i.
Đầu tháng Chín, khi mà thủ đô vẫn chưa chuyển hẳn sang thu, cái nắng vàng cuối hạ vẫn đủ để khiến người dân cảm thấy nóng nực mệt mỏi.
Các trường học đã bắt đầu năm học mới được vài tuần. Từ sáng sớm ở các cổng trường đã nườm nượp học sinh áo trắng quần đen xe xe cộ cộ ồn ào.
- Quốc ! Ăn sáng chưa ?
Nghe tiếng gọi từ đằng xa, Trần Chính Quốc quay đầu lại. Thằng bạn thân cậu Lê Đỗ Khiêm một tay đang cầm xiên xúc xích, một tay xách túi bánh mì và sữa milo chạy lại.
- Tuyệt vời quá ! Không ngờ anh em mình lại cùng nhau muộn học. 7 giờ 12 rồi này, 3 phút nữa là chuông vào tiết một.
Chính Quốc giơ đồng hồ lên xem, cười ngán ngẩm. Đỗ Khiêm vẫn còn mải nhét nốt miếng xúc xích vào mồm vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói:
- Giờ này thì thanh niên xung kích về lớp hết rồi mà, không bị ghi tên đâu.
Cả hai vừa vặn vào lớp đúng lúc chuông reo. Mọi người hầu như đã đến đầy đủ. Quốc và Khiêm đành tách ra để về chỗ ngồi của mình.
Chính Quốc ngồi cạnh một cô bạn khá ít nói, tên là Phát Thái Anh. Nhỏ này xinh gái đáo để nên nhiều đứa thích, lại còn học giỏi nhà giàu. Mẹ nhỏ là giáo viên dạy piano có tiếng ở đây, nhà có cái trung tâm thanh nhạc lớn trên mặt phố quận Hai Bà Trưng. Mà anh trai nhỏ cũng là một đàn anh nổi danh trong trường này.
- Chết rồi... Thầy Phước lại quên kí sổ cho mình.
Chính Quốc ngồi chơi điện thoại nghe thấy tiếng nhỏ than thở bên cạnh. Mấy đứa con gái chữ đẹp trong lớp thường sẽ kiêm trọng trách cầm sổ đầu bài mà. Nhưng công việc cũng chẳng có gì sung sướng, toàn phải chạy theo thầy cô xin chữ kí suốt.
- Đưa đây tao giả chữ kí cho. Thầy không để ý đâu.
Quốc đột nhiên nổi lòng tốt, sẵn cầm luôn cây bút bi trên bàn của nhỏ lên. Thái Anh còn đang ngơ ngác, Quốc đã kí cái roẹt xong luôn.
- Vậy là khỏi phải chạy đi tìm thầy.
- Ơ... Cảm ơn mày.
Đẩy trả lại quyển sổ về phần bàn của nhỏ, Quốc lại tiếp tục chơi game trong khi cô giáo đang giảng Văn trên bục.
- À này mày ơi.
- Gì ?
Thái Anh nói khẽ để tránh gây mất trật tự. Chính Quốc mắt không nhìn sang, nhưng đầu hơi dịch để tỏ ý lắng nghe. Thái Anh nói tiếp:
- Chuyện là...... Có một anh bạn thân của anh tao muốn mời mày tham gia CLB Nhiếp ảnh.
- Hả ? - Quốc dừng game, quay sang nhìn nhỏ cùng bàn - Nhưng mà tao đang trong CLB Bóng rổ rồi. Mày từ chối hộ tao đi.
- Cái đó.... - Thái Anh khó xử gãi thùy tai - Anh ấy nhờ tao mấy lần rồi mà giờ tao mới dám nói với mày. Bên CLB Nhiếp ảnh ấn tượng với bài post mày chụp hôm Khai giảng lắm ấy.
Chính Quốc nhíu mày nghiền ngẫm. Hôm đó có chị gái photographer bên CLB Nhiếp ảnh có việc đột xuất, không biết thế nào lại vớ đúng lúc cậu vừa đi vệ sinh ra, bảo cậu chụp thay chị ta mấy bức để có cái đăng lên trang của trường. Thấy là việc gì gấp lắm nên chị ta mới dám giao cho người lạ như cậu, còn bảo chụp đại vài cái lẵng hoa hay chùm bóng bay cũng được, rồi chạy biến luôn. Sau hôm đó, bài post về ngày Khai trường của THPT X đạt mức tương tác cao bất ngờ vì những bức hình đầy tính nghệ thuật trên trang. CLB Nhiếp ảnh đợt đó cũng ráo riết một phen tìm nhân tài giấu mặt này.
- Haiz... Nhưng tao không có hứng với nhiếp ảnh mấy. Mày lựa lời rồi nói với anh ấy hộ tao với.
- Ưm... Cơ mà anh ấy nổi tiếng trong trường lắm đó. Là anh Thế Hưng ấy.
- Hửm... ?
Kim Thế Hưng của CLB Nhiếp ảnh, học 12C trên cậu một lớp. Anh ta năm nào cũng giữ danh hiệu Nam vương, Á vương trong trường. Bọn con gái không lúc nào là không bàn tán về cái tên này. Anh ta có quen vài người trong CLB Bóng rổ nên cậu có được gặp qua. Đẹp trai lai láng, còn chơi với một nhóm bạn siêu giàu. Các bạn biết nhóm F4 trong phim "Vườn sao băng" chứ ? Nhóm bạn của Thế Hưng chính là kiểu vừa có sắc vừa có tiền vừa có quyền như vậy đó.
- Hai cô cậu kia trật tự !
Cô giáo trên bục gõ thước chỉ điểm. Cả hai không nói chuyện nữa, bèn quay lên chú ý vào bài giảng.
.
.
.
- Quốc ! Khiêm ! Đằng này đằng này !
Nhỏ Lã Lệ Sa bên 11D đứng dưới mái che vẫy vẫy tay kịch liệt gọi. Lệ Sa cũng là thành viên của CLB Bóng rổ, chơi rất hợp cạ với bọn Chính Quốc và là một đứa con gái cá tính.
- Xuống sân sớm vậy ?
- Tiết cuối lớp tao trống.
Sa vừa khởi động xong, đang chạy bước nhỏ tại chỗ cho nóng người. Trên sân, một tốp các anh khối 12 đang tranh bóng, hình như hôm nay còn có các học sinh khác không ở trong CLB cũng vào chơi.
- Á Á Á Á !!!
Tiếng hú hét của đám con gái ở bên ngoài khiến bọn họ giật mình. Bình thường chơi bóng rổ, học sinh nam nữ cũng hay vây quanh sân để xem, nhưng hôm nay thì đông hơn hẳn. Đó là bởi sự xuất hiện đặc biệt ở trên sân chiều nay.
Kim Thế Hưng và Phát Duy Minh đang giao hữu với CLB Bóng rổ.
Hai hotboy nổi nhất nhì của khối 12 hiếm khi lại xuống sân chơi bóng thế này làm cho các nữ học sinh vừa thích thú vừa phấn khích, cầm nước với khăn la ó cuồng nhiệt khắp một khoảng sân.
- Kìa, đừng để bị cướp mất spotlight chứ hai thằng này.
Lệ Sa huých khuỷu tay vào eo hai thằng bạn bên cạnh, hất cằm ra sân. Đỗ Khiêm và Chính Quốc xoa xoa eo, nhăn nhó.
- Báu bở đéo gì mấy cái đấy. Chen đít vào khéo mấy ông 12 lại vả cho chứ đùa.
- Thật. Với cả hôm nay tao đến điểm danh thôi, không định ra sân.
Quốc phẩy tay, che miệng ngáp dài lười nhác. Cậu có ca học thêm Toán vào lúc 6 rưỡi chiều, vì không muốn vòng về nhà thay đồ nên không ra chơi, chỉ định ngồi xem mọi người tập luyện.
- À mà bên đội nữ chúng mày thế nào rồi ?
Sa đang ngửa cổ tu nước, nghe hỏi vội quệt miệng trả lời:
- Ít thành viên quá mày ơi. Không đủ để lập đội đấu giải trung học phổ thông luôn ý. Từ giờ đến giữa tháng Mười mà tuyển nữ không đủ năm người thì dẹp luôn đấy.
Nó tỏ vẻ chán trườn than thở. Nữ sinh trong trường hầu hết đều vào Dance Club hoặc là Acting Club hết cả, bóng rổ thì giới nam là đông, thành ra năm nào CLB cũng phải đi chiêu mộ thành viên cho tuyển nữ bóng rổ.
- Không mấy để thằng Khiêm đội tóc giả rồi vào thi đấu bên đội nữ cũng được.
- Thằng Khiêm giả gái trông khác gì con mụ quái thai không ? Mấy thành viên ít ỏi của tao mà thấy chắc out club hết quá.
- Ê hai con chó kia tao nghe được đấy nhá !
Đỗ Khiêm đang ngồi dãn cơ liền quắc mắt với hai đứa bạn mình. Hai đứa kia liền bật cười ha hả trước khuôn mặt lườm nguýt đanh đá của thằng bạn.
Quốc đang thoải mái cười, đột nhiên cậu ngưmg lại, lùi người sang một bên. Lệ Sa vẫn đang mải cười khoe mười cái răng thì bỗng trái bóng màu cam từ đâu đáp thẳng vào mặt, khiến nó bổ ngửa ra sau, ngã phịch mông xuống sân.
- Há há há !!!
Khiêm được dịp cười khoái chí trả lại. Mấy ông anh trên sân bóng vội chạy đến xem Lệ Sa có bị làm sao không. Chính Quốc nín cười, chống nạnh quát to:
- Đcm ai ném bóng vào con Sa bạn tao đấy ?
- Chết ! Cho anh xin lỗi.
Kim Thế Hưng tỏ vẻ áy náy, đưa chai nước suối lạnh cho Lệ Sa nó chườm trán, còn chìa tay kéo nó đứng dậy. Bọn con gái ngoài rào ắt hẳn đang nhìn con Sa ghen tức lắm, ước ao giá mà mình là người bị bóng đập vào mặt. Thì trong mấy cái tiểu thuyết ngôn tình tràn lan đại hải trên mạng ấy, cuộc tình của nữ chính và nam chính thường bắt đầu qua một vài xung đột mà, ví dụ như bị bóng đập vào người chẳng hạn.
- Chơi tệ vãi cả lòn. Ném kiểu đéo gì mà lệch ra tận đây được.
Quốc khoanh tay lẩm bẩm. Thế Hưng đứng gần đấy tất nhiên nghe thấy được, nhíu mày nhìn sang.
- Trượt tay thôi.
- Ừ anh.
- Thôi. Tao không sao. Chơi bóng thì mấy cái này là chuyện thường tình mà.
Sa vòng tay vỗ vỗ lưng Quốc. Cậu cũng chả muốn gây sự gì với đàn anh, chỉ ngúng nguẩy nói với con bạn:
- Bố đi mua salonsip cho. Ngồi đấy.
- Mua luôn tao cốc Gongcha size L full toping đi. Vị gì cũng được.
- Con chó được voi đòi Hai Bà Trưng. Bắn tiền đi rồi bố mua cho.
Nói xong liền lấy chìa khóa xe và điện thoại rời đi.
Lệ Sa cười phì. Nó biết thằng này tuy độc mồm nhưng kiểu gì cũng mua cho bạn.
Quốc đang ở nhà xe, loay hoay tìm cách dắt con K-pipe 50 ra khỏi lán thì nghe tiếng gọi ới lên từ đằng sau.
- Ê ! Chờ anh với !
Thế Hưng chạy về phía này. Quốc đang ngồi trên yên quay lại, nheo mắt nhìn cái người vừa cao vừa đẹp trai kia.
- Để anh đi mua cùng mày. Dù gì anh cũng là người ném bóng mà.
- Lằng nhằng. Đi mua một mình được rồi, con Sa nó không trách gì anh đâu.
- Đợi mày dắt xong cái xe ra chắc chán con Sa nó to bằng quả trứng rồi. Đi xe với anh đi, xe anh để ngoài.
Chính Quốc là người không thích sự lề mề nên không dại gì mà từ chối. Dù sao cũng đỡ phải trả tiền, đại gia Thế Hưng đây kiểu gì sẽ lo luôn cả tiền trà sữa hộ. Hưng đỗ xe ngoài quán cà phê gần trường nên lấy tiện hẳn, chỉ là đỗ ngoài này thì phải chịu phí trông coi. Cơ mà anh ta là công tử nhà giàu, lo đếch gì mấy cái khoản vặt ấy.
- Lên đi.
Anh ta hất cằm ra hiệu. Quốc chụp mũ bảo hiểm lên đầu, vắt chân ngồi vào yên sau của con SYM Galaxy. Ngồi đằng sau mới thấy tóc của Thế Hưng tốt thật. Đen nhánh, nhưng mà hơi khô cứng. Chắc bởi anh ta từng tẩy tóc vài lần. Dù không chơi thể thao nhiều nhưng da anh ta ngăm hẳn so với cậu, cái vùng gáy lúa mạch trông khỏe khoắn.
- Anh dùng nước hoa à ?
- Hở... ừ. Mày thấy thơm không ?
Hưng khẽ cười, đầu hơi ngả ra sau để nghe Quốc nói chuyện. Cậu đảo mắt:
- Mùi như mấy thằng fuckboi ý.
- Mày nói thế oan cho anh lắm đấy.
- Oan ức gì. Khéo anh lại là fuckboi thật.
-.....
Thế Hưng không biết nên nói gì thêm. Thằng nhãi này sao mà độc miệng quá thể. Quốc ngồi đằng sau nhìn ngắm phố phường xung quanh, khoanh tay hơi khó chịu vì Hưng đi chậm vcl.
- Anh tăng tốc nhanh được không ? Trán con Sa chắc thành quả trứng mẹ rồi.
- Tăng tốc dư lào nữa ? Bình thường anh toàn đi thế này.
Chính Quốc đen mặt nhìn đầu kim đỏ chỉ vào vạch 30 km/h. Còn tưởng đi Galaxy phải bốc đầu dân chơi thế nào chứ. Cậu vỗ vai người đằng trước:
- Đổi lái đi. Để đây lái cho nó nhanh.
Thế Hưng dừng xe rồi cả hai đổi vị trí. Anh ta từ nãy đến giờ đều khá là chiều lòng Chính Quốc. Nhưng có lẽ lần này lại là một quyết định sai lầm rồi...
- Địc con mệ chậm thôiiii !!!!!!!
- Sa nó đã chết đâu mà mày giết anh hả Quốcc !!!!
Kim Thế Hưng hai tay bấu vai áo Trần Chính Quốc, cách một lớp khẩu trang nhưng vẫn nghe rõ tiếng gào rất to. Cái mũ bảo hiểm của anh ta bị gió quật về sau gáy. Nhìn bộ dạng thế này có ai nhận ra đây là hotboy trường X không chứ.
- Bé mồm lại đi không người ta nhìn kìa.
- Thế thì mày phải giảm tốc độ xuống chứ đcm !
Chính Quốc chỉ có vặn ga từ 60 km/h đổ lên. Đường xá thủ đô thì không lúc nào vắng vẻ, giờ chỉ thiếu mỗi cái bốc đầu với nẹt bô tạch tạch tạch nữa thôi là Quốc sẵn sàng gia nhập hội anh em dân tổ Hà Nội rồi.
- Hết tiền. Xuống xe.
Chính Quốc làm một đường lượn ngon ơ vào luôn vỉa hè trước quán Gongcha, ra hiệu cho người ngồi sau bước xuống mua trà sữa. Thế Hưng tóc tai bù xù rũ rượi, lấy lại thần hồn bần thần leo xuống xe. Bằng mọi giá, anh tuyệt không để Trần Chính Quốc cầm lái lần hai.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip