Quyển 5 - Chương 7: Nguy Cấp
Đảo Ngân Nguyệt có diện tích vô cùng rộng lớn, khu vực đồi núi chiếm một phần không nhỏ, ý định ban đầu của Y Văn Khâm là cải tạo toàn bộ đảo Ngân Nguyệt thành khu nghỉ dưỡng, muốn làm như vậy thì phải đầu tư rất lớn. Vậy mà sau khi nhà họ Khổng rút hết vốn, lại còn dùng không ít thủ đoạn chèn ép Y Văn Khâm.
“Cảnh quan hòn đảo này thật sự không tệ.”
Sáu người nhanh chóng tiến vào khu vực đồi núi trên đảo, có điều vẫn chưa tìm thấy bất cứ hang động nào. Tuy ngọn núi này không hoang vu như núi Hoa Nham, nhưng mà quả thực tìm không thấy bất cứ hang động hay mồ mả gì cả.
Đi một hồi lâu, tất cả mọi người đều cảm thấy mệt mỏi.
“Kế tiếp nên làm gì đây?” Liên Thành vô cùng lo lắng nói: ”Hay là trở về thôi. Ở trên núi tĩnh lặng thế này, tôi cứ cảm thấy...”
Y đưa mắt nhìn Lý Ẩn chờ đợi, sau khi suy nghĩ một chút, hắn nói với y: ”Không, không thể trở về. trên hòn đảo này không có bất kỳ nơi nào an toàn cả, cho nên, đến gần mấy nhân viên resort rất có thể là hóa thân của quỷ kia ngược lại càng nguy hiểm hơn.”
Cho đến lúc này, các chủ hộ vẫn không có bất kỳ biện pháp nào để xác định rõ đâu là người đâu là quỷ. Phải nói là một sự tiếc nuối lớn.
Tên háo sắc A Tô kia nãy giờ im lặng, tựa vào một thân cây, lấy ra gói thuốc và bật lửa, mới nói: ”Ở đâu không thành vấn đề, nếu gặp được nữ quỷ thì quá tốt, tốt nhất là loại nữ quỷ mặc y phục nghèo nàn một chút, quỷ nam thì coi như xong, tôi không có hứng thú.”
Nói đến đây, nó ngậm lấy điếu thuốc, đánh bật lửa rồi đưa sát tới châm thuốc, điếu thuốc vừa muốn bắt lửa, bỗng nhiên ngọn lửa bị dập tắt. Chung quanh chỗ này không một chút gió, sao lửa lại tự nhiên bị tắt khó hiểu như vậy?
A Tô lập tức đánh lại ngọn lửa khác, nói: ”Hừ, thời khắc then chốt, cái bật lửa cũng chống đối mình!”
Nhưng mà...
Thời điểm điếu thuốc sắp sửa bắt lửa, ngọn lửa lần nữa tắt ngóm.
Bất cứ chuyện gì bất thường đều không thể bỏ qua, cho dù là một điểm bất thường nhỏ nhất.
Những lời Hạ Uyên dặn dò lúc trước, Lý Ẩn sao có thể quên?
Hắn phóng một bước tới trước, chụp lấy cánh tay của A Tô, nói: ”Có chuyện gì?”
“Anh... Lầu, lầu trưởng anh tự nhiên chụp tay tôi làm gì!” A Tô vội vàng nói: ”Bật lửa của tôi đánh lửa không được thôi mà.”
“Sao lại bị như vậy?” Lý Ẩn nhìn kỹ cái bật lửa, thử đánh lửa lần nữa, thế nhưng, lửa vẫn bị tắt.
Cửa không thể mở, đánh lửa sẽ bị dập tắt. Có khi nào có liên quan với nhau?
A Tô vội vàng giật lại cái bật lửa, nói: ”Này này, lầu trưởng, tôi nhớ anh không có hút thuốc mà! A, được rồi, tưởng A Tô tôi không có biện pháp khác hả?”
Sau đó nó lấy điếu thuốc ra khỏi miệng trực tiếp kê bật lửa vào điếu thuốc rồi đánh lửa một cái, cuối cùng cũng châm được thuốc. Sau đó nó lấy bật lửa ra, quả nhiên ngọn lửa lại bị dập tắt.
“Giận thiệt, tiệm thuốc lá đó rõ ràng đã bán bật lửa dỏm cho mình, đợi mình sống sót trở về nhất định phải tới tìm bọn họ mắng vốn.”
Lý Ẩn đột nhiên giơ tay giật lấy cái bật lửa kia, nói: ”Thứ này có lẽ rất nguy hiểm, tốt hơn hết mau ném nó đi!”
“Này ê ê!” A Tô lo sốt vó, nói: ”Rượu chè thuốc lá và phụ nữ là thú vui duy nhất trong cuộc đời A Tô tôi, sao anh lại dám chiếm đoạt bật lửa của tôi?”
“Cái bật lửa này có điểm quái lạ.” Lý Ẩn nhíu mày nói: ”Chẳng lẽ cậu không cảm nhận được?”
“Hả? Làm gì có?”
“Tóm lại, vẫn phải ném đi.” Lý Ẩn nâng tay lên, ném cái bật lửa đó đi, cú ném rất xa.
“Ê, anh...” A Tô lập tức thét lớn tiếng chạy về phía trước, muốn chụp lại cái bật lửa đó. Thời gian tới không được hút thuốc làm sao mà chịu nổi! Nó nhớ là năm người còn lại đâu có hút thuốc đâu!
Nó chạy một đoạn tới bên cạnh hồ nước. Cái bật lửa bị kẹt trong khe hở giữa hai tảng đá bên cạnh hồ, A Tô chạy tới chỗ đó muốn nhặt lại cái bật lửa.
Nhưng thời điểm nó tiếp cận cái hồ nước, bỗng nhiên cả người nó đột nhiên lảo đảo, ngã nhào vào trong hồ nước!
Lúc này bốn người bọn Lý Ẩn đã chạy tới, còn A Tô thì cả người đang bì bõm bên trong hồ nước.
“Cậu...” Lý Ẩn vừa bực mình vừa buồn cười: ”Mau lên bờ đi!”
Cái hồ nước này sâu chưa tới 1m, cho nên ban đầu Lý Ẩn cảm thấy không có gì.
Nhưng dần dần hắn lại cảm thấy không được bình thường. A Tô ngã vào hồ nước, cả người nó đều chìm trong nước, hai tay không ngừng vùng vẫy, nhưng cả người nó nhìn giống như hoàn toàn không cách nào đứng lên được!
“Không ổn!” Lý Ẩn vội vàng xông tới, nhảy vào trong hồ nước, túm lấy tay của nó kéo lên. Nhưng trong hồ nước có một nguồn sức mạnh đáng sợ, dù hắn dùng bao nhiêu sức lực, đều không thể kéo A Tô ngóc đầu lên khỏi mặt nước!
Cái hồ nước này tuy rất nông, thế nhưng toàn bộ mặt mũi bị dìm trong nước một thời gian dài nhất định cũng sẽ chết!
Rất rõ ràng, gương mặt A Tô bên trong hồ nước đã móp méo đến cực độ, cho thấy rất rõ nó đang cực kỳ thống khổ vì thiếu dưỡng khí. Nhưng dù kéo nó mạnh đến thế nào, cũng không thể kéo nó đứng lên!
Những người khác cũng chạy đến hỗ trợ, thế nhưng kéo mạnh đến đâu cũng vô dụng!
Cứ như vậy, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn A Tô chết ngạt bên trong hồ nước!
“Sao, sao có thể?” Liên Thành không sao giải thích nổi, gương mặt A Tô rõ ràng đã không còn huyết sắc, y bắt đầu cảm thấy chuyện này quá mức dị thường.
So với quỷ xuất hiện thì cảnh tượng trước mặt còn khủng khiếp hơn! Trong cái hồ nước sâu chưa tới 1m mà bị chết đuối! Cái hồ nước này đã hít chặt lấy thân thể của A Tô dưới đáy hồ, bất luận bọn họ có dùng sức mạnh đến thế nào cũng không thể kéo nó lên!
Sau khi A Tô chết, tất cả mọi người ngay lập tức lao ra khỏi hồ nước, cũng không dám đến gần nó nửa bước!
“Nguyền rủa... đây là nguyền rủa!” Y Hàm đã sợ đến mặt cắt không còn hột máu: ”Bản thân hòn đảo này đã bị nguyền rủa! Chúng ta trốn không thoát đâu... trốn không thoát đâu!”
Không đúng.
Lý Ẩn không tin là đây là loại nguyền rủa không có phương pháp phá giải.
Nếu là duy tâm thuần túy, lời nguyền không thể phá giải thì chung cư giết hết bọn họ một lần luôn là được rồi. Nhưng điều đó không xảy ra, vậy tất nhiên chung cư có để lại gợi ý mới đúng.
Vậy đường sống là gì?
Lý Ẩn thở dài: ”Nghĩ biện pháp kéo thi thể của nó lên bờ đi, sau đó đem chôn.”
“Tôi chịu đựng đủ rồi!” Y Hàm bỗng nhiên quỳ xuống đất khóc lớn: ”Tôi không muốn tiếp tục cuộc sống này nữa. Là anh, Hoa Liên Thành, đều tại anh cả! Nếu anh không dẫn tôi đi, nếu như tôi ở trên đảo Ngân Nguyệt này kết hôn với Khổng Thiện, thì lúc này tôi đâu cần đối mặt với tất cả những chuyện này! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!” Tinh thần Y Hàm đã trở nên bất thường, cô đứng lên phóng chân chạy ngược về phía sau.
“Tiểu... Tiểu Hàm...” sắc mặt Hoa Liên Thành đã trở nên cực kỳ tái nhợt, nhưng y vẫn lập tức đuổi theo, kết quả bị ngã một cái, phút chốc đã không còn nhìn thấy thân ảnh Y Hàm nữa.
“Tiểu Hàm!!!” Liên Thành giờ phút này cũng muốn phát điên rồi, chẳng lẽ y cũng phải chết ở chỗ này?
“Liên Thành.” Lý Ẩn bỗng nhiên đi tới kéo y: ”Cậu đừng bận tâm, cô ấy chỉ nói sảng thôi, tôi nhìn ra được Y Hàm thật tâm yêu cậu đấy.”
“Tôi biết chứ, tôi biết chứ!” Liên Thành lau nước mắt: ”Nhưng cô ấy nói cũng đúng mà. Là tôi, tôi dẫn cô ấy đến thành phố K, cho nên cô ấy mới cùng tôi tiến vào tòa nhà đó, mới phải đối mặt với chuyện này. Thực ra cô ấy lúc nào cũng bị đau khổ dằn vặt, Khả Hân và Hằng Viêm trước kia đều rất thân với cô ấy, lúc bọn họ chết Y Hàm đã bị đả kích rất lớn. Nhất là Khả Hân, trong chung cư cô ấy là người thân với Tiểu Hàm nhất, hai người họ giống như là chị em ruột thịt vậy.”
Lúc đó Diệp Khả Hân bị nữ quỷ khổng lồ nuốt vào biển nước nước trong miệng ả, Y Hàm đứng tại cửa chung cư đã tận mắt thấy một màn kinh khủng kia.
Từ đó về sau cô vô cùng sợ nước, đến lúc đi tắm cũng phải có Liên Thành bên cạnh, biết rõ trong chung cư sẽ không có quỷ, nhưng vẫn sợ chính mình trong lúc tắm rửa, sẽ dần dần, dần dần chìm xuống.
Mà bây giờ, chứng kiến A Tô chết trong hồ nước, cái cảnh Diệp Khả Hân chết đi lúc trước lần nữa tái hiện trong đầu cô.
Sau đó, Liên Thành liều mạng, tiếp tục đuổi theo!
Y Hàm cứ chạy và chạy, tâm tình cũng đã bình phục ít nhiều.
“Mình, vừa rồi mình nói gì vậy?”
Sau khi vào chung cư sống, cô chưa từng oán trách Liên Thành, dù sao đây cũng là lựa chọn của cô, huống chi cô biết rõ trong thâm tâm Liên Thành lúc nào cũng vì chuyện này mà tự trách bản thân. Y yêu mình biết bao nhiêu, quan tâm mình biết bao nhiêu!
Sao cô có thể thốt ra những lời như vậy?
“Mình...”
Bỗng nhiên một nhóm người xuất hiện trước mặt cô, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên, dĩ nhiên đó là Y Văn Khâm!
Cô và cha bốn mắt chạm nhau, sau phút chốc sững sờ, lão đã lập tức có phản ứng, nói: ”Nhanh, bắt nó lại!”
Người chung quanh đương nhiên xông tới bắt lấy cô, còn Y Hàm thì thất kinh hỏi: ”Cha... Sao cha lại...”
“Rốt cục tìm được mày rồi! Nói cho tao biết, thằng Hoa Liên Thành ở chỗ nào?!”
“Thả cô ấy ra!”
Bỗng nhiên, Liên Thành lao đến, chạy đến trước mặt gã đàn ông đang khống chế Y Hàm, tung ra một quyền. Nhưng gã đàn ông kia là cận vệ của Y Văn Khâm, thân thủ đương nhiên không kém. Lập tức tránh thoát rồi nhắm ngay bụng Liên Thành đấm trả một quyền, trầm trọng đến mức y lập tức ngã sấp xuống đất.
Y Văn Khâm lập tức nhận ra Liên Thành, lão chỉ nhìn thấy người thanh niên này qua ảnh nhưng tấm ảnh đó lão đã nhìn ba năm rồi!
Lão ba bước rút còn hai bước xông tới, túm lấy tóc của y, cả giận nói: ”Cái thằng mất dạy này cuối cùng cũng để tao bắt được! Dám gạt con gái của tao, để cho Y Văn Khâm tao phải chịu tổn thất lớn như vậy, tao phải khiến mày sống không được chết không xong!”
Lão lập tức ra lệnh cho hai cận vệ bên cạnh: ”A Siêu, A Quốc, đánh cho tôi! Yên tâm, đánh chết cũng không sao, chỉ cần tôi nói nó muốn giết tôi, các anh vì bảo vệ tôi nên mới đánh chết nó là được!”
“Dạ! Chủ tịch!”
Hai gã cận vệ to lớn vạm vỡ đi tới trước mặt Liên Thành, lập tức tung ra mưa quyền bão cước, không chút lưu tình!
“Dừng tay! Dừng tay! Cha ơi!” Y Hàm lòng đau như cắt, la to: ”Cha, cầu xin cha tha cho anh ấy!”
“Hừ, mày còn giúp cái thằng mất dạy này sao?” Y Văn Khâm xông tới nhấc chân lên, nhắm ngay mặt Liên Thành đang quỳ rạp dưới đất hung hăng đá mạnh, gầm gừ nói: ”Hai đứa tụi bây bỏ trốn, hại tao mất hết mặt mũi! Cái kế hoạch đầu tư đảo Ngân Nguyệt này hoàn toàn mắc kẹt, còn chưa kể vô số tổn thất khác! Hôm nay tao muốn cái thằng chó chết này ngoan ngoãn trả hết cả vốn lẫn lãi cho tao!”
“Dừng tay cho tôi!” Bỗng nhiên, Lý Ẩn chạy tới.
“Hả?” Y Văn Khâm hơi bất ngờ, quản lý Trương bên cạnh lập tức nói: ”Dạ chủ tịch, vị này là một trong những du khách trên đảo - anh Lý.”
Trước mặt du khách, Y Văn Khâm đương nhiên không thể càn rỡ quá mức, lập tức trưng ra một gương mặt tươi cười nói: ”Anh Lý đúng không? Chúc mừng anh có dịp đến đảo Ngân Nguyệt nghỉ dưỡng. Tôi là chủ nhân đảo này, Y Văn Khâm của tập đoàn Viên Minh Nguyệt.”
Lý Ẩn nghe thấy ba chữ “Y Văn Khâm” lập tức kinh hãi biến sắc. Là cha của Y Hàm?
Cha muốn dẫn con gái đi, mình làm sao có thể ngăn cản? Nhưng một khi rời khỏi hòn đảo này, Y Hàm lập tức sẽ chết! Thế nhưng, nói ra chuyện chung cư liệu có ai tin tưởng không? Huống chi bên cạnh ông ta còn có rất nhiều cận vệ, liều mạng rõ ràng không thực tế!
Làm sao đây trời?
“Anh Lý, đây là con gái tôi, nó bị gã trai tên Hoa Liên Thành này gạt đi mất ba năm rồi. Hôm nay, tôi mới tìm được nó đấy.” Y Văn Khâm liếc mắt ra hiệu ấy tên cận vệ, nói: ”Lập tức dẫn tiểu thư đi. Dùng du thuyền đưa nó về thành phố S trước đi! Mấy ngày nữa tôi sẽ quay về, đến lúc đó các anh lấy thuyền đến đón tôi!”
Liên Thành nghe thấy câu này, lập tức ngẩng đầu lên, rống to: ”Ông dám! Ông dám dẫn Tiểu Hàm rời khỏi hòn đảo này thử xem!”
Một khi Y Hàm bị dẫn đi khỏi đảo Ngân Nguyệt, cô lập tức sẽ chết!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip