Chương 82 part 2

Tân Hòa Tuyết lại ngẩng đầu nhìn về phía cuối con phố.

“Người từ chùa Quá Sơ đến rồi.” Y khẽ nói với Chu Sơn Hằng, “Ngươi hãy đưa ta về Để Xá trước.”

Những ký tự Phạn màu vàng kim tỏa sáng như một loại khống chế, tựa như ánh sáng thần thánh đang ngăn chặn ngọn lửa cuồn cuộn trên bầu trời đêm.

Độ Chi không biểu lộ cảm xúc gì khi quay đầu lại, chỉ nhìn thấy chàng thanh niên đang nép sát vào lòng một thư sinh, mặt vùi vào trong ngực người đó.

Hắn là ai?

Vết sẹo "đốm hương" trên trán Độ Chi chợt nóng rát lên đầy đau đớn.

Lồng ngực hắn vang vọng một cảm giác xa lạ nhưng cũng vô cùng quen thuộc.

Hắn không thể nhớ ra được.

Quốc Tăng Ý cất tiếng gọi: “Độ Chi, dập lửa đi.”

Độ Chi cúi đầu đáp: “Vâng.”

………

Sắc mặt Chu Sơn Hằng lúc này vô cùng khó coi, hắn chăm chú nhìn vào chiếc đuôi cá trong làn nước, ánh mắt đầy lo lắng và nặng nề.

Ở Để Xá chỉ có một chiếc bồn gỗ lớn được dùng để tắm, vừa đủ để chứa được một nhân ngư.

Hội hoa đăng đêm Giao thừa đã bị hủy hoại hơn phân nửa vì vụ hỏa hoạn. Sau đó, Chu Sơn Hằng đã cõng người kia quay về, kiểm tra cẩn thận, đôi chân của Tân Hòa Tuyết bề ngoài vẫn trắng trẻo mịn màng như cũ, không có dấu hiệu bất thường nào.

Nhưng khi biến ra đuôi cá thay cho phần thân dưới, chiếc đuôi trắng muốt tuyệt đẹp lại hiện lên những mảng đỏ lạ thường gần phần vây.

Tân Hòa Tuyết giơ tay chạm nhẹ, vài chiếc vảy bong ra, để lộ phần da thịt hồng hào, mềm mại bên dưới.

Sắc mặt Chu Sơn Hằng lúc này trầm xuống như trời sắp mưa giông, cằm hắn siết chặt, có thể thấy rõ cơ hàm đang căng cứng vì cố nén cảm xúc.

Trái ngược với vẻ căng thẳng của Chu Sơn Hằng, Tân Hòa Tuyết chỉ khẽ ho khụ khụ, bàn tay cầm hai cái vảy trắng đặt vào tay đối phương, thản nhiên nói:

“Tặng ngươi đấy, có thể mang lại may mắn đó.”

Dĩ nhiên, y nói giỡn mà thôi.

Những chiếc vảy này, một khi đã rời khỏi thân thể chân thật thì sẽ không còn bất kỳ linh khí nào, chỉ còn lại là những món trang sức phổ thông đẹp đẽ mà thôi.

Chu Sơn Hằng muốn nắm chặt vảy trong lòng bàn tay, nhưng cả bàn tay lại mềm nhũn không còn chút sức lực. Hắn chăm chú nhìn vào chiếc đuôi cá.

“Sao lại nghiêm trọng như thế này?”

Lúc xảy ra chuyện, chỉ trong khoảnh khắc gian lều bị khựng lại vài giây, Tân Hòa Tuyết đã lập tức xuất hiện bên cạnh hắn. Khi ấy, Chu Sơn Hằng lập tức che chắn cho đối phương thoát khỏi nguy hiểm. Ngoài quần áo bị vướng vào những tờ giấy màu bốc cháy trong lúc hoảng loạn, hắn không phát hiện ra điều gì bất thường khác.

Tân Hòa Tuyết đưa tay lên, nước nhỏ từng giọt từ khuỷu tay y rơi xuống, ấm áp và nhẹ nhàng.

Y vuốt nhẹ giữa đôi mày của Chu Sơn Hằng, giúp xua tan đi nét u sầu trong ánh mắt:
“Ổn rồi, ta không sao. Chỉ là chút nghiệp chướng trong ngọn lửa chạm phải mà thôi.”

Tân Hòa Tuyết sở dĩ cho rằng vụ cháy trong gian lều kia là một cái bẫy nhắm vào Chu Sơn Hằng, bởi vì ban đầu ngọn lửa không hề tấn công y. Chỉ đến khi y ra tay cứu Chu Sơn Hằng, ngọn lửa mới bất ngờ táp vào chân y một cái.

Ngọn lửa đỏ đen mang theo nghiệp chướng ấy, khi chạm đến chân thân của Tân Hòa Tuyết, bằng mắt thường của người phàm, tất nhiên không thể nhìn thấy được.

Chu Sơn Hằng từ bên ngoài y viện trở về, mang theo thuốc trị bỏng.

Bột thuốc rơi xuống, phủ lên phần da đỏ hồng nơi lớp vảy đã bong ra trên người Tân Hòa Tuyết.

Tân Hòa Tuyết lặng lẽ ngồi ở đầu giường, chỉ nhíu mày khi lớp thuốc bột vừa rắc xuống.

Thực ra, vết thương bị phỏng ấy không quá đau, vì nói cho cùng, đó vốn không phải là vết bỏng thật sự. Nó là hậu quả của việc linh khí bị nghiệp chướng cắn nuốt đi một phần.

“Ngủ trước đi.” Tân Hòa Tuyết nói khẽ, “Thuốc này vô dụng với ta.”

Chu Sơn Hằng căng cứng cả vai lưng, như thể bị lời nói kia của y đánh sập tâm can, sắc mặt cũng tái đi: “Vậy... vậy còn có thể hồi phục không?”

Tân Hòa Tuyết liếc nhìn hắn, đáp bình thản: “Khó lắm. Trừ phi có được Quá Huyền Chân Nguyên Đan. Nhưng mà, cũng không sao, chỉ là hai mảnh vảy thôi, không đau.”

Rồi y lại nói: “Ngủ đi đã.”

………

Khi tỉnh lại, Tân Hòa Tuyết mới nhận ra, mùng Một tháng Giêng đã đổ tuyết lớn, những bông tuyết dày như lông ngỗng phủ đầy ngoài hiên.

Tuyết tích tụ quá dày dưới lầu, quét cũng không sạch, chỉ có thể đợi vài ngày tuyết tan bớt mới hy vọng xử lý.

Không may là, đầu năm nay không có nắng, lại tiếp tục là những ngày mưa tuyết triền miên.

Chu Sơn Hằng không có mặt ở đó.

Như thể đã sắp xếp từ trước, gã sai vặt ở Để Xá mang cơm canh mỗi bữa đến tận phòng khách nơi Tân Hòa Tuyết đang ở, không bỏ sót bữa nào.

Tân Hòa Tuyết chờ đến khi trời gần tối, Chu Sơn Hằng mới quay về.

Tân Hòa Tuyết nghi hoặc hỏi: “Ngươi đi đâu vậy?”

Chu Sơn Hằng đứng nơi cửa phòng khách. Tuyết đã được vỗ bớt trên áo choàng ở tầng dưới, nhưng vẫn còn vài bông tuyết rơi rớt bám dính trên người. Hắn lại vỗ áo lần nữa ở cửa phòng, phủi sạch những mảnh tuyết nhỏ còn sót.

Đôi ủng vải thấm đẫm nước, rõ ràng là đã lội qua vùng tuyết sâu. Tuyết tan thành nước, rồi nước lại thấm vào ủng chưa kịp hong khô.

Chu Sơn Hằng im lặng đi đến mép giường.

“Ta tìm không thấy.”

Tân Hòa Tuyết nhướng mày: “Tìm cái gì?”

Chu Sơn Hằng: “Quá Huyền Chân Nguyên Đan.”

Tân Hòa Tuyết: “?”

Chu Sơn Hằng: “Ta đã hỏi khắp các hiệu thuốc và y viện trong thành, họ nói không có thứ đó.”

Tân Hòa Tuyết chợt nhớ lại, đó là lời y thuận miệng bịa ra tối qua để lừa gạt Chu Sơn Hằng.

Xem ra, các y viện và hiệu thuốc ấy không chỉ nói không có, có lẽ còn mắng hắn bị bệnh thần kinh.

Tân Hòa Tuyết nhướng mày: “Ngươi thật ngốc à? Đó là ta nói đùa tối qua thôi. Làm gì có loại đan dược đó trên đời.”

Chu Sơn Hằng đôi mắt thâm quầng, giọng khàn khàn: “Vậy... vết thương của ngươi…”

Hắn như một chú chó lớn bướng bỉnh, cứ canh giữ bên cạnh Tân Hòa Tuyết, giống như sừng trâu cố chui sâu vào chỗ bế tắc không lối thoát.

Trong kinh thành có bao nhiêu hiệu thuốc, bao nhiêu y viện? Một trăm? Hai trăm?

Khó trách hắn phải hỏi đến tận khi trời tối mịt.

Tân Hòa Tuyết thở dài: “Phần vảy bị tróc kia sẽ mọc lại thôi.”

Y khẽ nâng chiếc đuôi cá, nơi vảy cá bị bong ra tối qua giờ đã bắt đầu mọc lên lớp vảy mới, màu trắng sữa, mỏng và non mềm như măng mới nhú. Chúng vẫn còn yếu, chưa định hình hoàn toàn.

Tuy không còn gì đáng lo, nhưng Tân Hòa Tuyết cảm thấy những cái vảy khác dường như cũng bắt đầu ngứa, có vẻ như y sắp bước vào kỳ thay vảy.

Nhưng thời điểm hiện tại, thật sự không thích hợp chút nào.

Tân Hòa Tuyết quay sang nói với Chu Sơn Hằng: “Ta muốn đến ngôi miếu đổ nát dưới chân núi Bất Chu một chuyến.”

………

Tân Hòa Tuyết quay trở lại nơi đó lần nữa.

Nhưng trái ngược với miêu tả tồi tàn mà Bước Cẩm Trình từng nhắc đến, nơi này vẫn sạch sẽ và gọn gàng một cách bất ngờ.

Vừa đẩy cửa gỗ ra, Tân Hòa Tuyết sững người, lặng im.

Ai đã điêu khắc bức tượng giống y như đúc, đặt ngay giữa chính điện?

Tượng gỗ ấy được điêu khắc sống động như thật, trang phục và tạo hình phảng phất như Quan Âm Thủy Nguyệt, dung mạo từ bi, dải lụa mềm mại quấn quanh cánh tay, những chuỗi tràng hạt rủ xuống, chân đạp hoa sen.

Người này thậm chí còn khắc trên trán tượng một nốt ruồi nhỏ.

Đôi mắt hơi khép, ánh nhìn thương xót hướng xuống chúng sinh.

Tân Hòa Tuyết không biết trong mắt ai, y lại hiện lên với hình tượng như vậy.

Nhưng hiện tại, đây không phải là lúc để truy tìm kẻ đã làm điều đó.

Ngôi miếu đổ nát nằm tựa lưng vào núi Bất Chu, gần đó có núi rừng, có suối nước chảy qua. Tân Hòa Tuyết muốn tìm một hồ nước hoặc con suối nhỏ, cũng đủ để y yên tâm tĩnh dưỡng và thay vảy.

May mắn thay, sau lưng ngôi miếu, qua một con đường mòn yên tĩnh len lỏi giữa rừng trúc, lại có một suối nước nóng tự nhiên.

Tân Hòa Tuyết ngửa đầu ra sau, tựa lưng vào vách đá nơi dòng nước ấm chảy ra từ sườn núi. Mái tóc đen nhánh tỏa ra trong làn nước, nhẹ nhàng lay động như mực tan.

Suối nước bốc hơi mờ ảo, làn nước lăn tăn dập dềnh.

Mọi thứ đều dễ chịu đến mức khiến đầu óc Tân Hòa Tuyết trở nên mơ màng, như thể sắp thiếp đi.

May mà hiện tại cũng không có chuyện gì đặc biệt quan trọng.

Thực ra, y chỉ cần lặng lẽ chờ kỳ thi mùa xuân kết thúc, thay vảy hoàn tất, Chu Sơn Hằng công danh đỗ đạt.

Mọi việc sẽ như thuyền trôi thuận nước.

Thế nên, giữa tiết tháng Giêng với gió nam ấm áp, Tân Hòa Tuyết cho phép bản thân thả lỏng, nghỉ ngơi một chút.

Khi y mở mắt, trời đã xế chiều.

Tựa như vừa ngủ một giấc dài qua mấy canh giờ.

Cũng may, y vốn là yêu quái sinh ra từ nước, một con cá chép Cẩm Lý, nên ở dưới nước bao lâu cũng không thành vấn đề.

Chỉ là không ngờ, vừa tỉnh dậy, dưới đáy suối lại xuất hiện... một con chó.

Mà con chó đó còn không ngừng liếm cái đuôi của y.

Tân Hòa Tuyết đưa tay xuống nước, túm lấy cổ áo đối phương, mạnh tay kéo lên khỏi mặt suối.

Tiếng nước vỡ tung ra, bắn tung tóe.

Hận Thật bị kéo lên, đồng tử dựng ngược, trừng trừng nhìn Tân Hòa Tuyết, lông mày kiếm và cằm đều ướt đẫm nước, nghiêm giọng hỏi:
“Cái vết thương trên đuôi ngươi là do đâu mà có?”

Tân Hòa Tuyết không trả lời câu hỏi của hắn.

Hận Thật là kiểu người vốn không bao giờ yên tâm về y, hận không thể ngày đêm mười hai canh giờ đều giám sát bên y.

Cho dù Hận Thật thật sự có việc cần rời đi, thì trong kinh thành cũng chắc chắn có tai mắt do hắn sắp đặt.

Việc Hận Thật có thể nhanh chóng tìm được nơi này, chỉ mất vài canh giờ, chứng minh rõ ràng tai mắt trong thành của hắn đã truyền tin vô cùng kịp thời.

Đương nhiên không thể nào không biết lai lịch vết thương kia.

Tân Hòa Tuyết trái lại lại có một câu muốn hỏi hắn, bình thản lên tiếng:
“Đêm giao thừa, ngươi ở đâu?”

Sắc mặt Hận Thật trong thoáng chốc khựng lại. Trong mắt hiện lên sự khó tin, rồi ngay lập tức chuyển thành một ngọn lửa tức giận không tên:
“Ngươi đang nghi ngờ ta sao?”

Hắn gằn từng chữ một:
“Tân Hòa Tuyết, ngươi nghi ngờ là ta làm ngươi bị thương?”

Chỉ là một câu hỏi, vậy mà phản ứng của Hận Thật lại giống như bị người ta móc trái tim ra rồi giẫm nát trong bùn.

Trong đáy mắt hắn ánh lên một nỗi u uất không tên, sắc đỏ trong mắt dâng trào như thuỷ triều, như sóng biển cuộn trào, đầy oán giận và thất vọng.

Giữa hai hàng mày của Tân Hòa Tuyết hơi chau lại. Y biết Hận Thật đang phát điên, bởi vậy sắc mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, giọng nói cũng không hề dao động.

“Ta không nghi ngờ ngươi.”

“Vậy thì ý của ngươi là gì?” Hận Thật như bị kích động, lớn tiếng chất vấn, “Tại sao bây giờ ngươi lại nói chuyện lạnh nhạt với ta như thế? Ngươi rõ ràng biết, cho dù có phải đâm chết chính mình, ta cũng tuyệt đối không bao giờ làm ngươi tổn thương dù chỉ một sợi tóc! Thế mà ngươi vẫn cố ý hỏi ta như vậy sao? Thật ra trong lòng ngươi đã chán ghét ta từ lâu rồi, ta đã sớm nhận ra rồi?”

“Bên ngoài bao nhiêu thư sinh nghèo, kẻ nào kẻ nấy cũng đeo bám lấy ngươi. Họ trẻ hơn ta, thế là ngươi muốn cùng ta cắt đứt hoàn toàn?”

“Hừ, ngươi nghĩ ta thật sự sống mà không có ngươi được à? Ngươi thực sự muốn đoạn tuyệt với ta?”

“Ha ha… Ta cũng đâu luyến tiếc gì ngươi cho cam. Ngươi thật sự không định đáp lại ta một câu nào sao, Tân Hòa Tuyết? Ngươi đúng là—”

Tân Hòa Tuyết căn bản không có lấy một cơ hội để xen vào.

Y bị những lời như đạn pháo liên hồi của Hận Thật oanh tạc đến mức đau cả đầu.

Một tiếng "chát" vang lên giòn tan.

Tiếng chim quạ trong rừng thông đồng loạt sợ hãi bay tán loạn.

Tân Hòa Tuyết lạnh lùng nói:
“Bình tĩnh lại một chút.”

Trên má trái của Hận Thật in rõ dấu tay đỏ ửng, cả người cứng đờ tại chỗ.

Tân Hòa Tuyết hạ giọng, nhân cơ hội giải thích:
“Ta chưa từng nói muốn đoạn tuyệt với ngươi, cũng chưa từng nghi ngờ ngươi.”

Con yêu quái kia, đúng là mang nghiệp chướng nặng nề thật, nhưng luồng khí tức nghiệp chướng trên người nó hoàn toàn khác với Hận Thật. Y có thể cảm nhận rõ ràng điều đó.

Tân Hòa Tuyết đưa tay nâng mặt Hận Thật lên, nhẹ giọng nói:
“Chỉ là đã lâu không thấy ngươi, nên ta có chút lo lắng cho ngươi… được không?”

Tân Hòa Tuyết nghiêm túc hỏi:
“Vậy, ngươi có phải đêm giao thừa đã đến tháp An Bình không?”

Ngoài lý do đó ra, y không thể nghĩ được nguyên nhân nào khác khiến các tăng nhân trong chùa Quá Sơ, những người vốn nên sẵn sàng ứng chiến trước mọi nguy cơ trong ngày hội, lại để mặc nghiệp chướng hoành hành cho đến khi ngọn lửa cháy dữ dội, mới chậm chạp xuất hiện.

Một lúc sau, Hận Thật trầm giọng đáp:
“Ừ. Ban đầu ta định quay lại cướp lại thân xác cũ của mình.”

“Ngươi thật sự không nghi ngờ ta? Ngươi tin tưởng ta sao? Ngươi thậm chí còn lo lắng cho ta?”

Tân Hòa Tuyết:
“Ừ.”

Trong đôi mắt Hận Thật, màu đỏ như máu lan tràn.

Hắn ghé sát gương mặt Tân Hòa Tuyết, từ vành tai đến cổ, từng chút, từng chút hôn xuống, hắn si mê đến nỗi thì thầm:
“Ta yêu ngươi… ta yêu ngươi… ta yêu ngươi…”

Hắn đọc rõ từng chữ, từng âm thanh:
“A Tuyết, cả đời này, ngươi vĩnh viễn đừng nghĩ đến việc thoát khỏi ta.”

Tân Hòa Tuyết vốn tưởng rằng cái tát kia có thể khiến Hận Thật tỉnh táo lại.

Không ngờ rằng, thứ y đánh tỉnh… lại là ham muốn của đối phương.

Mà đúng lúc hai người thân mật quấn quýt, hai "người anh em" của hắn lại vô cùng phấn khích mà chào hỏi y.

P/s : Lời của editor
Chó điên Hận Thật bị A Tuyết dỗ đến mức đầu óc mụ mị rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip