C.3 - Chanh mật ong

Quán rượu Jaechan hẹn anh nằm sâu trong một con hẻm phố Itaewon, mất khoảng 30 phút đồng hồ từ nhà anh đến quán. Seoham đứng chờ Jaechan trước cửa, bởi đi vội vàng nên bên ngoài chỉ kịp khoác một chiếc áo da mỏng.

Đêm xuống, sương đọng lại trên ô cửa kính, chảy thành từng hàng dài tí tách. Dưới góc phố, chàng trai mặc áo hoodie trùm đầu sải chân nhanh, khuôn mặt ánh lên tia rạng rỡ khi phát hiện ra bóng dáng cao cao trước tiệm rượu quen thuộc.

"Tiền bối!"

"Đến rồi à, vào nhanh không lạnh"

Seoham khoát tay ra hiệu Jaechan tiến vào

"Sao tiền bối không vào trước, đợi em ở bên ngoài làm gì ạ. Lạnh lắm"

"Anh cũng mới đến thôi"

Nở nụ cười đàn anh tiêu chuẩn, Seoham ra hiệu cho Jaechan tự chọn bàn yêu thích. Cậu bé ngay lập tức tiến về góc phần tư cuối cùng trong căn phòng.

Không nhộn nhịp như hầu hết quán bar pub ở Itaewon, tiệm rượu mang cái tên Sekai đầy mơ mộng lại khoác trên mình dáng vẻ trầm ngâm, vắng lặng một cách bất thường. Bởi vắng nên người phục vụ cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, Seoham nheo mắt quét một lượt. Tổng cộng có ba người, và cô gái với mái tóc đỏ rực lửa đang tiến gần về phía hai người họ cùng nụ cười tươi rói có lẽ là nhân vật quyền lực nhất trong bộ ba nhân viên được nhắc tới kể trên.

"Lặn đâu lâu thế, bé Jaejae"

"Mày im dùm"

"Jaejae" vừa được nhắc tới chính là cậu bé mặc hoodie trước mặt anh – Jaechan. Seoham im lặng gật đầu chờ hậu bối nhỏ tiếp tục câu chuyện.

"Tiền bối của tao"

Nói rồi Jaechan đảo mắt từ người đối diện sang phía vị tiền bối cao lớn bên cạnh. Cô gái với mái tóc đỏ rực rất nhanh hiểu ý, vui vẻ chào lại.

"Hi anh đẹp trai, lần đầu đến quán em phải không ạ? Anh cứ thưởng thức bất kì món gì anh muốn nha, thằng nhóc này sẽ thanh toán"

Nhanh nhẹn đặt xuống bàn tờ menu, cô gái không quên đá lông nheo và nháy (đến tịt cả) mắt khi dừng chân trước điểm nhìn Seoham.

"Bạn thân của em, hơi khùng xíu nhưng tốt bụng lắm. Đây là quán rượu của nó"

Jaechan kéo ghế ngồi ngay ngắn ở vị trí ít bóng đèn, bên trên cậu hắt xuống những tia vàng nhấp nháy. Cậu nhìn anh, chờ đợi một sự tương tác.

"Ừ, bạn thời trung học à?"

"Vâng, chúng em chơi thân từ bé đến giờ"

Seoham gật đầu ngồi xuống vị trí đối diện, bây giờ anh mới có thời gian cẩn thận quan sát không gian quán.  Quán rượu tuy nhỏ nhưng hài hoà với lối trang trí Rustic đặc trưng, màu tường phủ gỗ caramel ấm nóng hoà tan cùng gam đỏ trầm xofa, điểm sắc thêm ánh vàng lấp lánh từ những chiếc lồng đèn cỡ lớn treo theo hình ziczac. Trên kệ tủ pha chế,  trang trí đầy các nhãn rượu với đủ loại chai lớn chai nhỏ mà chỉ dân Bartender mới hiểu chúng-dùng-để-làm-gì. Xa xa phía bên phải, hàng dài các loại ly phong phú kích cỡ, muôn vàn kiểu dáng đang được xếp lại thành hình cung tên có chủ ý. "Muốn hiểu một con người hãy nhìn vào sản phẩm của họ" - Ryujin (tên thật cô gái) có gout y như mái tóc đỏ rực không chút chân đen của mình.

Seoham cúi đầu hớp một ngụm cocktail vừa được bưng đến, hỗn hợp cồn-sữa thêm chút mùi ngai ngái của vỏ cam không hề tệ. Hớp thêm ngụm nữa, nhiệt độ cơ thể vừa bị rút cạn bởi không khí khô mướt bên ngoài từ từ được bơm tràn trở lại. Seoham giờ mới tỉnh táo để quan sát Jaechan, người đang loay hoay với miếng snack rong biển phủ cheese lúc này

"Gọi anh ra đây vì muốn nói chuyện gì phải không?"

Seoham phải kiềm chế lắm để không "word to word"  câu hỏi thành  "Sao lại gọi anh ra đây vào cái giờ khuya khoắt còn rét mướt thế này"  cực thành thật trong đầu.

"Lâu lắm rồi, không ai nói với em như thế"

Jaechan đã rời điểm nhìn từ miếng snack sang chiếc khăn trải bàn bên dưới, cậu vo vo nhẹ, tránh ánh mắt dò xét từ anh.

"Bạn bè em bảo, bây giờ dừng lại vẫn kịp học lên cao rồi làm nhiều điều hay ho khác.  Quản lý cũng không dám nhìn thẳng vào mắt em mỗi khi cập nhật folder lịch trình trống không. Đến bố mẹ em cũng khuyên, hay là bỏ đi...

Nói một hơi thật dài, Jaechan buông chiếc  khăn trải bàn đã bị vò thành một nắm không rõ hình thù ra, cầm cốc rượu uống liền một tiếng "ực".

"Ý em là, không phải em không biết khó khăn. Điều mọi người thấy đều là những điều em thấy. Chỉ là, em ghét cái cách ước mơ của mình bị xem nhẹ, ghét cách mọi người phản ứng như thể rằng em xong rồi, em hết đường với cái ước mơ làm-nghệ-sĩ ngớ ngẩn chết tiệt này rồi"

Mỉm cười như thể vừa kể một chuyện khôi hài, Jaechan hướng Seoham mà nhìn thẳng. Ánh mắt khẽ xao động khi bắt gặp sự dịu dàng vẽ trong đáy mắt đàn anh.

"Nghe trẻ con nhỉ, em cũng thấy vậy"

Jaechan không nói nữa, Seoham cũng im lặng như thể đang lục lọi trong cuốn quyển từ điển ít ỏi từ ngữ thích hợp để an ủi. Anh muốn nói với cậu rằng, "đừng ngốc thế, cứ cố gắng là được" tiêu chuẩn như sách giáo khoa. Anh cũng muốn đưa cậu rất nhiều ví dụ tuyệt vời về việc "kiên trì sẽ thành công" của những người đồng nghiệp thành danh xung quanh anh hay chính những vị tỉ phú trẻ tuổi tài cao đầy rẫy trên báo.

Seoham rất muốn nhưng không làm được, bởi vì bản thân anh, chính anh cũng chưa làm được.

Điều gì mình chưa làm được đã tự tin khẳng định với người khác, đó là xáo rỗng.

Trước mặt là một Cục kẹo bông trắng phau là Jaechan, Seoham không thể nào rao giảng những lý thuyết chỉ có trong mấy quyển sách self-help trên mạng. Anh muốn thành thật với cậu, nhưng cũng không muốn Jaechan vì mất niềm tin mà từ bỏ những gì cậu cho là đúng đắn. Ước mơ - hoài bão - cuộc đời của cậu thế nào, phải do cậu tự tay chắp bút. Không phải vì "ai muốn" mà là "chính bản thân mình muốn".

Xác suất cho bài toán thành công của một người là bao nhiêu? Seoham không thể rõ, nhưng xác suất để hai kẻ đều đang bấu víu vào những mảnh ghép sứt mẻ cuối cùng trong bức hoạ mang tên "ước mơ" gặp nhau, ngồi chung quán rượu, đóng chung một bộ phim, chắc chắn không thể cao hơn loại xác suất khỉ gió-chết tiệt trên được.

Bởi vậy Seoham lựa chọn chân thành, nhẹ nhàng mà thẳng thắn đối diện với khuôn mặt hồng lên không biết vì rượu hay vì chờ đợi của Jaechan.

"Anh cũng ước có thể trở thành một người tiền bối xuất sắc hơn để an ủi em"

"Anh biết ước mơ của em, vì anh và em, hai chúng ta đều có cùng một đích đến"

"Nên là Jaechan à..."

Seoham nhìn Jaechan rất đỗi dịu dàng, dịu dàng đến mức trong khoảnh khắc đó, Jaechan cảm thấy kim giờ, kim phút, kim giây trong trái tim mình đều dừng ở một điểm.

"... Hãy cùng nhau đi lên nhé!"

Mắt chạm mắt, tâm chạm tâm, cũng trong khoảnh khắc ấy, Seoham đã hạ quyết tâm, anh muốn cùng cậu nhóc kém mình 8 tuổi pha ly chanh mật ong ngon nhất thế giới.

***

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip