#SPECIAL: HOẠ ẢNH
HOẠ ẢNH
•
Author: Veekee
Rating: K+
Catelogy: real life.
Leigth: one shot.
•
- Taehyung
Tôi và em có hứa sẽ cùng nhau đi Jeju một chuyến nhưng bận rộn mãi hôm nay mới có thể.
Thời tiết hôm nay đẹp lắm! Em cũng cứ luôn miệng khen mãi thôi. Ánh nắng không quá gay gắt nhưng mang lại cảm giác tràn đầy sức sống, vạn vật lấp lánh cứ thế hiện lên trước mắt chúng tôi. Sắc trời hoà tan với làn nước, bốn bề mênh mông, vô tận. Tôi ngắm nhìn khung cảnh thật lâu, tận hưởng không khí thoáng đãng, trong lành khác xa Seoul nhộn nhịp. Bỏ đi ánh đèn sân khấu, tôi tận hưởng ánh nắng dìu dịu ấm áp. Khung trời trong vắt từng giọt chảy vào mắt tôi, nâng ống kính lên "tách" một cái để lưu giữ bầu không khí này. Có em, có tôi, có bầu trời rộng lớn, có biển cả phản chiếu nhân ảnh.
Thả hồn theo phong cảnh mê người tôi đâu ngờ mình đang nhìn em mà ngẩn ra. Đến lúc thấy nụ cười em nở, thấy mắt em cong lên và thấy ánh nắng phủ nhẹ lên tóc mềm; tôi mới chợt giật mình nhìn em cười, cố gắng chữa ngượng. Em nhìn tôi đan xen hạnh phúc cùng một loại ánh mắt kỳ lạ khó gọi thành tên. Sợ em nhận ra điều kỳ lạ trong tôi, tôi vội bước đến khoác vai em, cố tự nhiên nhất để nói:
"Chúng ta đi ăn gì đi."
Em gật đầu, mỉm cười thật nhẹ. Sâu trong mắt là tia cảm xúc gì đó. Thất vọng sao em? Ánh mắt gụp xuống lảng tránh tôi. Nhói lòng, tôi vô thức xoa xoa mái tóc mềm của em. Em sao vậy?
Chúng tôi có một bữa trưa tại một nhà hàng có tầm nhìn rất đẹp. Qua cửa kính thấy được mặt nước lóng lánh xanh ngắt. Gió biển buổi trưa có hơi khô khan thổi qua chỗ chúng tôi ngồi. Gió thổi tóc em loà xoà vướng trước mắt, em vội buông thìa lấy tay giữ mớ tóc mái dày khiến chút sốt dính bên khoé môi. Nhìn đáng yêu lắm! Tôi vô thức lấy tay lau khoé miệng cho em. Tiếng lầm bầm khó chịu của em bỗng dừng lại, người em cứng đờ rồi ngẩng đầu lên nhìn tôi. Ánh mắt tròn xoe đầy ngạc nhiên. Tôi thấy hình ảnh bản thân nằm gọn trong con ngươi đen láy tuyệt đẹp kia. Dòng ấm áp hạnh phúc chảy qua tim. Anh yêu em.
"Sao ngạc nhiên dữ vậy?" tôi bật cười hỏi.
"À, hyung...bẩn tay." em lắp bắp. Mỗi lần ngại em sẽ gọi tôi là hyung, bình thường thì như rằng hai đứa cùng tuổi vậy. Đại ý là do tôi dùng tay không chứ không phải dùng khăn lau cho em.
"Không sao mà." nhìn em như vậy thật sự rất đáng yêu. Tôi không nhịn được nở nụ cười, nhìn em, yêu thương không muốn che dấu nữa.
Em lẳng lặng nhìn tôi không nói gì, nhận ra em cứ nhìn tôi như vậy chẳng nói gì khiến tôi có chút khó thở. Kìm nén thật khó! Nếu em vẫn tiếp tục nhìn tôi như thế có khi nào tôi bộc bạch hết không? Nghĩ vậy liền cười xoa đầu em bảo em ăn tiếp đi. Ánh mắt em cứng lại, gụp mắt xuống và tôi lờ mờ nhìn thấy ánh mắt giống lúc sáng vậy. Thất vọng sao em? Đó có phải là ánh mắt thất vọng không em? Nếu phải thì vì sao thế em?
"Em no rồi." Em lấy khăn lau miệng, thức ăn vẫn còn kha khá. Sao vậy em? Em bình thường ăn rất được, lại rất vui vẻ. Hôm nay em buồn sao? Nhìn thấy ánh mắt em nhìn xa xăm ngoài cửa sổ tôi cũng không dám hỏi em tại sao nữa. Có hỏi em cũng không nói đâu, đứa trẻ này nói tránh rất tốt.
"Được rồi, mình ra ngoài chơi nhé?"
Em gật đầu đứng dậy. Nhìn ra cửa tránh ánh nhìn của tôi.
"Chờ một chút, anh đi thanh toán."
Khi trở lại bàn đã không thấy em đứng đó nữa. Đứa trẻ này, lại không nghe lời nữa rồi. Tôi vội xách túi hành lý của cả hai ra khỏi nhà hàng. Vì chỉ là sáng đi tối về nên chúng tôi không đem nhiều đồ, chủ yếu là túi đựng máy ảnh của tôi và điện thoại cùng hộ chiếu.
Nhìn thấy em đứng ở hành lang tầng hai nhà hàng cách đó không xa, lòng tôi chợt nhũn lại. Không thể tưởng tượng nổi trước đó tôi đã căng thẳng như thế nào. Em đứng ở một góc hành lang gió thổi chiếc áo mỏng manh của em. Nhìn ánh mắt em xa xăm, môi hé mở lẩm nhẩm điều gì đó; lòng tôi quặn lại vô thức chụp cho em một bức ảnh, không căng chỉnh bất cứ cái gì, chỉ đơn giản là nhìn như thế nào liền tự nhiên ghi lại như thế. Nhìn bức hình đã chụp được, phóng to dáng em đứng, nỗi cô độc hiện ra làm tôi bất ngờ thổn thức, lại đau lòng. Ánh nắng vẫn chiếu sáng, nắng qua trưa hơi gắt nhưng dáng hình em cô độc lạnh lùng đến vậy.

"Jungkookie..." tôi khẽ gọi.
Em quay đầu ánh mắt bất ngờ kỳ lạ. Em giống như đang trốn lại bị bắt được vậy. Em trốn tôi sao?
Bước tới gần em tôi vô thức bộc bạch hết nỗi lo tôi dằn lòng từ nãy giờ:
"Anh đã bảo em đứng đợi anh mà. Sao lại tự ý ra đây đứng. Nhìn xem ăn mặc mỏng như này, đứng hứng gió sao? Rồi lại cảm vặt thì phải làm sao? Em có biết anh đã lo lắng như thế nào không?"
Em ngẩn ra rồi cúi đầu lí nhí nói lời xin lỗi. Tôi đau lòng. Thời tiết vẫn đẹp như ban sáng em hết lời cảm thán, em vui vẻ sao đi đâu mất rồi?
"Anh xin lỗi. Không nên nặng lời như vậy..."
Không chịu được tôi liền đem em ôm vào lòng, khó chịu nhìn em cúi đầu mãi như vậy. Tôi sai rồi.
Em không nói gì chỉ nhẹ đẩy tôi ra, từ chối cái ôm của tôi. Cảm giác mất mát đến kỳ lạ.
"Em xin lỗi, chỉ tại em cảm thấy hơi ngột ngạt nên ra đây một chút. Sẽ không có lần sau."
Em nhìn tôi gượng cười. Trời chợt chuyển âm u. Cũng gần bốn giờ chiều rồi. Tôi tìm trong túi xách đưa em chiếc áo mặc tạm. Chúng tôi đâu có ngờ trời sẽ chuyển mưa, may rằng có đem một chiếc sơ mi kha khá, tôi liền bắt em mặc vào.
"Để anh chụp cho em vài bức ảnh nhé. Em cũng lâu rồi không up ảnh lên twitter, anh chụp cho có cái mà đăng cho fan nhé?"
Em hơi ngẩn ra rồi cười gật đầu.
"Em quay lưng lại đi, anh sẽ chụp một bức thật cảm xúc nhé?"
Em nghe lời quay lưng. Tôi bấm máy, một vài bức ảnh được chụp lại nhưng cũng không biết em có thích không. Thử một cách khác xem.
Tôi nâng máy lên, giữ tay thật vững lấy nét đầy đủ rồi khẽ gọi em:
"Jungkook à..."
Em quay lại nhìn tôi khẽ cười. Đúng vậy mỗi lần tôi gọi em như thế biểu cảm của em luôn nhẹ nhàng như vậy. Lần này vẫn biểu cảm đó nhưng trong khung cảnh khác, không phải sau cánh gà, trong phòng tập hay trong ký túc xá nữa mà là giữa cảnh trời âm u. Khuôn mặt em cùng nụ cười hiện lên trong ống kính của tôi bất chợt làm tôi thổn thức, tay chợt run, ảnh ra thật sự sẽ không được rõ lắm. Chỉ chụp được một bức có hơi tiếc. Tôi không kịp xem bức ảnh đó như thế nào liền chụp tiếp cho em thêm vào kiểu nữa rồi chúng tôi lên xe đến sân bay về Seoul.
Về đến ký túc xá, nghỉ ngơi một chút đến tối tôi lại vào phòng em. Nằm trên chiếc giường có mùi tóc em dịu nhẹ lại như liều thuốc an thần khiến tôi thiếp đi trong chốc lát. Đến khi chợt tỉnh giấc thì đã quá nửa đêm, ánh đèn trên trần nhà thật may không làm chói mắt tôi vì thân ảnh em che mất. Em ngồi trên giường, bên cạnh nhìn tôi chăm chú. Thấy tôi đột ngột mở mắt, em không giấu khỏi bối rối. Em vội bước xuống giường, lùi ra xa làm ánh đèn sáng trắng chói mắt tôi. Tôi khẽ đưa tay dụi mắt che bớt ánh sáng, em hiểu ý liền tắt đèn phòng đi. Trong phòng tối, ánh sáng le lói từ máy tính của em thu hút tôi. Em khẽ cười bảo:
"Làm anh thức giấc mất rồi."
Tôi nhìn em không nói, suy nghĩ một chút mới nhận ra nãy giờ em chắc chỉ ngồi nhìn tôi mà tôi nằm trên giường em quá thoải mái đi, nằm ngay chính giữa lại còn dang tay không đủ chỗ cho em nằm kế, thế mà e vẫn vui vẻ như vậy, không buồn ngủ hay mệt mỏi chút nào sao?
Em bước tới kéo tay tôi lại bên máy tính của em. Chỉ vào tệp nhạc đang hiện lên, không dấu được vui mừng nói:
"Anh nghe thử đi, em vừa mới thu xong! Định sẽ đăng vào ngày sinh nhật tặng cho Ami!"
Tôi mở tệp nhạc, tiếng piano âm trầm, lại một bài hát buồn sao? Tôi tò mò hỏi:
"Bài gì vậy em?"
"Là 2U của Justin Bieber đó."
No limit in the sky that I won't fly for ya
No tears in my eyes that I won't cry for ya
But every breath that I take, I want you to share the air with me
...
"Jungkookie hát hay nhất!" Tôi cười khen em, giọng em rất hay, hát những bài này lại rất hợp nữa. Âm thanh cứ thế lưu lại trong tâm trí tôi, sâu lắng cùng dịu dàng.
Thì ra em vừa về đã chạy đến studio là vì cái này.
Tôi ngủ lại phòng em, muộn thế này về phòng sợ làm Namjoon hyung thức giấc. Tối đó tôi cho em xem những bức ảnh tôi chụp cho em ở Jeju. Lướt đến tấm ảnh vội vàng kia, tôi chợt sững lại. Thì ra vô tình lại đẹp đến thế này...

Khung ảnh hơi lệch một chút nhưng không sao. Ảnh khá mờ nhưng không sao. Ánh mắt em đẹp như vậy khiến tôi thổn thức. Thì ra hoạ ảnh là như vậy, là tôi hoạ đường nét em mỏng manh. Là ánh nhìn em yêu thương cô đọng. Là tôi hoạ đường nét em cô độc em lại nhìn tôi ánh nhìn yêu thương không che dấu.
"Jungkook à, anh yêu em mất rồi."
-End-
Note: quà sinh nhật muộn. Jungkook một đời an nhiên!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip