5

Hasu từ từ mở mắt, con bé nhìn thấy Okaasan đang ngồi bên cạnh giường bệnh của mình. Nó mở miệng, muốn nói gì đó nhưng tiếng phát ra lại rất nhỏ. Mina nhổm dậy kề tai bên miệng để nghe con muốn nói gì: " Con sợ người sẽ không ở đây với con nữa." 

Mina cười trấn an con mình, lắc đầu: " Không đâu, ta sẽ ở đây với con. Khi nào con tỉnh dậy sẽ thấy ta và chị hai bên cạnh." 

" Con muốn gặp mẹ Nayeon, con sợ mình sắp không được gặp mẹ nữa ! " nước mắt trong suốt của Hasu lăn xuống vì cảm nhận được hơi ấm mà mình cần đang vây quanh ,cậu hôn trụ lên mu bàn tay của con gái : " Con bé này, không được ăn nói linh tinh. Cái gì mà không được gặp mẹ , con sẽ khỏe lại nhanh thôi. Bây giờ con cứ an tâm ở đây, ta sẽ đi tìm mẹ cho con nhé?" 

Hasu khép đôi mắt to tròn của mình, Mina vẫn ngồi đó ngắm nhìn con gái dù mặt mũi đã xanh xao nhưng cậu nhận ra , đây chính là niềm hạnh phúc duy nhất mà cậu cần tranh đấu để giữ lại ngay bây giờ đây. 

Hiện tại cả Yoo Jungyeon và Im Nayeon đang đối diện với một kẻ mà dù cho họ dùng hết trí óc cũng không nghĩ là cậu ta đến làm phiền vào giờ này. 

"Sống hơn 20 năm trên đời, Yoo Jungyeon tôi không nghĩ là Myoui Mina cao cao tại thượng lại có ngày đi phá không gian riêng tư của người khác" 

Mina không thèm để ý đến lời nói cùng với gương mặt khinh khỉnh khó ưa của cậu ta, từ đầu chí cuối một mực dán ánh mắt của mình trên người Im Nayeon : " Tôi biết đến làm phiền hai người giờ này là không phải phép nhưng Hasu phát bệnh rồi, đã nằm viện hơn hai ngày nay. Tôi không có mang điện thoại bên người, cũng biết Haneul sẽ không gọi điện hay đến tìm cô cho nên.." 

 " Đến bây giờ mới cho tôi biết, các người có còn nhớ tôi là mẹ của nó không?"

" Bây giờ không phải là lúc để nói chuyện này, Hasu đang rất cần gia đình ở bên cạnh, coi như là tôi cầu xin cô trích một chút thời gian của mình , để chăm sóc con gái qua cơn nguy kịch có được không? " 

" Cậu cứ đi trước, tôi sẽ lái xe đến đó ngay" Nayeon xoay người vào trong, Jungyeon cũng lưu mắt đến chỗ Mina lần cuối sau đó đóng cửa lại, coi như đã tiễn khách. Cậu vẫn quy cũ đứng đó cười khổ khi chẳng nhìn ra vẻ lo lắng nào trên mặt người mẹ ấy, nhìn cánh cửa đã đóng lại chỉ biết chua chát nuốt xuống cảm giác khó chịu. 

Cậu lại không biết, khi cánh cửa đó đóng lại thì người phụ nữ mang thiên chức làm mẹ kia mới thật sự khẩn trương và lo lắng cho con gái mình như thế nào. Thần sắc biến đổi, hơi thở gấp gáp những bước đi loạng choạng như sắp té rạp xuống nền nhà. 

" Để Jung đưa em đến đó ! "

Mina quay về nhà thu dọn đồ đạc cá nhân, sau đó liền chạy đến bệnh viện vì sợ Hasu tỉnh dậy sẽ không gặp mình. 

" Bác sĩ có nói bệnh tình con bé chuyển biến thế nào không ? " nayeon ngồi trên ghế, vuốt ve sườn mặt con gái. 

" Vốn dĩ đã phát hiện tế bào ung thư bên trong cơ thể ngay từ nửa năm trước nhưng không ngờ lại phát tác nhanh đến vậy. Phải tiến hành xạ trị thôi." Mina dựa lưng vào tường, hướng ra bên ngoài cửa sổ.

" Chẳng có chút dấu hiện nào của bệnh trước đó sao ? " 

" Con bé cứ sốt đi sốt lại, than đau đầu và đau nhức cơ thể. Bác sĩ có nói với tôi về căn bệnh nhưng chúng tôi cũng không ngờ được nó lại phát triển nhanh đến vậy." 

" Đúng ra tôi nên giữ con bé bên cạnh mình mới phải, cứ nghĩ sẽ được chăm sóc thật tốt nhưng bây giờ nhìn xem dáng vẻ đứa con tôi đứt ruột sinh ra lại thành bộ dạng như thế."

Mina có thể im lặng với Nayeon trong bất kì vấn đề nào nhưng lần này thì không:" Tôi có thể cho qua tất cả còn vấn đề này thì không bao giờ, cô có nghĩ đến con mình sao? Nếu có thì không đợi tới giờ khắc con bé đứng trước cửa tử mới nói lên điều đó."

" Vốn đã biết con mình thân thể không ổn, lại còn trốn trong cái phòng làm việc đó.Cậu làm mẹ thất bại thật đó Myoui Mina!" 

Tia bất ngờ lóe lên trong con ngươi của cậu, cô ấy nói cậu làm mẹ thất bại Im Nayeon đã nói với cậu như thế. 

" Phải! Tôi đã thất bại từ lúc không giữ được cho con mình có một gia đình trọn vẹn. Cô vừa lòng chưa?" 

" Hai người thôi đi! Đây không phải là lúc để hai người tranh cãi việc ai thành công, ai thất bại đâu, các người có tổn thương thì giấu nó đi có được không? Đừng để cho đứa em gái đáng thương của tôi phải gánh hộ nỗi đau đến từ các người nữa! " Haneul ngồi dậy từ ghế sofa, đứng nhìn hai kẻ đang giữ thái độ gay gắt với nhau. 

" Sao cũng được " Mina gầm gừ rồi thả lỏng người, buông vai ngồi xuống chiếc ghế. Hasu đã phải chịu đựng biết bao nhiêu khi vẫn còn nhỏ như vậy. Cô con gái bé bỏng của cậu chịu nỗi đau tinh thần từ nhỏ, lớn lên một chút thì lại đến thể xác. Tại sao chúa cứ phải bắt cậu chứng kiến những cảnh đau đớn cùng cực thế này.

Cả ba người mỗi người một suy nghĩ và khoảng không riêng. Ai cũng theo đuổi những cảm xúc riêng của mình mà vô tình bỏ quên họ đã từng là một gia đình, họ đã từng nhìn và cười với nhau một cách rất hạnh phúc. 

" Người mau đi tắm gội sạch sẽ rồi ăn sáng đi, con không nghĩ mùi cơ thể của Okaasan lại kinh khủng vậy đâu" Haneul một tay khiều nhẹ vai Mina, một tay xách cái hộp to chứa đầy điểm tâm sáng nóng hổi. 

Cậu kéo chiếc áo đã mấy ngày không đổi của mình lên mũi ngửi, đúng là hôi thật. Nào là mùi mồ hôi, mùi nước hoa xịt tạm lên và cả mùi thuốc lá nữa. Lắc đầu vì sự bê tha của mình, Mina mở cặp để soạn quần áo và bàn chải chuẩn đi ra khỏi phòng.

" Ở đây có phòng vệ sinh mà người đi đâu vậy ạ?"

" Ta sợ tiếng nước sẽ làm Hasu thức, mà lỡ con bé thức dậy cần đến nhà vệ sinh ngay thì làm thế nào? Con nhớ trông chừng con bé đấy, ta về ngay thôi." 

" Nhưng nhà vệ sinh công cộng ở đây người dùng sẽ không quen đâu" 

" Đừng cãi nữa mau ăn phần điểm tâm của con đi!"

Mina đang đi dọc hành lang để về phòng bệnh, phía trước là bóng dáng của một cô gái rất quen mắt. Cậu đi nhanh đến phía sau cô, đập tay lên vai: " Cô Sana "

" A xin chào Mina-chan" Mina cũng cuối người chào lại Sana.

" Sáng sớm sao lại gặp cô ở nơi như vậy? " cậu cho hai tay vào túi quần thể thao trò chuyện với Sana. Thì ra là cô ấy đến thăm bạn bị bệnh ở đây. Quan sát thấy nét tiều tụy trên gương mặt cậu, đôi mắt thâm quầng và trũng sâu:" Còn cậu?"

" À con gái của tôi bị bệnh nên tôi ở đây để chăm sóc cho con bé" 

" Vậy sao? Tôi có thể đến thăm con bé chứ? Tôi cũng rất tò mò con bé là người thế nào?" 

" Tôi chỉ sợ phiền cô Sana thôi!" Sana xua tay, nhanh chóng nối bước cùng Mina đi đến phòng bệnh của Hasu. 

" Cô Sana cứ gọi con bé là Hasu, Myoui Hasu. Nó mới 5 tuổi thôi nhưng lanh lẹ với cả thông minh lắm. Cô cứ thoải mái, tôi còn một đứa con gái năm nay 20 tuổi rồi, nó tên là Haneul "  Cả hai nói chuyện với nhau suốt dọc đường đi.

----------
Mình không hiểu sao thứ tự của phần 4 và 5 bị thay đổi, không đúng. Nên mọi người có ghé ngang đọc thì hãy tìm đúng để đọc hộ mình nhé.

Xin lỗi rất nhiều vì sự bất tiện này!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip