Chương 207: Sư tôn, ta muốn nói cho người một chuyện. (Cut)

[...]
Gió nổi lên, lá cây đung đưa, người trước cửa sổ cũng run rẩy, hắn chậm rãi nâng tay lên, che mặt mình lại. Hắn gần như mệt mỏi, cứng đờ đứng bên cửa sổ, thật lâu thật lâu, mới xoay người rời đi, vào sâu trong phòng, bị bóng đêm nuốt chửng.

Hắn ngồi nửa ngày nhìn căn phòng tối om, nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đến cuối cùng cả người muốn vỡ vụn, hỏng mất, hắn thật sự không biết mình nên làm gì bây giờ, hắn cảm thấy có một số việc có lẽ mình hẳn nên nói ra, nhưng cũng có lẽ nói ra sẽ càng loạn, càng không thể vãn hồi. Nên làm gì bây giờ?

Hắn không biết......

Hắn càng nghĩ càng không cam lòng, càng nghĩ càng hỗn loạn, hắn thấp thỏm, hắn thống khổ.

Hắn nghĩ tới độc thủ đứng sau màn kia.

Hắn nghĩ tới Tu Chân giới sùng bái Thiên Âm Các như thần minh và mê tín.

Hắn nghĩ tới nữ nhân bị thẩm vấn kia, hai chân huyết nhục mơ hồ.

Mặc Nhiên như thú bị nhốt đi lại trong phòng, như kẻ điên đi lại trong phòng, bóng dáng Đạp Tiên Quân và Mặc tông sư xuất hiện qua lại trên mặt hắn, cái này cắn nuốt cái kia.

Đến cuối cùng hắn rốt cuộc không nhịn được, hắn đứng lên.

Đẩy cửa đi ra ngoài.

Đêm đã khuya.

Sở Vãn Ninh chuẩn bị ngủ, chợt nghe bên người có người gõ cửa. Y mở cửa, nhìn thấy Mặc Nhiên đứng ngoài, nao nao.

"Sao ngươi lại tới đây?"

Mặc Nhiên chỉ cảm thấy mình sắp điên rồi, bất cứ đâu bất cứ lúc nào cũng có thể bị đại tai kiếp giáng xuống bức điên. Hắn gom đủ dũng khí, vốn muốn giải thích hết thảy vớ vẩn này. Nhưng nhìn thấy gương mặt Sở Vãn Ninh, dũng khí của hắn liền vỡ thành cặn bã, thành bùn đất, thành ích kỷ cà mềm yếu.

"...... Sư tôn......" Mặc Nhiên dừng một chút, mang theo giọng mũi, "Ta không ngủ được. Có thể vào trong ngồi không?"

Sở Vãn Ninh liền tránh ra, Mặc Nhiên vào phòng, trở tay đóng cửa lại. Có lẽ bởi vì hơi thở bất an của hắn quá dày, dày đến mức cho dù không nói một lời, Sở Vãn Ninh cũng có thể cảm thấy lòng hắn nôn nóng. Y hỏi: "Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?"

Mặc Nhiên không hé răng, yên lặng mà nhìn y trong chốc lát, bỗng nhiên đến trước cửa sổ, tay khép lại, đóng chặt cửa sổ duy nhất.

"Ta......" Mặc Nhiên vừa mở miệng, giọng đã khàn khàn đến lợi hại, bỗng nhiên nỗi lòng dâng lên, cổ vũ cho cảm xúc điên cuồng kia, "Ta có chuyện, muốn nói cho người."

"Về Từ Sương Lâm?"

Mặc Nhiên lắc đầu, do dự trong chốc lát, lại gật đầu, sau đó lại lắc đầu.

Ánh lửa chiếu lên mắt hắn, như rắn trong rừng cây phun độc, đầu lưỡi đỏ tươi, vặn vẹo quay quanh, biểu tình trên mặt hắn quá rối loạn, ánh sáng trong mắt cũng rất yếu ớt, Sở Vãn Ninh ngẩn chốc lát, nâng lên tay, muốn xoa hắn mặt.

Nhưng đầu ngón tay vừa chạm tới mặt hắn, Mặc Nhiên đột ngột nhắm hai mắt lại, hắn lông mi run rẩy, hầu kết nhấp nhô, tựa như bị bọ cạp chích phải, hắn xoay người, hàm hồ mà nói một câu: "Thực xin lỗi."

"......"

"Có thể tắt đèn đi không." Mặc Nhiên nói, "...... Nhìn thấy người, ta nói không nên lời."

Sở Vãn Ninh tuy rằng không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng y chưa từng thấy Mặc Nhiên như vậy, làm lông tơ y dựng ngược, như có thứ huỷ thiên diệt địa sắp rơi xuống, đập nát từng người bên dưới.

Sở Vãn Ninh không nói nữa, đứng tại chỗ, gật đầu. Mặc Nhiên tới trước giá cắm nến, hắn nhìn chằm chằm ánh nến kia chốc lát, sau đó giơ tay, dập tắt chút ánh sáng cuối cùng.

Trong phòng thoáng chốc rơi vào bóng tối.

Nhưng Mặc Nhiên lúc nãy nhìn chằm chằm hồi lâu, trước mắt vẫn còn đong đưa hư ảnh của ánh nến, từ cam vàng đến ngũ quang thập sắc, từ cụ thể đến mơ hồ.

Hắn đứng tại chỗ, đưa lưng về phía Sở Vãn Ninh, Sở Vãn Ninh không hề thúc giục, chờ hắn mở miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip