Chương 23 + 24

Chương 23 : CĂNG THẲNG

Trần Lâm vừa mở cửa đã thấy tên Sử Hồi Chương chó ghét mèo chê đứng đó, phía sau còn có một hàng blouse trắng của Utopia. Sử Hồi Chương phun điếu thuốc trong miệng ra, kẹp trên tay châm lên, ngoài cười trong không cười nói với hắn: "Căn cứ vừa chặn được một nguồn sóng điện mang tính thăm dò, rất có khả năng đối phương đã phát hiện ra vị trí của căn cứ, lũ chó chết đội Quy Linh tự nhiên lại thần thông quảng đại như vậy, chúng tôi đều thấy có chút kì quái."

Trần Lâm mặt không đổi sắc nhìn gã, Sử Hồi Chương thuộc cái loại có mặc long bào cũng không giống thái tử, một tràng lời đậm tính khoa học phun ra từ miệng gã nghe kiểu gì cũng thấy đáng cười. Trần Lâm chỉ sợ gã cắn phải lưỡi.

Sử Hồi Chương nói tiếp: "Bọn tôi hoài nghi...có nhân viên nào đó trong nội bộ đã mang theo một thứ 'đồ chơi' nho nhỏ không hữu hảo nào đó về đây, cậu thấy thế nào?"

Trần Lâm rũ mắt, cúi đầu cười một tiếng: "Sao, ông anh thấy có vấn đề à?"

Sử Hồi Chương đánh giá trên dưới Trần Lâm một hồi rồi bỗng nhiên khoát tay tháo kính của hắn xuống. Trần Lâm cũng không tránh mà dựa vào cạnh cửa, lạnh lùng nhìn gã. Sử Hồi Chương vân vê gọng kính của hắn, xoay xoay chiếc kính trong tay một vòng rồi lại nâng lên tận mũi mình mà táy máy tay chân hồi lâu, sau đó tiện tay ném cho một nhân viên Utopia bên cạnh: "Tôi thấy cặp kính này của cậu rất có vấn đề, giác quan của Lam ấn nhạy bén hơn người bình thường đến mấy trăm lần, Lam ấn bị cận thị... Ha, thật sự là đáng ngạc nhiên!"

Một tên blouse trắng đằng sau Sử Hồi Chương nhận lấy kính mắt của Trần Lâm như cầm một thứ vật chứng, cách một lần bao tay cho vào túi nilon, đi về phía trước một bước, hắn gật đầu với Trần Lâm: "Làm theo phép tắc thôi, mong Trần tiên sinh phối hợp."

Trần Lâm với Sử Hồi Chương còn đang bận đấu mắt với nhau như muốn so xem mắt ai to hơn, hắn nghe thấy câu này, nhưng coi như không biết.

Blouse trắng này được giáo dục vô cùng tốt, trên mặt không hề lộ ra vẻ gì không vui. Hắn lấy một phong thư màu lam nhạt trong túi, dùng hai tay dâng lên trước mặt Trần Lâm: "Trần tiên sinh, sự tình liên quan đến an toàn của căn cứ, xin hãy phối hợp."

Bấy giờ Trần Lâm mới cúi đầu đưa tay nhận lấy phong thư, sau khi mở ra thì đọc nhanh như gió, ánh mắt hắn dừng trên chữ "Phí" rồng bay phượng múa ở lạc khoản một chút rồi mới xoay người vào phòng: "Các vị cứ tự nhiên."

Nhóm blouse trắng đi vào nơi hắn ở, bắt đầu kiểm tra đo lường một cách vô cùng chuyên nghiệp. Sử Hồi Chương cũng muốn đi vào, lại bị Trần Lâm duỗi tay chắn ngoài cửa. Hắn buông lời nhẹ bẫng: "Ông anh không cần phải vào, trong nhà rất bừa bộn, không tiện đãi khách."

Khóe mắt Sử Hồi Chương giật giật một chút, gã cười lạnh: "Sao, tiểu mỹ nhân cậu mang về bày ra à?"

Trần Lâm coi như không nghe thấy, không thèm đếm xỉa gì đến Sử Hồi Chương. Gã dường như lại phát bệnh cuồng thuyết giáo, ánh mắt đảo qua hạ thân Trần Lâm, giở giọng quái gở nói: "Anh đây nhắc nhở cậu một câu, người ấy mà, phải có mạng trước, rồi mới cân nhắc đến ăn no uống đủ, ăn no uống đủ, mới xem xét nhà vàng giấu ai, phong hoa tuyết nguyệt không coi là cơm ăn được đâu."

Trần Lâm nhẹ giọng đáp lễ: "So ra vẫn còn kém xa nhàn tình dật thú nuôi chó trước nhà của Sở đại ca."

Sử Hồi Chương tuyệt không lấy đó lấy làm hổ thẹn, gã tươi cười ái muội vỗ vai Trần Lâm: "Tôi biết cậu không có dư Tiểu Khôi, lần này trong đám hàng mới tới tôi thấy có vài đứa không tồi, chưa trải qua 'Thịnh yến', vẫn còn mới tinh, cậu mà muốn thì tôi cho một đứa."

Khi Sử Hồi Chương nói chuyện ở cách Trần Lâm rất gần, nụ cười trên mặt vừa âm độc vừa đáng khinh, quả thực chẳng ra người cũng không ra ngợm. Trần Lâm ghét bỏ né ra một chút, cảm thấy cha này đúng là hóa thân của mấy con chó bạ đâu đái đấy, vừa đắc thế đã càn rỡ hung tàn____Hắn tự thấy bản thân cũng chả phải dạng tốt lành gì, thế mà còn xấu hổ không muốn làm bạn với gã.

Không bao lâu sau, mấy tên blouse trắng xong việc rời đi, Sử Hồi Chương ngược lại có chút tiếc nuối, hung hăng liếc xéo Trần Lâm rồi mới bỏ đi, lúc đi còn lưu luyến không rời.

Một bóng người dừng lại trước mặt Trần Lâm. Hắn nâng mắt, phát hiện thì ra là "cô nàng gió lốc" Tưởng Lam. Ánh mắt cô ta dừng lại trên cái xác mèo đã thối rữa gần hết trong sân, đoạn nói: "Anh không thích mèo à? Lần sau tôi mang cho anh một con chó nhé?"

Vẻ mặt cứng ngắc của Trần Lâm thả lỏng một chút, nở một nụ cười có thể nói là ôn hòa: "Cảm ơn, tôi không quen ở cùng một chỗ với súc sinh."

Tưởng Lam nhíu mày: "Chỉ là sủng vật để giải buồn thôi mà."

Cô ta phát hiện Trần Lâm cực kì mẫn cảm với những sinh vật không phải con người, thậm chí cơ hồ là thù địch, thực sự rất khó hiểu. Trần Lâm lắc đầu không muốn giải thích, xoay tay đóng cửa, chỉ bỏ lại một câu: "Tôi sang nhà xám bên kia một chuyện.", rồi quay người rời đi.

Cho dù là Tưởng Lam hay lũ người Sử Hồi Chương đều cho rằng mình "tiến hóa" thành Lam ấn chính là biến thành một sự tồn tại vượt trội hơn người. Bọn họ có sức mạnh người thường không tưởng tượng nổi, có các loại năng lực đặc thù, có thể dễ dàng khống chế sống chết của kẻ khác, dễ dàng có được giàu sang... Thế nhưng bọn họ không nhìn thấy khiếm khuyết trí mạng trên chính cơ thể mình.

Với lũ người theo chủ nghĩa lạc quan sống mơ mơ màng màng đó, Trần Lâm thực sự không còn gì để nói.

Sáng sớm Tô Khinh ngủ dậy liền vào phòng vệ sinh chủ động dâng mình liên hệ với Lục Thanh Bách, hiện tại cậu thuộc lớp người "trên có cha già dưới có con nhỏ", nhất định phải duy trì trạng thái tốt nhất trong cả ngày. Lục Thanh Bách không chút khách khí, nhoáng một cái đã giật điện cho cậu nằm úp sấp, lúc Trình Vị Chỉ đi vào cậu vẫn còn đang hồi phục, mọi cơ quan trong cơ thể đều nhiệt tình kháng nghị cái loại thể dục buổi sáng quá sức kịch liệt này, kết quả của việc kháng nghị chính là Tô Khinh ôm chặt bồn cầu bắt đầu nôn mửa.

Trình Vị Chỉ cho rằng cậu gặp ác mộng, vừa đỡ lấy cậu vừa vỗ nhẹ lên lưng: "Không sao không sao, con trai ngoan, không sao đâu."

Tô Khinh phun hết mật xanh mật vàng mới an ổn lại, lảo đảo xua tay rồi tự đi súc miệng, cổ tay lộ ra bên ngoài gầy khô như củi, nhìn qua cực kì đáng thương. Cậu chống hai tay lên bồn rửa mặt, thấp giọng nói: "Chú Trình, chú vẽ một 'con đường' cho cháu đi, thật rõ ràng thật chặt chẽ vào, đừng để cho cháu mất khống chế."

Trình Vị Chỉ ngưng trọng sắc mặt trầm mặc một hồi mới nói: "Tin tưởng logic, đừng tin tưởng cảm tình."

Tô Khinh mê mang nhìn ông, Trình Vị Chỉ nói: "Cảm tình của con người đôi khi cũng giống như một mê cung phức tạp không ngừng thay đổi, logic chính là một con đường đánh dấu, cháu nắm chặt lấy nó, thì có thể tìm đường thoát."

Buổi sáng hôm ấy qua đi trong không khí nghiêm túc khẩn trương không hề náo động, tên nhóc lớn xác Tô Khinh luống cuống tay chân không biết làm thế nào với Đồ Đồ Đồ, cuối cùng giáo sư Trình có kinh nghiệm nuôi trẻ nhỏ phải giải cứu cậu vú em mới vào nghề.

Sau đó bọn họ cùng đến đại sảnh, biết được tin dữ.

Thi thể của Điền Phong bị chuyển ra ngoài ngay trước mặt mọi người, như rất nhiều những kẻ mãi mãi không thể ra khỏi nơi này trước đó. Trình Vị Chỉ ôm Đồ Đồ Đồ lặng yên đứng một bên, lũ hình thái 4 thích gây sự đều an phận, một đám điên điên ngốc ngốc tựa hồ cũng cảm thấy điều bất thường, không hẹn mà cùng trầm mặc_____Mỗi một người chết đi, đại sảnh này đều chìm trong sự lặng im quỷ dị như thế, bọn họ giống như một đám ma quỷ kéo dài hơi tàn tụ tập cùng một chỗ, nhìn nhóm blouse trắng khiêng đi một con người tươi sống.

Khi đoàn người đi ngang qua Trình Vị Chỉ, Đồ Đồ Đồ như cảm giác được điều gì, đột nhiên vươn ra một cánh tay nho nhỏ xốc mảnh vải trắng trên mặt thi thể lên, khuôn mặt người chết xám ngắt hiện ra trước mắt mọi người, Trình Vị Chỉ cuống quít lấy tay che hai mắt đứa nhỏ.

Trước mắt Đồ Đồ Đồ tối om, nó có chút khó hiểu hỏi: "Đó là chú Điền sao?"

Trình Vị Chỉ nói: "Ừ."

"Sao chú ấy còn chưa rời giường thế?"

Trình Vị Chỉ: "..."

"Anh ta chết rồi." Một cô gái bên cạnh xen mồm vào, trông cô nàng chỉ khoảng hai mươi tuổi, tóc ngắn, là một trong số những Khôi ấn mới tới. Mắt cô có chút sưng đỏ, môi sứt một góc, nhìn qua có chút chật vật.

Đồ Đồ Đồ không nói, Tô Khinh liếc mắt nhìn cô: "Em là hình thái mấy?"

Cô bé nhíu mày như thể dị ứng với cách gọi này, trầm mặc một hồi, mới nói: "Giống nhóc con kia, là hình thái 3... Một tên mặt mũi còn khó coi hơn bài mạt chược bắt em vào."

Tô Khinh biết ngay người mà cô nói là Sử Hồi Chương. Cậu gật đầu, lại nghĩ tới người đàn bà bị xích trong sân, liền nhịn không được mà nói: "Người kia là Sử Hồi Chương, nếu gã hỏi em có muốn theo gã ra khỏi đây không, bất luận gã có hứa hẹn gì, em đều không được đáp ứng đấy."

Cô gái mở to hai mắt, vẻ mặt phiền lòng như ăn phải ruồi bọ: "Đừng đùa, làm sao em đồng ý với gã được chứ? Tởm bỏ xừ!"

Tô Khinh cười khẽ, không nói thêm gì nữa___Một blouse trắng quét mắt qua nhìn cậu một thoáng, không rõ nguyên nhân.

Cô gái tóc ngắn do dự một chút, nhỏ giọng nói: "Em là Triệu Nhất Phi, anh tên gì?"

"Tô Khinh." Tô Khinh dựa vào bàn, thả lỏng người, "Khinh trong 'khinh trọng' ấy. Khi anh còn nhỏ có ông thầy bói đến nhà bảo bát tự của anh quá nặng, định trước số mệnh đời này lắm chuyện xui xẻo, bố anh nhanh gọn nhẹ bảo sợ nặng thì gọi là 'nhẹ' [18] đi."

[18: Khinh trong tên em ấy có nghĩa là nhẹ]

Triệu Nhất Phi có chút đồng tình, bi thống bảo: "Cũng chẳng nhẹ được đến đâu, em thấy anh vẫn rất xui mà."

"Xui thì xui, vẫn sống là được." Tô Khinh nói khẽ.

Triệu Nhất Phi đỏ hồng hai mắt: "Bạn trai em... Bạn trai em bị bọn chúng hại chết, em muốn ra ngoài..."

Tô Khinh nâng ngón trỏ suỵt một tiếng, cúi đầu nhìn Triệu Nhất Phi. Cậu do dự một chút rồi nâng tay đặt lên vai cô coi như an ủi.

Người chết bị mang đi khuất hẳn, Đồ Đồ Đồ mới mở to hai mắt ngó quanh, nhìn sang Tô Khinh, bé con hỏi: "Chú đáng ghét, chết là bị nhốt vào hộp nhỏ giống trong TV, phải không?"

Tô Khinh đón lấy anh bạn nhỏ từ trong lòng Trình Vị Chỉ, khe khẽ đáp ừ.

Đồ Đồ Đồ chui trong ngực cậu, cọ cọ, tìm một tư thế thoải mái hơn rồi lại hỏi: "Papa mama của cháu có phải cũng đã chết, cũng bị nhốt vào hộp nhỏ rồi không?"

Triệu Nhất Phi xoay mặt đi, che miệng lại.

Tô Khinh khựng lại một chút, lại gật đầu. Đồ Đồ Đồ thất vọng "A" một tiếng, nắm lấy góc áo cậu, ngẩng cái đầu nhỏ lên: "Bao giờ họ mới được thả ra? Rất lâu rất lâu sau mới đến đón cháu à?"

Tô Khinh nâng nhóc con lên vai mình, vỗ sau lưng nó: "Họ không đến, chú chăm sóc cháu, có được không?"

Đồ Đồ Đồ chun chun mũi: "Ứ thèm, chú đặt biệt danh cho cháu, chú là người xấu."

Tô Khinh vỗ nhẹ lên mông nó một cái: "Chú còn mặc quần áo cho mi đấy, đồ sói con!"

Đồ Đồ Đồ càng bực mình: "Chú nhét hai chân cháu vào một ống quần còn cười cháu là con nhái con, cháu ghét chú nhất!"

Lúc này, một tên điên bỗng nhảy phắt lên bàn, banh cổ họng gào lên như quỷ khóc sói tru: "Mặt trời xuống núi sáng mai lại trèo lên á a. Hoa xinh đo đỏ sớm mai lại nở á a, chim non nho nhỏ bay mất tiêu á a..."

Hắn gào xé cổ càng hát càng khàn, mắt trợn trắng dã dại ra nhìn trần nhà như đang tuyệt vọng gào thét, cho đến khi cuống họng khàn đặc.

Chỉ có nhóc con không hiểu gì cả mới duy trì được tâm tình bình thường, Đồ Đồ Đồ hiếu kì nghiêng đầu nghển cổ lên nghe, quên cả việc lên án chất lượng phục vụ tệ hại của vú em nghiệp dư. Nó vươn nắm tay nhỏ đấm đấm vai Tô Khinh, chỉ vào thức ăn trên bàn cơm mà ra lệnh: "Cháu muốn ăn món đó!"

Triệu Nhất Phi lau sạch nước mắt, miễn cưỡng tươi cười, dùng giọng điệu vui vẻ nhất mà cô có thể nặn ra được để nói: "Món nào? Chị lấy cho."

Khi họ ra khỏi đại sảnh thì gặp ngay Trần Lâm đang đi tới từ phía trước. Ánh mắt Trần Lâm còn dừng lại trên người nhóc con Đồ Đồ Đồ đang hưng phấn cầm đồ ăn trét bơ lên mặt một hồi, Tô Khinh buông nhóc ra ý bảo nó tới chỗ Trình Vị Chỉ rồi giật giật cánh tay hơi tê của mình, đút bàn tay đeo nhẫn điện vào túi quần.

Trần Lâm phát hiện ánh mắt của người trẻ tuổi này tĩnh lặng hơn không ít, cậu ta không lên tiếng đứng đó đối diện mình chẳng chút yếu thế, khiến cho người ta có ảo giác cậu rất...cường đại.

Trần Lâm gật đầu chào hỏi Trình Vị Chỉ xem như kính trọng vị thiên tài lận đận này, sau đó quay sang Tô Khinh: "Cậu đi theo ta."

Tô Khinh khoát tay với Trình Vị Chỉ, nở một nụ cười an ủi rồi làm dấu như đang vẽ đường, sau đó giơ ngón cái, cuối cùng còn làm mặt quỷ với cậu nhỏ Đồ Đồ Đồ đang mơ hồ rồi mới không nói lời nào đi theo Trần Lâm.

Trần Lâm đưa cậu ra khỏi nhà xám, cách đó không xa có một chiếc trực thăng đang đậu, mấy nhân viên công tác đi lên, ngựa quen đường cũ bịt mắt Tô Khinh lại nhét vào máy bay. Bóng tối quen thuộc vây lấy giác quan khiến cho cậu cực kì căng thẳng. Lúc này, cậu nghe thấy có người nói với Trần Lâm: "Trần tiên sinh, đội Quy Linh gần đây hình như đang thông qua một phương pháp nào đó để phong tỏa vị trí căn cứ, mức độ nguy hại còn chưa xác định được, tốt nhất ngài..."

Trần Lâm nói: "Ta muốn đi ra ngoài, ta cần bổ sung năng lượng."

Nhân viên công tác tiếp tục tận tình khuyên bảo: "Mới cách lần thịnh yến trước có bốn năm ngày, tôi nghĩ ngài vẫn nên..."

Trần Lâm kéo dài thanh âm, gằn từng chữ: "Ta-nói-ta-muốn-bổ-sung-năng-lượng."

Nhân viên công tác không lên tiếng, Tô Khinh thầm biết mình lại sắp phải trải qua thêm một lần ác mộng.

Giọng nói của Hồ Bất Quy bỗng vang lên trong thế giới tối thẫm tĩnh lặng, anh nói: "Đừng sợ, thiết bị che chắn có thể giúp cậu ngăn cản một phần thương tổn, không có vấn đề gì."

Đương nhiên không có vấn đề___Tô Khinh nghĩ, cho dù có thì cũng "giật" được sạch bay. Giờ cậu không chỉ có một mình thầy Trình mà còn một cục nợ nhỏ nữa kìa, Điền Phong trước khi chết giao đã giao phó nó cho cậu rồi, lời nói ra như bát nước hắt đi, không thể nuốt lại được.

Hồ Bất Quy hai ngày hai đêm qua ngủ không tới ba tiếng đồng hồ, thế nhưng không nhìn ra chút mệt mỏi nào, vẫn giống như một thanh tiêu thương đứng đó ra từng mệnh lệnh. Đến thời điểm hiện tại, nhân viên của bọn họ đã loại trừ được ba khu vực, dùng kĩ thuật xử lý thêm một cái nữa, còn lại một cái đang trong quá trình kiểm tra đo lường. Hồ Bất Quy thông qua Tô Khinh ngửi được mùi bất thường, vì thế anh vừa để ý cậu, vừa liên lạc với Hứa Như Sùng: "Khu vực số 5 thế nào?"

Hứa Như Sùng đang bận sốt vó: "Chưa biết, đến giờ vẫn chưa phát hiện ra có gì khả nghi cả, thế nhưng máy tính vẫn hiển thị chưa xử lý xong, tôi hoài nghi là do trình tự xảy ra vấn đề, chờ tôi..."

Hồ Bất Quy không đợi y lải nhải xong đã nói với Phương Tu bên cạnh: "Mọi người cẩn thận, khu vực số 5___Chúng ta rất có khả năng đã tìm ra căn cứ Lam ấn."

Phương Tu: "Rõ."

Hứa Như Sùng: "...Hả?"

Lúc miếng vải đen được kéo xuống, Tô Khinh phát hiện ra cậu đang ở trong ngôi nhà trước đây Trần Lâm để cậu lại. Chiếc xe Utopia lái đi rất nhanh, cả tiểu khu tĩnh mịch như thể chỉ có hai người bọn họ.

Trần Lâm bỗng nhiên nhéo cổ áo Tô Khinh áp mạnh cậu lên tường, ánh mắt lạnh lùng chiếu thẳng vào mắt cậu, sau đó cơ hồ là dán sát bên tai cậu mà nói: "Đội Quy Linh tập trung định vị căn cứ, ta nghe nói rất có khả năng là vì có người mang theo một thứ gì đó trà trộn vào... Ta muốn biết, người đó có phải là cậu không?"

CHƯƠNG 24 : NGUY CƠ

Cùng một thời điểm, Hồ Bất Quy và Tô Khinh đều cứng ngắc cả người.

Bốn phía yên tĩnh đến hoảng hốt, Tô Khinh cơ hồ có thể nghe thấy tiếng tim mình đang nhảy lên điên cuồng. Cậu nhìn vào mắt Trần Lâm, thấy miệng mình khô khốc: "Anh... Anh nói cái gì..."

Trần Lâm cười lạnh, lấy thiết bị khống chế vòng cổ từ lực trong túi ra. Tô Khinh khẩn trương đến cực điểm lại phát huy trí tuệ hơn xa lúc bình thường, trong đầu nhanh chóng lóe lên bộ dạng người phụ nữ bị Sử Hồi Chương dùng vòng này siết chết. Ngay khi Trần Lâm ấn xuống, cậu bắt đầu bắt chước.

Móng tay bấm sâu vào cổ như muốn tự bóp chết chính mình, phải bấm chảy máu mới giống thật... Au, đau quá___Phải há miệng hớp hớp không khí, lại còn phải biểu hiện ra là hớp không vào, hơi thở rất ngắn, sau đó lại ôm cổ ngã trên mặt đất, cả người run rẩy, tí nữa sẽ đến đoạn lăn qua lộn lại...

Hồ Bất Quy nghe thấy tiếng Lục Thanh Bách huýt sáo: "Nhóc con khá lắm. bắt chước y như thật ấy."

Nhân viên hoạt động bên ngoài của đội Quy Linh đang lặng lẽ tiếp cận "khu vực số 5", Phương Tu khoanh tay ngồi xuống bên cạnh Hồ Bất Quy, thông qua kính mắt của Hồ Bất Quy và hệ thống cộng hưởng video, cậu cũng đang nhìn Tô Khinh bên kia, lúc này nhịn không được mà hỏi: "Đội trưởng Hồ, có cần phái mấy người qua..."

Hồ Bất Quy trầm mặc một lát, lắc đầu.

"Đừng đánh rắn động cỏ," Nói đoạn, anh dừng lại một chút, lại bổ sung, "Cậu ấy sẽ không có vấn đề gì."

Chỉ trong thời gian không tới hai tháng, Hồ Bất Quy chứng kiến cậu ấy từ một thanh niên sa sút lêu lổng lấy tốc độ khiến người ta phải kinh thán lột xác thành dáng vẻ hiện nay___Dũng cảm, kiên định, mỗi một bước chân đều đạp trên lằn ranh sợ hãi nhất trong nội tâm, lại hết lần này đến lần khác vượt qua cực hạn.

Hồ Bất Quy siết chặt nắm tay, bỗng nhiên đưa tay cắt đứt video, đeo kính lên sống mũi, không để cho tình huống của Tô Khinh quấy nhiễu những người khác: "Một đội đi bộ lẻn vào khu vực mục tiêu, Hứa Như Sùng, tôi muốn cậu phá vỡ lá chắn tín hiệu của đối phương trong vòng một giờ, những người khác sẵn sàng đợi lệnh!"

Tô Khinh dốc sức biểu diễn nhưng không đạt được sự tán thưởng của người xem duy nhất, Trần Lâm mắt lạnh đứng một bên, không vỗ tay cũng không cho tiền, vẻ mặt đầy hờ hững. Sau đó hắn vươn mũi chân đá vai Tô Khinh một phát: "Đứng lên, đừng giả bộ nữa."

Tô Khinh cứng đơ như một món đồ chơi bị ấn tạm dừng. Cậu không biết vì sao mình bị lộ, chỉ trong nháy mắt đã ngẫm nghĩ vô số lý do, cuối cùng tính ra kết luận: Xong đời, quên trợn trắng mắt!

Trần Lâm dựa vào tường, khoanh hai tay trước ngực, nói chậm rì rì: "Vòng cổ từ lực đúng là không nhìn thấy, nếu bị phá hủy cũng không nhìn ra được trong thời gian ngắn, bạn cậu thậm chí còn giúp cậu mô phỏng cả công năng khoanh vùng vị trí của nó, cho nên lúc đó khi ta 'cởi bỏ' cấm chế của ngôi nhà với cậu cũng bị lừa. Chẳng qua ta quên chưa nói với cậu, khi cái vòng này khởi động sẽ sản sinh ra điện sinh vật, trong cự ly gần như hiện tại, ta có thể cảm giác được."

Thì ra không phải do mình quên trợn mắt____Đã lòi đuôi, Tô Khinh dứt khoát trở người ngồi dậy, không chút khách khí nói: "Chuyện này thì có gì mà khoe khoang, khoe ông anh là cái rada hình người chắc?"

Trần Lâm không để ý tới khiêu khích của Tô Khinh mà chỉ dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống để đánh giá cậu, một lúc lâu sau, mới hỏi: "Từ bao giờ cậu bắt đầu không sợ ta?"

"Mẹ nó chứ sợ vỡ mật mấy lần, vá cũng chả vá nổi nữa, ông anh còn có thể làm gì được tôi?" Tô Khinh lau sạch đất trên mặt, lưu manh nói, "Tôi đem đồ của đội Quy Linh vào mấy ngày nay, việc nên biết hay không nên biết họ đều biết cả rồi, ông anh nói phải làm thế nào giờ?"

Trần Lâm không nói gì.

Tô Khinh cũng không định để ý đến hắn, cậu nghĩ, Trần Lâm còn có thể bỏ qua cho mình sao? Có nằm mơ cũng mơ không tới.

Vì thế cậu bình tĩnh hẳn, căn bản không thèm nhìn sắc mặt Trần Lâm mà thản nhiên nói: "Tôi làm một thằng khốn nạn hơn hai mươi năm, cha sinh mẹ đẻ chỉ có tí tiền đồ ấy thôi, giơ ngón chân ra mà hỏi cũng biết tôi sống hay chết cũng chả ai để ý_____Không ai để ý càng tốt, đỡ phải lấy ảnh ai đó ra mà chua xót để lại di ngôn kiểu 'Nói cho abcxyz rằng tôi yêu hắn'."

Trần Lâm vẫn trầm mặc như cũ nhìn cậu thanh niên mi thanh mục tú trước mắt. Tô Khinh chật vật ngồi đó, trên mặt dần dần lộ ra một nụ cười tươi rói thuần khiết như một đứa trẻ còn chưa lớn, mang theo liều lĩnh và dửng dưng đặc hữu của người trẻ tuổi, xinh đẹp đến lóa mắt: "Tôi tính cả rồi, một mình tôi đi gặp cụ Marx còn kéo theo một lũ được súc sinh nuôi lớn các người với cả cái căn cứ to đùng làm đệm lưng. Đến lúc đó tôi có thể hiên ngang nói với cụ, tôi không hổ thẹn với các tiền bối cách mạng nha, Tô Khinh tôi cũng là một hảo hán..."

Tô hảo hán nói rất dõng dạc, bị sặc nước miếng, ho khan không ngừng.

Hồ Bất Quy lẳng lặng ngồi trong xe Jeep quân dụng, không nói lời nào, tai anh nghe từng lời cậu nói, mà móng tay đã đâm thủng cả lòng bàn tay lúc nào không biết.

Trần Lâm bỗng nhiên cúi người xách bổng Tô Khinh đang vừa ho vừa cười vừa thở hổn hển lên, thô bạo cúi đầu hôn lên môi cậu. Tô Khinh không cam lòng yếu thế dùng lưỡi hắn mài răng, Trần Lâm ăn miếng trả miếng cắn nát bờ môi của cậu, hai người cắn xé nhau như chó cắn chó một hồi đến khi miệng đầy vị máu mới đều lui lại một bước, một tên vội vàng hít khí, tên còn lại nghiêng đầu phun ra một ngụm bọt máu.

Trần Lâm nhìn cậu: "Giờ ta mới phát hiện, kì thực cậu rất hợp khẩu vị của ta đấy."

Tô Khinh đáp: "Xùy."

Trần Lâm thoáng cười, sau đó kéo theo Tô Khinh đi nhanh ra ngoài. Tô Khinh thất tha thất thểu theo hắn vài bước, phát hiện Trần Lâm cư nhiên không có ý muốn làm gì mình thì nhịn không được mà hỏi: "Ông anh...không lo lắng cho căn cứ à?"

"Có lo." Trần Lâm nói mà không quay đầu lại, "Ta lo không biết đội Quy Linh có thể một lưới bắt hết bọn họ hay không."

Trần Lâm nói đoạn, buông Tô Khinh ra cho cậu tự đi, cũng không lo lắng cậu sẽ không theo cùng, hắn nhẹ giọng nói: "Hệ thống này cực kì khổng lồ, ta đã nói qua, trung tâm của nó là 'năng lượng', tiến thêm một bước nữa, có khả năng là 'nguồn năng lượng', 'nguồn năng lượng' chính là vấn đề có thể gây ra chiến tranh giữa hai quốc gia, không đơn giản như cậu tưởng tượng đâu."

Phản ứng của Tô Khinh rất trực tiếp: "Ý của anh là, không chỉ có một căn cứ này?"

Trần Lâm nhìn cậu một cái, không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ nói: "Cho dù cậu biết rõ cũng không có năng lực hỏi đến, hỏi ra chỉ là tự tìm phiền não thôi."

Tô Khinh nhíu mày: "Không tự tìm phiền não thì phải chờ cuối năm xuất chuồng."

Trần Lâm nói: "Kỳ thật mọi người đều sống trên một ngọn núi mây mù lượn lờ, chỉ là mây mù quá mờ mịt, cho nên bọn họ không thấy những thứ bên trên, còn tưởng mình sống trên đỉnh núi..."

Tô Khinh vừa nghe đã biết tên này đang tỏ ra nguy hiểm.

Chỉ nghe Trần Lâm tiếp tục nói: "Chẳng qua thấy được thì có thể làm gì? Trừ việc biết mình chỉ là con sâu cái kiến, trừ việc càng thêm thống khổ, còn có thể thế nào?"

Người đàn ông đầy mê mang và thống khổ này khó được một lần đào tim móc phổi ra mà dong dài lảm nhảm, chỉ tiếc cái vị đứng đằng sau chỉ một lòng muốn tìm cái gậy đập thẳng vào gáy hắn thôi... Cho nên mới nói cảnh giới tinh thần của người với người là khác nhau xa lắm.

Trần Lâm đưa Tô Khinh lên một mái nhà cao như lần trước, Tô Khinh hoài nghi hắn đoán chắc lực chú ý của đội Quy Linh đều tập trung hết vào căn cứ, không rảnh quản đến mình, cho nên mới dám chui ra săn mồi. Trần Lâm nối ống lên người Tô Khinh, cười khổ một chút: "Cậu biết không, trong thời điểm 'săn mồi', giữa ta và Tiểu Khôi sẽ sản sinh ra một mối liên hệ đặc thù, bởi vì cảm xúc chúng ta rút ra là một thành đôi dính liền, độ nhạy cảm của ta với cảm xúc còn cao hơn Lam ấn bình thường một chút, trong nháy mắt đó ta thậm chí cảm thấy...dường như sóng điện não của chúng ta tương thông với nhau."

Tô Khinh không khống chế nổi mà hơi hơi run lên, cậu không sợ chết, nhưng lại sợ điều này____Vì nó có thể biến cậu thành kẻ điên. Cho nên mấy câu cảm khái đa sầu đa cảm của Trần Lâm trong mắt cậu càng thêm đáng giận.

Trần Lâm thở dài: "Khi ấy ta có ảo giác, như thể chỉ có một người có thể đi vào thế giới của ta như vậy mà cùng ta nương tựa lẫn nhau, đặc biệt vì Khôi ấn hình thái 2 rất hiếm thấy, trong một khoảng thời gian ta rất có khả năng chỉ có một Tiểu Khôi duy nhất, cậu biết không...thậm chí ta còn tưởng rằng mình thực sự thích cậu đấy."

Hắn nâng mắt nhìn Tô Khinh, cái lạnh thâm căn cố đế trong đáy mắt hơi nhạt đi để lộ ra một chút chân thành yếu ớt, thế nhưng đối phương tuyệt đối không hề cảm kích.

Tô Khinh nói: "... Mọe!"

Trần Lâm lặng yên cười rộ lên, nối chính mình vào đầu kia dụng cụ: "Nhưng mặc kệ là ảo giác hay chân thật, ta vẫn phải lợi dụng cậu để rút năng lượng thêm lần nữa."

...Cho dù đến tận bây giờ chưa có Khôi ấn hình thái 2 nào sống qua được hai lần 'thịnh yến'___Bọn họ bình thường chưa đợi được năng lượng tinh bùng nổ đã chết vì bị quấy nhiễu bởi cảm xúc ngoại lai quá mức mãnh liệt, cảm xúc bi thương là một thứ cực kì có lực sát thương.

"Cậu có biết tại sao không?" Trần Lâm hỏi.

Môi Tô Khinh trắng bệch nhưng vẫn liều mạng không để cho mình tỏ ra sợ hãi trước đối phương, cậu nghiến răng nghiến lợi nói: "Vì anh là một thằng khốn!"

"Quá đúng," Trần Lâm nói, sau đó ấn nút xuống, "Có ai bảo không phải đâu?"

Trong không khí dường như có thứ gì đó nhìn không thấy sờ không được đè ép tới như núi khóc biển gào, phản ứng của Tô Khinh lần này còn kịch liệt hơn lần trước.

"Mày có lỗi với tất cả mọi người, mày không nên tồn tại, mày được sinh ra chính là một sai lầm..."

"Không ai nhớ tới mày, mày sống không vĩ đại chết không quang vinh, đời trước tích đức để đời này đến thế gian ăn hại lãng phí lương thực suốt hai mươi năm, vô tri vô giác đâm đầu vào chỗ chết, không để lại được cái gì."

"Cứ cho là có sống tiếp mày cũng không có tương lai, mày thì làm được cái gì? Ai sẽ để tâm mày làm được cái gì? Mày thành công hay thất bại cho ai xem?"

"Mày muốn cứu người khác, nhưng ngay đến chính mình còn không cứu nổi, cái đồ vấp ngã một lần thì không đứng dậy nổi như mày bắt đầu ảo tưởng mình là anh hùng từ bao giờ thế? Đừng có không biết trời cao đất rộng, mày mà là anh hùng thì người ngoài đường đều là Altman. Mày thì cứu được ai? Ai sẽ cảm kích mày chứ?"

Tô Khinh rốt cuộc không thể nhịn được nữa mà khàn giọng kêu lên thảm thiết, thiết bị che chắn trên người cậu tự hủy, máy tính kết nối Lục Thanh Bách với thiết bị che chắn tầm xa lập tức chết đứng. Tiếng rống giận của Hồ Bất Quy đã truyền lại từ một đầu khác: "Chuyện gì thế này? Không phải cậu nói có thiết bị che chắn..."

"Thiết bị đó không phải là vạn năng," Lục Thanh Bách cũng hơi hoảng, nhưng khi mở miệng thì đã nuốt nó xuống, "Tình trạng của mỗi người khác nhau, phản ứng sau mỗi lần thịnh yến cũng bất đồng, có người càng ngày càng kịch liệt, cũng có vài người càng lúc càng ngây ngốc, lại nói thiết bị che chắn chỉ có thể ngăn cản một phần thương tổn, nếu có chặn được toàn bộ, cậu cho rằng Lam ấn là đồ ngốc à? Bọn họ có trình độ khoa học kĩ thuật cao như vậy chẳng lẽ không biết làm cho mình một cái sao, cần thanh lý làm gì nữa?"

Hồ Bất Quy hai mắt đỏ ngầu: "Vậy giờ cậu ấy..."

"Cậu hỏi tôi làm quái gì? Mẹ nó họ cách tôi xa cả vạn dặm, cậu cho tôi là Tôn Ngộ Không hả?" Lục Thanh Bách phát điên đi tới đi lui tại chỗ như lừa kéo cối xay, vừa vò đầu bứt tóc vừa lải nhải, "Lần thứ hai sao lại có phản ứng lớn như vậy, sao có thể có phản ứng lớn như vậy... Ông phắc, vừa nãy còn hôn người ta, sao giờ đã không để ý đến sống chết của người ta rồi? Lúc lão Bao chém Trần Thế Mĩ sao không chém mịa nó cả mày luôn đi?"

Hồ Bất Quy lại im lặng. Một lát sau, anh thở ra một hơi thật dài, giọng nói cũng ép tới cực thấp. Anh nói: "Các đội tiếp tục...hành động theo kế hoạch."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip