ còn lại một vệt bóng mờ nhạt, và đúng lúc ấy từ xa, tiếng chân người vội vã đến cung điện y vang lên.

Vizier chạy tới, trán đẫm mồ hôi, giọng hổn hển:
“Thần sứ đại nhân! Ngoài thành vừa phát hiện những người chạy nạn đến từ thị trấn Phothastos!”

………

Thị trấn Phothastos nằm cách Thebes chừng bốn mươi cây số về phía Bắc, đó là con đường duy nhất để quân Hạ Ai Cập tiến về Thebes.

Mà hiện tại, những người chạy nạn đến nơi, thân mình phủ đầy cát bụi và máu khô. Áo vải đay sũng nước, loang đỏ. Trong nước mắt và máu, họ kể lại ngôi làng của họ, không hề có phòng bị, đã bị quân Hạ Ai Cập tập kích trong đêm.

Hỏa công(*) thiêu rụi cả thị trấn vốn đã thiếu nước, biến nơi ấy thành địa ngục. Nhà cửa bằng gạch đất sụp đổ, chỉ còn lại những mảnh vụn cháy đen. Trong một đêm bị đại quân giẫm đạp, tất cả hóa thành tro tàn.

(*) "Hỏa công" là một chiến thuật quân sự cổ điển sử dụng lửa để tấn công, phá hủy hoặc tiêu diệt quân địch, với mục đích hạn chế thương vong cho lực lượng của mình nhưng vẫn đạt uy lực hủy diệt lớn. 

Vizier sững sờ, tim như ngừng đập.

Vì dốc sức cho chiến dịch với Libya, Thebes đã điều đi hơn tám phần binh lực. Giờ đây, khi đại quân Hạ Ai Cập kéo xuống phương Nam, lực lượng còn lại trong thành gần như không đủ để chống đỡ, Thebes, lúc này, chẳng khác gì một thành trống.

Ngay vào thời khắc then chốt này… chẳng lẽ, tất cả vốn là âm mưu của Hồng Vương ngay từ đầu?!

Vizier là bậc thầy trong việc quản lý chính vụ, nhưng về thiên phú quân sự thì lại vô cùng yếu kém. Hắn ngước nhìn Tân Hòa Tuyết, giọng lạc đi:
“Iah đại nhân…”

Ánh mắt ấy như đang chờ Tân Hòa Tuyết quyết định.

Tân Hòa Tuyết khẽ liếc nhìn mấy người dân chạy nạn.
“Trước tiên, hãy sắp xếp chỗ nghỉ cho họ.”

Rồi y quay sang Vizier, nói:
“Bây giờ, lập tức viết thư. Để Jet mang tin này truyền đến bệ hạ, phải báo lại thật chi tiết.”

Jet là con chim ưng săn mồi mà Lahotep đích thân nuôi từ nhỏ. Khi dẫn quân rời khỏi Thebes, vị Pharaoh trẻ đã để nó lại cho Tân Hòa Tuyết.

Vizier nghe vậy, hít sâu một hơi, cố trấn định rồi sai người mang đến bút mực, bắt đầu viết.

Nhưng khi viết được nửa chừng, bàn tay hắn lại khựng lại.

Những người dân ấy, những kẻ may mắn chạy nạn từ Phothastos, đã trải qua muôn trùng gian khổ để chạy đến đây. Trên đường, họ không dám nghỉ lấy một khắc, vì quân Hạ Ai Cập vẫn đang truy đuổi phía sau, tàn phá làng mạc họ bỏ lại.

Nhưng khi chiến tranh bùng nổ... họ chỉ là những kẻ thoát nạn chạy bộ bằng hai chân, còn quân đội Hạ Ai Cập thì có chiến xa và ngựa bốn vó.

Đại quân Thebes thì đang tận phía Nam gần Amra. Dù có lập tức quay về, cũng phải mất ít nhất tám giờ hành trình.

Liệu họ có thể cầm cự nổi đến khi nhà vua trở lại không?

Vizier thoáng hoảng loạn, vệt mực lem ra trên tờ giấy cói. Hắn vội vã gọi người thay giấy khác, run tay viết thật nhanh những dòng cuối, rồi cuộn lại, dùng dây buộc chặt dưới chân Jet.

Chim ưng xòe đôi cánh đen ánh vàng, cất tiếng kêu vang vọng giữa không trung, lao đi về hướng Amra, nơi giáp ranh vùng chiến sự Libya.

Những người dân tị nạn được đưa đi an trí, nhưng dù có cố gắng giấu giếm đến đâu, tin quân Hạ Ai Cập đã vượt sông, tiến về phía Nam vẫn lan đi nhanh chóng. Cả kinh thành Thebes chìm trong nỗi hoang mang, bất an dâng tràn khắp nơi.

Và rồi, sự sợ hãi nhanh chóng biến thành hỗn loạn.

Hỗn loạn luôn là lớp mặt nạ tốt nhất cho những kẻ mang dã tâm. Những vị đại thần vốn bất mãn với tân vương đã bắt đầu không giấu nổi tham vọng, toan tính ngấm ngầm.

Đêm xuống, ánh đuốc chập chờn. Họ không ở yên trong phủ đệ của mình mà kéo nhau đến trước cung điện, chen chúc cầu kiến.

“Vizier đại nhân đâu?!”

“Chúng ta muốn gặp Iah đại nhân!”

“Thebes bây giờ không thể chỉ dựa vào địa thế hiểm yếu mà cầm cự được nữa, phải sớm tính kế bảo toàn dân chúng và quý tộc!”

Vizier đứng bên Tân Hòa Tuyết, cả hai nhìn từ dưới mái hiên ra nơi đám đại thần đang bị quân lính chặn lại. Trong số họ, có kẻ trung thành đến để bàn kế đối phó, nhưng cũng có kẻ ngấm ngầm liên hệ với quân Hạ Ai Cập, thậm chí muốn mở cổng thành đầu hàng.

Tân Hòa Tuyết không hiểu rõ thuộc hạ của Lahotep. Y nói với Vizier:
“Ghi lại tên những kẻ có hành động khả nghi. Khi bệ hạ trở về, sẽ tính sổ từng người một.”

Nói rồi, y quay người, định ra lệnh cho Nubu đi giám sát Anath.

Nhưng vừa ngoảnh lại… bên cạnh đã chẳng còn thấy bóng Nubu đâu.

“Nubu?”

Tân Hòa Tuyết theo bản năng đưa mắt quét quanh đám thị vệ, tìm kiếm thân ảnh quen thuộc.

Từ hướng cung điện của Anath, bỗng vang lên tiếng chân gấp gáp. Một người hầu hoảng hốt lao đến, quỳ rạp xuống trước mặt y. Máu tươi từ ngực người ấy thấm ra, loang dần trên nền đá.

“Ngài Nubu… hộ vệ trưởng…! Hắn… hắn đã giết chết điện hạ Anath rồi!”

Tân Hòa Tuyết sững người, sắc mặt biến đổi:
“Cái gì?”

………

Đêm nay, định sẵn là một đêm không ngủ.

Trong cung điện xa hoa, những tấm thảm đỏ thẫm trải khắp nền. Màu sắc ấy lẫn với vết máu loang khiến người ta không phân biệt nổi đâu là thảm, đâu là máu.

Mùi máu tanh hòa cùng khói hương cháy dở tạo thành một thứ hương vị nồng nặc, nghẹt thở.

Vài binh lính bị thương ngã gục trong điện, ôm vết thương rên rỉ. Giữa căn phòng, Anath nằm bất động, ngực cắm một con dao găm lạnh buốt. Sống chết không rõ.

Đám người hầu và ngự y vội vây quanh.

Trong ánh đuốc chập chờn, Tân Hòa Tuyết nhận ra bàn tay của vị hoàng tử ấy vẫn nắm chặt vài tờ giấy cói nhàu nát, khiến y lập tức chú ý.

Y che mũi, hoàn cảnh hỗn loạn khiến khứu giác y trở nên nhạy bén khác thường khiến y không thoải mái, y bị sặc ho khan vài tiếng rồi ra hiệu cho người hầu mang tờ giấy nhăn nhúm ấy lại.

Khi mở tờ giấy cói ấy ra xem, Tân Hòa Tuyết khẽ nhướng mày.

Trên những tờ cói kia hoàn toàn trống rỗng.
Không hề có một nét chữ nào.

Lạ thay, thanh kiếm của Anath lại bị hất văng ra xa, nằm lăn trên nền đá. Nếu bị tấn công bất ngờ, phản ứng đầu tiên của hắn đáng lẽ phải là tìm thứ gì đó để phòng thân chứ sao lại đi nắm chặt vài tờ giấy trống rỗng như vậy?

Còn Nubu lại đột ngột ra tay giết hoàng tử bị giam lỏng kia…

Rốt cuộc, Nubu muốn nói với y điều gì?

______________

Đêm nay, cốt truyện đã bắt đầu chuyển mình và sự điên cuồng đang lặng lẽ bò vào nội dung truyện.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip